ĐẠI SƯ HUYNH NHÀ NGƯỜI TA ĐỀU NHƯ VẬY À?

Lục Thanh Không: "Chỉ vì chuyện này? Không phải… đầu óc Nam Thanh Hà đó có bệnh à? Hề Sở ch3t rồi thì liên quan gì sư huynh, không phải Chu Phụ Tuyết cũng nói hôm qua trên tầng cao nhất còn có một người đàn ông à, không chừng là do hắn ta giết."

Thẩm Hồng Xuyên đưa ngón tay ra hiệu: "Suỵt, lát nữa đừng nói cái này trước mặt sư huynh."

Lục Thanh Không không biết lý do, nhưng hắn nhìn vẻ mặt Thẩm Hồng Xuyên hiếm khi nghiêm trọng thế nên cũng gật đầu.

Thẩm Hồng Xuyên nhẹ chân nhẹ tiếng đẩy cửa, nhấc chân bước vào. 

Minh Chúc không biết đã tỉnh lại từ bao giờ, hắn đang ngồi trên bệ cửa sổ mở toang, lơ đễnh co một chân lại, cổ tay trắng nõn để lên đầu gối, điệu bộ lười nhác mà ưu nhã.

Chu Phụ Tuyết chắc là mệt rồi, lúc này đang ghé vào mép giường nhắm mắt nghỉ ngơi, trên người hằn còn đắp lên một chiếc áo ngoài màu đỏ. 

Thẩm Hồng Xuyên nhìn dáng vẻ bây giờ của Minh Chúc, nhất thời ngẩn ngơ.

Khuôn mặt đẹp đẽ của Minh Chúc mang theo chút tái nhợt vì bệnh, lông mi hơi rũ, hắn không tập trung mà nhìn chằm chằm tay mình, tóc đen như thác nước rơi bồng bềnh tản mạn sau lưng, bị gió từ ngoài cửa sổ thổi đến phất phơ.

"Sư huynh?"

Minh Chúc giật mình bừng tỉnh, quay đầu híp mắt nhìn Thẩm Hồng Xuyên và Lục Thanh Không đứng trước cửa, lâu sau mới hiện ra nụ cười khẽ: "Đến rồi à?"

Hắn vẫn luôn tỉnh táo, lời vừa nãy Thẩm Hồng Xuyên với Lục Thanh Không nói hắn nghe cả, Thẩm Hồng Xuyên cũng không giấu nữa, đi tới đưa lệnh tru phạt cho hắn: "Sư huynh, lệnh tru phạt này..., thành Duyệt Ngọc sợ là không thể ở lại."

Không đúng, phải nói là khắp Ngũ Châu này đều không thể ở lại, một khi xuất hiện trên lệnh tru phạt, trừ khi hoàn toàn thay đổi hình dạng, nếu không thì dù đi tới đâu cũng đều sẽ có người vì tiền thưởng mà đuổi đến giết hắn.

Minh Chúc cầm tờ lệnh tru phạt kia, mắt hờ hững quét qua, khi nhìn tới lạc khoản đề Nam Thanh Hà của Lược Nguyệt Lâu cũng không thay đổi sắc mặt, nhẹ búng vào tờ giấy mỏng, bất đắc dĩ nói: "Cái này là có ý muốn huynh quay về Nhật Chiếu à? Có đôi khi huynh hoài nghi Nam Thanh Hà với tiểu sư thúc đã bàn trước, tới ép huynh về."

Lục Thanh Không có chút tức giận nhưng hắn thấy bộ dạng ốm yếu của Minh Chúc cũng không tiện làm ầm lên, hằn chỉ đành ngại ngùng mà mở miệng nói: "Sư huynh, huynh… huynh đừng thương tâm…"

Minh Chúc chớp mắt: "Huynh thương tâm cái gì? Ở đâu ra thế?"

Lục Thanh Không lúng túng nói: "Không phải huynh rất thích tên nhãi Nam Thanh Hà đó sao, còn…"

Minh Chúc cười "phụt" một tiếng, tay trái hắn bị băng lớp lớp, nằm yên không thể cử động, hắn đành đưa tay phải nhẹ nhàng vỗ đầu Lục Thanh Không, nhịn cười, nói: "Huynh với Nam Thanh Hà cùng lắm chỉ là người lạ có duyên hai lần(1) gặp nhau thôi, hắn hiểu lầm huynh giết Hề Sở, hận huynh như vậy cũng là đương nhiên, đệ mong hắn sẽ hạ thủ lưu tình với một kẻ xa lạ đã giết ch3t người hắn yêu thiết tha ư? Chẳng qua chúng ta lập trường khác nhau, có gì mà thương tâm?"

Lục Thanh Không vẫn cứ không phục: ""Nhưng mà hắn…"

"Được, được." Minh Chúc vò tóc hắn lung tung, "Một người lạ mà thôi, để ý vậy làm chi."

Lục Thanh Không nhớ lại một chút, phát hiện ra Minh Chúc đối với kẻ nào hợp nhãn(2) mình đều quen cái nết làm người căm giận này, cũng cảm thấy Minh Chúc có khi không để ý Nam Thanh Hà thật bèn yên tâm. 

"Đừng chụp lên đầu đệ, phiền ch3t được."

Minh Chúc cười to ha ha.

Thẩm Hồng Xuyên đi tới mép giường, đánh thức Chu Phụ Tuyết rồi quay đầu sang chỗ Lục Thanh Không với Minh Chúc đang đùa giỡn, nói: "Tiếp theo sư huynh định đi đâu?"

Chu Phụ Tuyết đang mịt mờ tỉnh lại đột nhiên nghe thấy câu này lập tức tỉnh táo lại ngay, hơi căng thẳng nhìn Minh Chúc.

Minh Chúc vẫn luôn muốn rời khỏi núi Nhật Chiếu, cái này hắn rõ nhất, bây giờ ra ngoài rồi chắc chắn Minh Chúc sẽ không tình nguyện theo hắn trở về.

Chu Phụ Tuyết còn đang lo sợ nơm nớp, Minh Chúc đã nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tùy ý liếc nhìn, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: "Huynh muốn về Nhật Chiếu."

Lời này vừa nói ra, ba người đều sửng sốt.

Thẩm Hồng Xuyên phản ứng đầu tiên, hắn cầm lấy tay phải Minh Chúc đang để trên đầu gối mình, nhíu mày, nói: "Sư huynh, huynh nghĩ kỹ chưa? Nếu lần này quay về, chắc chắn Quy Ninh sẽ không cho huynh rời khỏi nữa." 

Lục Thanh Không cũng nói: "Huynh tốn bao nhiêu tinh lực mới ra ngoài được, chẳng lẽ thật sự chỉ ra ngoài nhìn ngắm hồng trần náo nhiệt? Hơn nữa lần này huynh trốn ra, nếu trở về sư phụ nhất định nổi cơn lôi đình, lúc trước huynh bị nhốt ở hàn đàm một năm còn chưa đã ghiền phải không?"

Chu Phụ Tuyết nửa muốn hắn quay về nửa lại không muốn hắn chịu sự khiển trách của Quy Ninh chân nhân thì lập tức rơi vào cảnh khó xử, hắn nhìn Minh Chúc bằng vẻ mặt phức tạp.

Dưới cái nhìn chằm chằm của ba người với vẻ mặt khác nhau, Minh Chúc từ từ lắc đầu: "Huynh… Huynh còn có việc muốn hỏi sư phụ, hơn nữa bây giờ còn đang có lệnh tru phạt, Ngũ Châu này cũng chẳng còn chỗ cho huynh dung thân."

Thẩm Hồng Xuyên nói: "Cũng đâu phải chỉ có núi Nhật Chiếu mới bảo vệ huynh được, huynh với đệ về Hàng Lâu, đệ có thể thử nhờ phụ thân mình ra mặt hủy bỏ lệnh tru phạt…"

Lục Thanh Không vốn cũng đang lo lắng, nghe lời này của Thẩm Hồng Xuyên thì khó chịu ngay, lạnh lùng nói: "Nếu không hủy được thì sao? Nếu huynh ấy gặp chuyện, ngươi chịu trách nhiệm thế nào?"

Thẩm Hồng Xuyên nghẹn họng, khó có được một lần không chấp nhặt với Lục Thanh Không, cúi đầu không nói một lời.

Lục Thanh Không hít sâu, nói: "Về Nhật Chiếu cũng tốt, Nhật Chiếu có kết giới hiểm yếu, so với bất kỳ nơi nào trên Ngũ Châu cũng an toàn hơn, về phần sư phụ… Hẳn người cũng không phạt nặng quá đâu. Nhưng sư huynh, huynh quyết định thật rồi à? Lần này về Nhật Chiếu, có khi cả đời cũng không rời đi được."

Dựa theo tinh thần vây khốn Quy Ninh chân nhân dành cho Minh Chúc, e là đời này cũng sẽ không chủ động thả hắn ra.

Minh Chúc rũ mắt, vuốt nhẹ hạt châu Chẩn Vực trên cổ: yêu đồng của Na Liêm và nội đan của Hề Sở đều để trong đó, chúng đang phát ra yêu tức mong manh qua khe hở.

"Quyết định rồi, có một số chuyện huynh cần phải biết rõ."

Muốn biết lý do thật sự Quy Ninh chân nhân giam hắn ở Nhật Chiếu, muốn biết Minh Chiêu và Nhật Chiếu có quan hệ gì, còn lời của Minh Chiêu...

"Mệnh số chẳng như ước nguyện" đó là ý gì.

Lần này rời khỏi vốn vì ở Văn Phong Lâu có được tin của Minh Chiêu, phá giải nghi hoặc mười mấy năm trước, không ngờ loạt chuyện xảy ra, nghi hoặc của hắn không những chẳng được giải trừ mà còn nhiều hơn.

Thẩm Hồng Xuyên thấy khuyên hắn không được, than nhẹ: "Vậy huynh định chừng nào quay về?"

Minh Chúc nói: “Càng nhanh càng tốt.”

Minh Chúc nhảy xuống từ bệ cửa sổ, sốt cả đêm người cũng có chút nhũn, chân vừa chạm đất đã ngã vào nguc Chu Phụ Tuyết, hắn xua tay, miễn cưỡng cười: "Không sao, tự nhiên chân bị mềm."

Chu Phụ Tuyết không nói gì, nửa ôm nửa đỡ hắn về giường, thấp giọng: "Vết thương lành rồi hãy đi."

Minh Chúc nhìn tay trái mình, cả buổi mới lặp lại: "Càng nhanh càng tốt."

Thẩm Hồng Xuyên xoa giữa mày, thỏa hiệp: "Được, để phòng ngừa vạn nhất, đệ đi đặt Hành Diên, nếu như đi nhanh thì ngày mai có thể về đến Nhật Chiếu, cũng tránh cho kẻ khác phát hiện ra thân phận."

Minh Chúc lắc đầu: "Không cần thiết, huynh dùng tấm mặt nạ lão Cửu mua là được, có hơi xấu nhưng chắp vá xài tạm cũng được - không phải huynh nói chứ, đệ bỏ nhiều tiền như vậy mà không mua tấm nào đẹp được á? Tấm này xấu tới không dám soi gương luôn á." 

Lục Thanh Không cả giận: "Không đeo thì thôi, trả đây."

Khuôn mặt tái nhợt của Minh Chúc hiện ra tia cười: "Sao nào? Làm gì có đạo lý đồ cho người ta còn đòi lại nè, Hồng Xuyên, mua đại mấy ngọc lệnh Hành Diên là được rồi, không gần cửa sổ là được." 

Lời này khiến Lục Thanh Không kinh ngạc: "Huynh không sợ độ cao nữa? Vậy mà còn chủ động đòi ngồi Hành Diên?"

Hắn nói, đưa tay rờ trán Minh Chúc xem hắn có phải còn sốt hay không: "Có phải sốt tới ngu người rồi không?"

Chu Phụ Tuyết hất tay hắn ra, lạnh lùng nhìn, ý bảo hắn đừng động tay động chân.

Minh Chúc gác tay phải ra sau đầu, lười biếng nửa dựa vào giường, không để ý lắm: "Nói ra cũng kỳ, mấy ngày trước sau khi bị một lão khốn ném từ trên cao mấy chục trượng xuống, tật sợ độ cao của huynh hình như đỡ hơn không ít, không lẽ cái này là lấy độc trị độc trong truyền thuyết?" 

Lục Thanh Không ngoài cười trong không cười, nói: "Thật vậy thì tốt rồi, ném huynh xuống ổ rắn, đảm bảo về sau huynh không còn sợ thứ gì nữa. Đúng rồi, ai ném huynh từ trên trời xuống? Lần sông đào hộ thành à?"

Minh Chúc lười biếng, "hừ" một cái, nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói nữa.

Sau khi dặn dò vài câu, Thẩm Hồng Xuyên ra ngoài đặt Hành Diên, Lục Thanh Không cũng đi theo: hắn định mua vài món về Nhật Chiếu; chỉ còn Chu Phụ Tuyết ở lại chơi với Minh Chúc.

Minh Chúc nửa nằm trên giường, chưa được bao lâu đã hắn buồn ngủ rồi, Chu Phụ Tuyết sợ hắn chạm tới miệng vết thương bên tay trái nên ôm hắn thật cẩn thận, muốn đặt người lên giường, nhưng tay còn chưa chạm đến đã bị Minh Chúc đưa tay ra nắm lấy.

Chu Phụ Tuyết: "Sư huynh?"

Minh Chúc chậm rãi mở mắt, mặt không còn vẻ nói cười ríu rít ngày thường, vẻ mặt căng cứng phơi ra chút lãnh đạm kì dị, hắn thấp giọng nói: "Xin lỗi."

Chu Phụ Tuyết ngây ra: "Cái gì?"

"Tối qua làm đệ bị thương, xin lỗi." Minh Chúc hơi ngả người về phía trước, cụp mắt nhìn vết thương trên cánh tay đã được băng bó của Chu Phụ Tuyết, nhẹ thở ra. Hắn gác trán lên bả vai Chu Phụ Tuyết, khàn giọng nói: "Lần sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, sư huynh đảm bảo."

Chu Phụ Tuyết cúi đầu nhìn mái tóc mềm mại và thân hình khẽ run của hắn, nhớ lại cảnh tượng đêm qua Minh Chúc mặt đầy nước mắt mà cắn thắt lưng mình, người run rẩy khóc, quả tim Chu Phụ Tuyết như bị kim châm nhẹ vào, vừa đau vừa ngứa. 

Dáng vẻ yếu ớt này của Minh Chúc, Chu Phụ Tuyết chỉ cần đưa tay ra là có thể ôm trọn người vào lòng nhưng hắn lại chỉ hơi nhấc tay mấy lần, cuối cùng an phận buông xuống, làm bộ không để ý, dịu dàng nói: "Không sao, vết thương ngoài da mà thôi."

Minh Chúc buồn rầu "ừa" một tiếng, chắc là mệt mỏi quá, dựa vào vai Chu Phụ Tuyết chẳng động đậy.

Tư thế này dễ làm người nghĩ ngợi xa xôi, Minh Chúc không tự giác, Chu Phụ Tuyết thì ngược lại, có chút xấu hổ, hắn đột nhiên nhớ tới gì đó, "a" một cái, nghiêng người, cầm hai thanh kiếm vẫn nằm dưới chân giường qua, thuận thế tránh khỏi sự tiếp xúc của Minh Chúc, hàm hồ nói không rõ ràng: "Cái, cái cái này là kiếm của huynh, tối qua huynh không thu hồi, đệ bèn cầm về cho huynh…"

Minh Chúc bị dời lực chú ý, thoáng liếc mắt qua, khi nhìn đến chuôi kiếm khắc ấn ký sen đỏ thì con ngươi bỗng co rút lại, ngay khi hắn còn chưa phản ứng lại đã nhấc tay lên, đánh thật mạnh về phía kiếm Hồng Liên.

Cùng lúc đó, kiếm Khoa Ngọc bên cạnh kiếm Hồng Kiên bùng ra ánh sáng đỏ, một bóng người nho nhỏ xuất hiện trong nháy mắt, giẫm thẳng lên kiếm Hồng Liên, nó không nhịn được mà run rẩy.

Minh Chúc "a" một tiếng, cất giọng: "Khoa Ngọc, chơi ch3t nó cho ta." 

Kiếm Khoa Ngọc không biết từ khi nào đã không thấy, thay vào đó là một bé trai áo ngắn như "phấn điêu ngọc trác(4)", nó đi chân trần lộ ra mắt cá chân như củ sen, bên trên còn treo hai chiếc chuông vàng, theo động tác của nó mà vang vang. 

Khuôn mặt nó non nớt, tóc tết thành bím nhỏ ở sau lưng, đuôi tóc còn đính chiếc lục lạc, lúc này đang nhe răng hổ, phẫn nộ ngồi lên kiếm Hồng Liên đấm từng cú xuống - đôi tay bụ bẫm của nó không biết có quái lực gì, đấm vào kiếm làm kiếm rung loảng xoảng.

Đứa trẻ đó miệng còn tức hận lải nhải: "Đập ch3t mày, đập ch3t mày!"

Chu Phụ Tuyết: "..."

- --

(1) Gốc là Lưỡng diện chi duyên: Gặp được hai lần là duyên phận

(2) Gốc là Nhãn duyên: Hiện tượng một người lần đầu tiên gặp một người khác, cảm thấy người này ngoại hình, khí chất,... đều hấp dẫn mình

(3) Bản gốc ghi Minh Chiêu, nhưng mình nghĩ chỗ này này là Minh Chúc

(4) Phấn điêu ngọc trác: hình dung một người da trắng như được đánh phấn trắng mịn, như ngọc được mài giũa bóng loáng, đẹp đẽ, hình dung vật phẩm tỉ mỉ, xinh xắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi