ĐẠI SƯ HUYNH NHÀ NGƯỜI TA ĐỀU NHƯ VẬY À?

Núi Nhật Chiếu, núi cao liên miên đếm không hết, nhưng Bách Kiếm Sơn lại khác với Nhật Chiếu, Nhật Chiếu phía đông là rừng có sông đổ về, phía nam gần rừng Khô Mộc, Bách Kiếm Sơn ở trung tâm rừng Khô Mộc, trên đỉnh núi cao nhất.

Rừng Khô Mộc, nghe tên cũng đoán ra đó là khu rừng sâu toàn cây khô mênh mông bất tận không có lấy một ngọn cỏ, ngay cả chim thú trùng bọ đi trong rừng cũng là xương khô, về cơ bản thứ trên thân có máu thịt ít ỏi vô cùng.

Nhóm người sau khi xuống núi Nhật Chiếu, đi dọc theo rừng cây rậm rạp che cả trời hơn hai canh giờ, rốt cuộc cũng tới lối vào rừng Khô Mộc.

"... Cho nên mới nói, các đệ sau khi vào rừng Khô Mộc phải đi theo Phù Hoa sư tỷ, một bước cũng không được rời, biết chưa?" Dọc đường Minh Chúc cứ lải nhải không ngừng, Minh Phù Hoa và Lục Thanh Không đều mặc kệ hắn, nhưng Chu Phụ Tuyết và nữ tu khác của núi Tây là Du Nữ là đồ nhà quê chưa trải đời, đều đi sát bên nghe hắn dông dài.

Du nữ là sư muội nhỏ nhất núi Tây, tuổi tác không sai biệt bao nhiêu với Chu Phụ Tuyết, khuôn mặt non nớt nhưng có thể nhìn ra sau khi trưởng thành sẽ xinh đẹp thế nào. Đôi mắt nó như sao ngập tràn ánh sáng, tựa chim sẻ ríu rít vây quanh Minh Chúc: "Đại sư huynh học rộng quá, đại sư huynh thật lợi hại! Hiểu biết nhiều đến thế? Đây là lần đầu Du Nữ đến rừng Khô Mộc, không trấn định tự nhiên như đại sư huynh, thật hổ thẹn."

Minh Chúc dương dương đắc ý, được khen tới muốn bay lên luôn: "Đó là đương nhiên, tuy nói trong rừng Khô Mộc đều là vật quỷ bên ngoài chưa gặp bao giờ, nhưng tới vài lần là sẽ không sợ nữa."

Chu Phụ Tuyết đi bên cạnh chỉ là vì muốn nghe xem trong rừng Khô Mộc ra sao thôi, nghe thế thì cười lạnh một tiếng, vạch trần hắn không thương tiếc: "Đại sư huynh, nếu huynh không sợ thì sao cứ nắm chặt quần áo của Phù Hoa sư tỷ vậy?"

Minh Chúc: "..."

Từ sau khi vào rừng Khô Mộc, Minh Chúc vẫn đi theo sát sau Minh Phù Hoa, run rẩy kéo góc áo ngoài của Minh Phù Hoa, ch3t cũng không buông.

Minh Phù Hoa quay đầu lại, lạnh nhạt nhìn hắn, liếc mắt một cái.

Minh Chúc ho khan, phồng má giả làm kẻ béo: "Cái này… khụ, khụ, sư huynh là sợ sư tỷ đệ sợ hãi nên mới tóm lấy nàng, các đệ không hiểu đâu."

Du Nữ khá là dễ lừa, lập tức "Ôi" một tiếng, càng thêm sùng bái: "Đại sư huynh quả nhiên lợi hại!"

Minh Chúc: "Thường thôi, thường thôi, hì hì."

Chu Phụ Tuyết thờ ơ lạnh nhạt nhìn bộ dáng lúng túng của hắn, cười nhạo một tiếng, không thèm để ý.

Trong rừng Khô Mộc mọc đầy đại thụ che trời, từ gốc đến lá đều khô vàng một vùng, gió nhẹ thổi qua phát ra âm thanh lá cây xào xạc, nhìn kĩ lại còn thấy không ít loài chim một thân xương trắng vẫy cánh xương khô, nhẹ đậu trên nhánh cây, hốc mắt đen láy cứ như nhìn chăm chú năm người bên dưới, khi có khi không phát ra tiếng xương cốt va chạm "cạch, cạch." 

Gan Du Nữ tương đối nhỏ, có chút sợ hãi rụt đến bên người Minh Chúc, nhỏ giọng: "Đại, đại sư huynh, mấy con chim đó… còn sống không?"

Minh Chúc sờ nhẹ vào đầu nó, nói nhẹ tênh: "Chỗ này là rừng Khô Mộc, tất cả mọi thứ đều không sống cũng không ch3t."

Lời vừa nói ra, không riêng Du Nữ, Chu Phụ Tuyết lãnh đạm kế bên cũng cảm thấy sau lưng lạnh một cái, không kiềm được mà nhích lại gần Minh Chúc.

Dọc đường, kể cả là sài lang hổ báo ở bên nhìn đăm đăm, từ đầu tới cuối Minh Phù Hoa và Lục Thanh Không đều không có cảm xúc gì, đi về phía trước, tựa như chẳng nhìn đến quỷ vật xương khô khủng b0 kia, trấn định, xem như không có gì.

Ngược lại là ba người Minh Chúc theo sau, mỗi lần thấy động vật xương khô là Du Nữ và Chu Phụ Tuyết bất giác lại run lên, đôi khi Du Nữ còn thét lên một tràng chói tai, cuối cùng, Minh Chúc vốn kiên cường dùng phong độ đại sư huynh chống đỡ cho cũng kêu thảm chung, hiện trường cực kỳ hỗn loạn. 

Du Nữ: "A!... Đại sư huynh! Hổ xương khô! A!"

Minh Chúc: "A a a! Huynh không nhìn thấy, không nhìn thấy! Đừng chỉ huynh thấy!"

Du Nữ: "..."

Chu Phụ Tuyết: "…"

Trong rừng Khô Mộc yên tĩnh là vậy lại ngập trong tiếng thét thảm thiết hết đợt này đến đợt khác của hai người, rốt cuộc Minh Phù Hoa nhìn không nổi nữa, một tay kéo Minh Chúc tới cạnh mình, hai đứa trẻ kia thì ném cho Lục Thanh Không dẫn, lúc này mới hoàn toàn yên tĩnh lại.

An phận đi hết một đường, càng đi bốn phía càng nổi lên sương mù cát vàng, nghe mùi gay mũi.

Một con rắn xương thật to từ trong cây khô bên cạnh chầm chậm bơi qua, con ngươi Minh Phù Hoa vừa động, đưa tay che kín mắt Minh Chúc.

Minh Chúc ủ rũ treo bên vai nàng, cả người suy yếu, nói: "Sao thế?"

Minh Phù Hoa không để ý đến hắn, quay sang nói với Lục Thanh Không: "Đằng trước là sương mù xương khô, nếu ở lâu ta sợ chúng ta cũng biến thành bộ dáng xương khô không sống không ch3t kia, đệ có thể ngự vật đưa hai người kia lên không?"

Lục Thanh Không nói: "Đệ là kẻ linh mạch tàn phế, còn chưa kết đan, không ngự vật được."

Minh Phù Hoa nhíu mày, rắn xương trước mặt cuối cùng cũng bỏ đi, lúc này nàng mới buông tay ra.

Minh Chúc nói: "Lần trước là sư phụ dẫn huynh đến, sao chúng ta không gặp cái gì mà sương… sương mù Khô Mộc?"

"Là xương khô." Minh Phù Hoa nhàn nhạt sửa lời, "Quy Ninh chân nhân linh khí ngập trời, tất nhiên có thể  khiến sương mù xương khô tản ra, nhưng chúng ta lại không có năng lực đến vậy."

Lục Thanh Không nhìn đến gần chỗ sương mù xương khô, hình như nghĩ đến điều gì đấy, lôi từ trong tay áo một con thuyền gỗ to bằng bàn tay ra: "Mọi người tránh xa chút.""

Mọi người không ai rõ nguyên do nhưng cũng tản ra.

Lục Thanh Không để thuyền gỗ lên mặt đất, đưa bàn tay thon dài vạch hai nét nhè nhẹ lên trận pháp trên thuyền, tiếp theo sau đó, thuyền gỗ dần biến to ra tại chỗ - chắc là Lục Thanh Không không quen thuộc trận pháp này lắm, trong lúc biến to còn biến nhỏ hai, ba lần, nhưng rất nhanh sau đó đã thuận lợi biến thành con thuyền to bình thường.

Lục Thanh Không nhảy lên trên, kiểm tra pháp trận trong thuyền một lượt mới nói: "Phát trận trên thuyền miễn cưỡng chống đỡ được nửa canh giờ, trước khi trận pháp biến mất tới Bách Kiếm Sơn là được."

Minh Phù Hoa cũng không giỏi trận pháp, có điều có nghe vài chuyện về người sư đệ tính tình quỷ quyệt(1) này, đồn rằng hắn tuổi nhỏ, lại là kẻ linh mạch tàn phế, nhưng không rõ có phải thiên phú dị bẩm hay không, từ bé đã cực kỳ tinh thông cơ quan, trận pháp, được Quy Ninh chân nhân phá lệ nhận làm đệ tử.

Nàng gật đầu: "Nửa canh giờ, vậy là đủ."

Thấy Minh Phù Hoa gật đầu, Du Nữ hoan hô ngay một tiếng, vui vui vẻ vẻ mà nhảy lên thuyền, còn quay sang vẫy tay với Chu Phụ Tuyết, ra chiều quen thân, nói: "Tiểu sư đệ, mau lên đây."

Thuyền rất đơn sơ, mặt trên khắc đầy pháp trận rườm rà, nhìn kỹ thấy có chút quỷ dị.

Minh Phù Hoa kéo Minh Chúc lên thuyền, ấn đầu hắn vào nguc mình rồi mới khẽ gật đầu với Lục Thanh Không.

Lục Thanh Không ngồi xếp bằng ở mũi thuyền, rút mảnh thiết trong tay áo ra, gõ nhẹ lên pháp trận ở trung tâm, thuyền gỗ tức khắc đong đưa, hai bên thuyền đột nhiên mọc ra hai cánh, từng hàng cánh gỗ song song, hắn dùng nêm gõ lên đầu gỗ đen mun - trên đầu gỗ vậy mà cũng chằng chịt phù văn, trận pháp. 

Kế đó, con thuyền rách nát chầm chậm bay lên từ mặt đất, trong tiếng kêu thảm của hai đứa trẻ cộng thêm Minh Chúc vọt thẳng lên trời, hết nửa ngày mới nghiêng ngả rung lắc rồi ổn định thân hình, bị Lục Thanh Không mặt không biến sắc ấn xuống trận pháp bay về nơi hiện ra ngọn Bách Kiếm Sơn ở xa. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Nữ trắng bệch, vỗ vỗ mạn thuyền, nhìn rừng Khô Mộc ngày một nhỏ bên dưới, con bé vẫn là tính trẻ con, sự mới lạ áp chế hơn phân nửa sự sợ hãi trong lòng nó, lập tức vui vẻ chí chóe với Chu Phụ Tuyết.

Chu Phụ Tuyết là kẻ nhát người lạ, Du Nữ nói mười câu nó tùy ý "ừa" một tiếng, một câu phí lời cũng không dư ra, dù cho Du Nữ là đứa tính tình hoạt bát dễ nói chuyện cũng thấy chán, nó vứt Chu Phụ Tuyết sang một bên, sấn qua chỗ Minh Phù Hoa, tò mò nhìn Minh Chúc vùi trong nguc nàng, hỏi: "Đại sư huynh vầy là sao á?"

Minh Chúc cuộn tròn ở đuôi thuyền, nửa người chôn trong nguc Minh Phù Hoa, tay siết chặt eo nàng, ngón tay còn đang run run. 

Minh Phù Hoa vỗ nhẹ lưng hắn, lạnh nhạt nói: "Không sao, huynh ấy sợ độ cao."

Lục Thanh Không ở mũi thuyền hình như cười lạnh, ý mỉa mai lộ ra không sót.

Minh Chúc cũng không dám mở mắt, luôn hỏi: "Phù Hoa, tới rồi à?"

Cứ hỏi thế suốt gần nửa canh giờ, mọi người cuối cùng cũng bay ngang trời vượt qua sương mù xương khô tràn ngập bốn phía, lắc lư tới Bách Kiếm Sơn.

Bách Kiếm Sơn cao ngất chọc vào mây, bên trên toàn là đá to, cây khô, chim bay thú chạy cũng là bộ xương khô nhảy qua đấy, vừa bình tĩnh lại kỳ dị.

Nghe Du Nữ kế bên nhảy lên kêu đến nơi, Minh Chúc mới từ từ ngồi dậy, nhìn mặt đất lướt qua phía dưới, sắc mặt trắng lại.

Minh Phù Hoa đứng ở mũi thuyền, đứng sóng vai cùng Lục Thanh Không, con thuyền đang chầm chậm trôi về phía đài trên không của Bách Kiếm Sơn. 

Cạnh bên, Chu Phụ Tuyết ra sức che mắt Minh Chúc lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng nhìn nữa là được chứ gì? Mau nhắm mắt lại!"

Minh Chúc run ra run rẩy giơ tay quấn người nó, quay sang hướng Minh Phù Hoa, nơi duy nhất cho mình cảm giác an toàn rên: "Phù Hoa! Phù Hoa, mau cứu huynh."

Minh Phù Hoa ngoảnh mặt ngó lơ, quay sang lạnh nhạt hỏi Lục Thanh Không: "Nghe nói đệ là kẻ linh mạch tàn phế làm gì cũng không ổn, kết đan còn không xong, sao lại muốn tới Bách Kiếm Sơn tìm linh khí(2)?"

Dù bị kẻ khác nói linh mạch tàn phế, Lục Thanh Không vẫn như cũ, mặt không đổi sắc, cũng không giống Chu Phụ Tuyết cảm thấy bị sỉ nhục, phẫn hận. Hình như hắn quen rồi, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm Bách Kiếm Sơn đang ngày một gần, hờ hững nói: "Đệ tới Bách Kiếm Sơn cũng không phải vì linh khí, cho dù đệ tìm được binh khí, không kết đan thì cũng không khống chế được nó."

Minh Phù Hoa nói: "Đệ tới Bách Kiếm Sơn không phải vì linh khí, vậy vì cái gì?"

Lục Thanh Không hơi nghiêng người, tóc dài chưa buộc lại bị gió thổi phất phơ, dù là quần áo Nhật Chiếu thanh nhã cũng bị hắn mặc thành dáng vẻ âm tà không vứt đi đâu được, không cảm xúc nói: "Đệ đang chế tác cơ quan có thể thu nạp tất cả các trận pháp vào trong, cần ít vũ khí có linh, sư tỷ không cảm thấy Bách Kiếm Sơn là nơi tìm vật liệu hợp nhất à?"

Con ngươi của Minh Phù Hoa nháy mắt trầm lại, ở Bách Kiếm Sơn, tất cả binh khí đều có linh, cơ bản sẽ không để ai tùy ý đúc thành cơ quan mang ra dùng, thứ binh khí duy nhất có linh nhưng chỉ là mảnh tàn dư còn sót lại lại ở...

Minh Phù Hoa lạnh lùng nhìn hắn như thể nhìn kẻ tà yêu nói lời phản bội: "Đệ muốn đi tới Phế Kiếm Trủng(3)?"

Lục Thanh Không lộ ra tia cười âm u lạnh lẽo, nói: "Có gì không được?"

"Trước khi đi Quy Ninh chân nhân dặn gì đệ quên cả rồi à? Phế Kiếm Trủng hiểm họa tiềm tàng, dù là Quy Ninh chân nhân cũng không chắc an toàn lui thân." Minh Phù Hoa lạnh lùng: "Đệ cảm thấy kẻ linh mạch tàn phế như mình vào rồi còn mạng ra hay không?"

Lục Thanh Không mặt không đổi sắc: "Không thử xem làm sao biết?"

Minh Phù Hoa còn muốn nói gì nữa, con thuyền dưới chân bỗng rung lắc, Minh Chúc với Du Nữ trên thuyền kêu ngay sau đó.

Minh Phù Hoa quay đầu lại: "Làm sao vậy?"

Minh Chúc ôm chặt Du Nữ và Chu Phụ Tuyết trong nguc bảo vệ, thần sắc hoảng sợ, chỉ bên cạnh, run run nói: "Tông… Tông rồi!"

Minh Phù Hoa sửng sốt, thấy một bộ xương chim thật to gào thét sượt qua mạn thuyền, xương cánh chắc nhọn quét đến phá nát cánh gỗ của thuyền, cả con thuyền lập tức ngã trái ngã phải.

Lục Thanh Không nhìn bộ xương chim thật to kia, không những không thấy sợ hãi mà ngược lại còn có chút dấu hiệu bệnh trạng cuồng nhiệt, lẩm bẩm: "Trường Diên(4)." 

Trường Diên cánh to rộng, tuy là trở thành bộ dáng xương khô không sống không ch3t, tư thái bay lượn vẫn ưu nhã như vậy, thong thả vẫy cánh giữa không trung, nó tông vỡ cánh gỗ sau của thuyền, thân hình hơi đổi, lại quay sang bọn họ lao đến, cứ như muốn tông cho chiếc thuyền bể thành đống gỗ nát.

Minh Chúc, Du Nữ: "A!"

- --

(1) Quỷ quyệt: Ở đây là kì lạ, làm người ta không hiểu rõ, thay đổi, đa đoan.

(2) Khí của vũ khí. Linh khí: Vũ khí có linh (tính/ hồn)

(3) Phế Kiếm Trủng: Mộ kiếm không dùng được nữa

(4) Trường Diên: Diều hâu to lớn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi