ĐẠI SƯ HUYNH NHÀ NGƯỜI TA ĐỀU NHƯ VẬY À?

Khi Minh Chúc đi vào đại điện, Quy Ninh chân nhân đang dựa giường xoa mày, sắc mặt có chút tái nhợt, vừa nhìn là biết bộ dạng tâm tình khó chịu. 

Bước chân Minh Chúc khựng lại, sau đó hắn mới căng da đầu bước lên. Quy Ninh chân nhân nghe được tiếng bước chân thì nhấc mắt quét qua hắn. Một năm này không gặp, Quy Ninh chân nhân chẳng chút thay đổi, trên khuôn mặt vẫn là bộ dáng không kiên nhẫn "có gì thì nói không thì cút nhanh" mà Minh Chúc quen.

Minh Chúc quy củ quỳ xuống đất hành lễ: "Đồ nhi bái kiến sư phụ."

Cổ họng Quy Ninh chân nhân phát ra tiếng "hửm" không kiên nhẫn.

Minh Chúc không đứng dậy, hắn đắn đo hồi lâu mới nói thẳng vào vấn đề: "Xin sư phụ trục xuất Chu Phụ Tuyết khỏi Nhật Chiếu." 

Lời còn chưa dứt, Quy Ninh chân nhân đã ném mạnh ly trà vào vai Minh Chúc làm hắn lảo đảo suýt ngã.

Mảnh ly sứ vỡ đầy ra đất.

Cũng may Minh Chúc là kẻ không biết đau nếu không lần này bị ném trúng như vậy khẳng định phải tru gào như sói quỷ.

Quy Ninh chân nhân lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Cút."

Chẳng những Minh Chúc không cút mà ngược lại còn "trán chạm đất", lặp lại lời nói: "Mong sư phụ thành toàn."

Quy Ninh chân nhân cả giận: "Minh Chúc! Ta bảo ngươi cút!"

Minh Chúc quỳ trên đất vẫn không nhúc nhích, giọng nói bình tĩnh như cũ: "Đồ nhi có thể lập lời thề đời này không rời khỏi sư môn, chỉ mong sư phụ trục xuất Chu Phụ Tuyết ra khỏi núi Nhật Chiếu."

Quy Ninh chân nhân giận tới bật cười: "Cho ta một lý do."

Minh Chúc nghĩ một lát mới thẳng lưng lên, nói: "Hắn mạo phạm con."

Quy Ninh chân nhân: "..."

Minh Chúc tiếp tục thêm mắm dặm muối: "Tối qua hắn dĩ hạ phạm thượng(1), mưu toan khinh nhờn vấy bẩn đồ nhi, con không nhịn được cục tức này. Núi Nhật Chiếu này, có hắn không có con, có con không có hắn."

Quy Ninh chân nhân ngạc nhiên nhìn hắn, lát sau mở miệng: "Nó..."

Minh Chúc không đỏ mặt không hụt hơi: "Đồ nhi quốc sắc thiên hương, mỹ mạo như hoa, phàm là người đều muốn cùng con thân thiết điên đảo phượng loan, con tin lòng sư phụ hiểu rõ."

Quy Ninh chân nhân: "..." Không, ta không hiểu gì hết.

"Thập Tam sư đệ tuổi trẻ khinh cuồng, sớm chiều chung đụng với con nhất thời không cầm lòng được cũng là chuyện thường tình nhưng đồ nhi thật sự không nhịn được cục tức này, mong sư phụ thành toàn."

Quy Ninh chân nhân: "..."

Đối mặt với kẻ không biết xấu hổ như vầy, cho dù Quy Ninh chân nhân có tức nổ trời thì nhất thời cũng không biết làm sao phát tác, một lát sau người mới xoa mi tâm, ểu oải nói: "Ăn nói bậy bạ, cút ra ngoài cho ta. Chuyện này không nói nữa, nếu ngươi không muốn thấy nó nữa thì để nó dọn tới Lạc Hoa cư, ta cũng sẽ nói nó không tới làm phiền mắt ngươi nữa."

Minh Chúc nhích đầu gối đi tới hai bước, vội nói: "Sư phụ! Trước kia Thập Nhị sư đệ có tâm tư khác với con, người không nói hai lời đã trục xuất hắn khỏi sư môn, tại sao Chu Phụ Tuyết thì không vậy?"

Quy Ninh chân nhân nhìn hắn chằm chằm, tựa như muốn nhìn ra gì đó từ đôi mắt hắn, lát lâu sau mới uể oải xua tay: "Cút cút cút."

Minh Chúc: "Sư phụ!"

Quy Ninh chân nhân lạnh lùng nói: "Ta nói không là không! Chu Phụ Tuyết nó cho dù chết cũng phải chết trên núi Nhật Chiếu này cho ta!"

Minh Chúc ngây ra nhìn Quy Ninh chân nhân, lúc sau mới khàn giọng nói: "Bởi vì đệ ấy là vỏ kiếm của con à?"

Quy Ninh chân nhân sững sốt, kế đó sắc mặt nặng nề.

"Bời vì đệ ấy là vỏ kiếm của con cho nên phải vì con mà sống sao?" Minh Chúc nói, "Ngay cả làm chính bản thân mình cũng không được à?"

Quy Ninh chân nhân hít sâu, cũng không phủ nhận, nói: "Đúng."

"Nó chính là vỏ kiếm Hồng Liên mà phụ thân ngươi đi khắp Ngũ Châu tìm về cho ngươi. Ta cứu mạng nó, muốn dùng nó làm gì thì dùng, vận mệnh của nó nó cũng không có tư cách lựa chọn đâu." 

Lời nói tàn nhẫn đến vậy mà Quy Ninh chân nhân lại nói ra nhẹ tênh cứ như thể chỉ đang nói về món đồ của mình.

Minh Chúc yên lặng nhìn hắn, lúc lâu sau nói: "Nhưng mà con không cần đệ ấy."

Quy Ninh chân nhân lạnh lùng nói: "Ngươi cũng không được chọn."

Minh Chúc nghẹn lời.

Quy Ninh chân nhân không muốn bàn thêm về vấn đề này với hắn, phất tay: "Về đi, lần này ta không tính toán với ngươi, nếu ngươi còn nhắc chuyện muốn trục xuất Chu Phụ Tuyết khỏi núi Nhật Chiếu, ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy nữa đâu."

Minh Chúc dập đầu, trán đập vào nền đá xanh vang lên một tiếng thật kêu làm cho giữa mày chảy ra vệt máu, hắn nhẹ giọng nói: "Không, nếu sư phụ không đồng ý, đồ nhi sẽ quỳ ở đây tới chết."

Quy Ninh chân nhân nhìn tên nhãi này thế mà dám uy hiếp mình thì cười lạnh, nói: "Thích quỳ thì cút ra ngoài mà quỳ, quỳ không chết thì đừng có đi về."

Minh Chúc mím môi, hắn vậy mà thật sự đứng dậy định ra ngoài quỳ. Quy Ninh chân nhân sửng sốt, người còn chưa nói gì đã nghe tên oắt kia "a" một tiếng, hắn đưa lưng về phía mình, hai tay mân mê gì đó, kế đó khắp đại điện ngập mùi máu tươi.

Quy Ninh chân nhân có dự cảm không lành.

Ngay sau đó, Minh Chúc quay người lại, hắn ném mảnh sứ vỡ trong tay xuống để lộ nửa gương mặt đầm đìa máu, cong môi cười: "Con quỳ ở ngoài cho mấy đệ tử biết sư phụ không nói lý, cố ý rạch mặt con bị thương, con tin Yên Phùng sẽ là đứa đầu tiên tới trách người."

Hắn nói xong cũng không đợi Quy Ninh chân nhân đáp lời đã bước thẳng ra ngoài, vén áo quỳ thẳng ở ngoài đại điện.

Quy Ninh chân nhân: "..."

Minh Chúc tự hủy dung mạo mình mà chẳng chút lo lắng, ngược lại còn vui vẻ hớn hở quỳ tại chỗ. Vết thương dữ tợn trên khuôn mặt nhỏ máu tí tách, nhìn rất đáng sợ.

Sau khi tan lớp sáng, đệ tử đi qua ngoài đại điện, bọn họ vừa nhìn đã thấy Minh Chúc sắc mặt tái nhợt với vết thương còn đang chảy máu.

Minh Chúc bị phạt quỳ ngoài đại điện đã là chuyện thường, mọi người nhìn cũng chả lạ lùng gì. Chỉ là lúc này tất cả mọi người đều thấy vết thương trên mặt Minh Chúc là bị vũ khí sắc bén gây ra nên tất cả đều dừng chân ngó nghiêng, lát sau vây hết lại, mồm năm miệng mười hỏi xem có đã xảy ra chuyện gì.

Minh Chúc nói linh tinh: "Đại sư huynh của các đệ thảm quá mà, huynh chỉ vừa xuất quan tới nói dăm câu thỉnh an sư phụ nhưng hôm nay tâm tình người không tốt, quát huynh một trận ầm ĩ còn lấy ly trà ném huynh, vai sư huynh sưng cả lên nè..."

Các đệ tử: "Hu hu đại sư huynh thảm quá, sư phụ quá đáng thật!"

Minh Chúc: "Huynh thảm quá mà!"

Quy - ở trong đại điện - Ninh - nghe rõ ràng - chân nhân: "..."

"Huynh thảm quá mà, hồng nhan bạc mệnh mà..."

"Đại sư huynh hu hu hu..." 

Bên ngoài khóc vang một cõi.

Quy Ninh chân nhân: "..."

Lát sau, ngoài điện truyền vào tiếng của Thương Yên Phùng, kế đó âm thanh ầm ĩ tản ra, chắc là bị Ngũ sư huynh xua đi.

Quy Ninh chân nhân còn chưa kịp thở phào thì cửa đại điện đã bị đẩy ra, Thương Yên Phùng lạnh mặt đi, ôm quyền hành lễ: "Bái kiến sư phụ."

Quy Ninh chân nhân nói: "Ngươi tới đây làm gì?"

Thương Yên Phùng lộ ra vẻ mặt bất mãn, cả khuôn mặt tràn đầy ý trách cứ: "Cho dù đại sư huynh phạm phải tội lớn đi nữa, sư phụ cũng không nên rạch phá mặt huynh ấy, lỡ để lại sẹo về sau huynh ấy còn gặp ai được nữa."

Quy Ninh chân nhân: "..."

Quả nhiên đúng như lời Minh Chúc, đứa đầu tiên tới đây hỏi tội là Thương Yên Phùng. Kẻ này vốn rất ưa thích khuôn mặt của Minh Chúc.

Quy Ninh chân nhân tức muốn chết, cả giận quát: "Cút ra ngoài, nó thích quỳ thì để nó quỳ, quỳ chết ở đó càng tốt, không cho kẻ nào xin thay hết."

Thương Yên Phùng không tình nguyện đi ra ngoài, vừa ngẩng đầu đã thấy Minh Chúc dưới thềm đá cười với mình, vết thương trên mặt thật chói mắt.

Minh Chúc dù bị rạch ngay mặt, khuôn mặt vẫn đẹp đẽ vô ngần, hắn cười nói: "Sư phụ hẳn là còn đang giận, đệ đừng vào gặp họa."

Thương Yên Phùng đi tới, nửa quỳ trước mặt hắn, đưa tay chạm nhẹ vào bên mặt, có chút đau lòng: "Huynh không biết trốn đi à?"

Minh Chúc chớp mắt, đang định nói gì thì bên tai vang lên tiếng bước chân liên hồi, vừa nghiêng đầu đã thấy không biết mấy sư đệ biết tin tử chỗ nào mà tới đây cả.

Minh Chúc nhướng mày, không đợi bọn họ cất lời đã nói: "Sao các đệ tới đây hết rồi? Đúng rồi, đứa cuối cùng rời khỏi viện của huynh là ai, chủ động bước ra nói thật xem có dọn phòng huynh đàng hoàng chưa? Nếu để huynh về rồi thấy một đống bừa bộn huynh sẽ không tha cho mấy đệ đâu."

Thẩm Đệ An qua tới, hắn đẩy Thương Yên Phùng ra rồi nhìn kỹ lưỡng vết thương trên mặt Minh Chúc, mày chụm cả lại: "Một ngày không chọc tức sư phụ huynh chịu không nỗi à? Miệng vết thương sâu quá, không giống như bị ném trúng."

Hắn nói, ánh mắt sâu kín nhìn Minh Chúc, tựa như nhìn ra cái gì đó.

Minh Chúc nhào lên trước vùi mặt vào ngực Thẩm Đệ An, bộ dạng hệt như đang làm nũng nhưng tay lại ngắt eo Thẩm Đệ An, thấp giọng cảnh cáo: "Im miệng."

Thẩm Đệ An "shh" một tiếng, kéo móng vuốt hắn ra, nói: "Được rồi, theo đệ về đắp tí thuốc, để lâu nữa sẽ để lại sẹo đó."

Đáng ra Minh Chúc đã nói sẽ quỳ ở đây tới chết nhưng Thẩm Đệ An vừa nói thế hắn lật lọng ngay, biết nghe lời hay mà đứng dậy. Người cũng chẳng nhìn tới Chu Phụ Tuyết đứng kế sắc mặt đang tái nhợt mà theo Thẩm Đệ An rời đi.

Vừa nãy nhìn phản ứng của Quy Ninh chân nhân, Minh Chúc đã rõ con đường ép Quy Ninh chân nhân trục xuất Chu Phụ Tuyết khỏi sư môn chẳng thể nào đi được nên vừa ra khỏi đại điện đã từ bỏ, hắn rạch khuôn mặt của mình chỉ là vì muốn cho Chu Phụ Tuyết bỏ cuộc.

Theo như Minh Chúc, Chu Phụ Tuyết si mê hắn cũng chỉ là họa từ khuôn mặt này mà ra. Chỉ cần hắn hủy dung, Chu Phụ Tuyết dù ý xuân lớn tới đâu cũng mất thôi.

Thẩm Đệ An cau mày, dùng khăn thấm nước nóng lau máu khô trên vết thương Minh Chúc: "Nên là huynh rạch bị thương mặt mình luôn?"

Minh Chúc than ngắn thở dài: "Có trách thì trách huynh trời sinh đoan trang đẹp đẽ, hồng nhan nên họa thủy đó mà."

Thẩm Đệ An trợn trắng, lấy kim sang dược loại tốt nhất, hắn đang định bôi lên thì bị Minh Chúc cản lại.

"Vẫn là khỏi đi," Minh Chúc nghiêm túc nói, "ai cũng nói vết sẹo tượng trưng cho sự anh dũng của đàn ông, huynh quyết định giữ lại nói."

Thẩm Đệ An mặt không cảm xúc nhìn hắn một cái, "à" một tiếng, vén rèm châu quay ra ngoại thất, nói: "Ngũ sư huynh ơi, đại sư huynh nói không cần bôi thuốc, muốn giữ lại sẹo."

Minh Chúc: "..."

Ngay sau đó, hắn bị Thương Yên Phùng vừa vọt vào đè xuống giường.

Minh Chúc giãy loạn xạ: "Ê! Ê! Hai vị huynh đài! Đây là mặt của huynh, huynh muốn làm gì thì làm, ê... Trời đất, lão Thập đừng thoa thuốc, a, đừng thoa... shhhh a a a huynh đau quá, đau chết mất..."

Thẩm Đệ An khựng tay, Thương Yên Phùng lạnh lùng nói: "Đừng có nghe huynh ấy nói linh tinh, làm tiếp đi."

Thẩm Đệ An bấy giờ mới "à" một tiếng, bôi thuốc tiếp.

Minh Chúc kêu như gái nhà lành bị bắt đón khách vậy, lát sau mới ngưng giãy giụa, ỉu xìu nằm trên giường, sắc mắt mệt mỏi.

Thương Yên Phùng nhìn mặt mày hắn tái nhợt mới muộn màng nhận ra người dưới tay có chút nóng.

Thẩm Đệ An xem mạch, nói rành rọt: "Huynh ấy bắt đầu sốt rồi, lấy chút nước qua đây."

Minh Chúc ỉu xìu nằm trên giường, cả người bủn rủn không còn sức, miệng rì rầm rê.n rỉ.

Cơ thể hắn vốn rất khỏe, nhưng hễ gió lạnh thổi thường sẽ phát sốt, không biết có phải do linh mạch Hồng Liên hay không, không đến một khắc mà lan ra khắp người.

Rất nhanh Minh Chúc bị sốt tới mơ màng, mở to mắt cũng không nhìn ra ai là ai.

Có một người thân vận bạch y lóe qua lại trước mặt mình, Minh Chúc gắng sức mở mắt lại chẳng biết đó là ai, hắn đưa tay lung tung muốn nắm lấy người đó, lại không còn sức mà buông thõng.

"Sư phụ." Hắn gọi nhẹ.

Người nọ ngây ra, bước tới cạnh giường, sờ nhẹ lên vầng trán nóng bỏng của hắn.

"Sư huynh?"

Minh Chúc mê hoặc nhìn người đó, đầu óc hỗn độn, chỉ có thể nhỏ giọng nói theo bản năng: "Sư phụ trục xuất Chu Phụ Tuyết khỏi sư môn đi..."

Người vận áo trắng đó cứng đờ.

Minh Chúc còn không biết, cong mắt, mịt mờ nói: "Đồ nhi... nhất định thật hiếu thảo kính yêu sư phụ... về sau không trốn chạy nữa đâu."

"Sư phụ đồng ý với con đi..."

"Đồng ý với con."

Kế đó mê man chẳng biết gì.

Lúc Thẩm Đệ An sắc chén thuốc bê qua, vừa vén rèm châu đã thấy Chu Phụ Tuyết cả người cứng đờ đứng cạnh giường Minh Chúc, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Thẩm Đệ An ngờ vực, nói: "Phụ Tuyết? Sao vậy? Đại sư huynh đỡ hơn chưa?"

Chu Phụ Tuyết cả kinh, cái gì cũng không nói, người loạng choạng chạy ra ngoài.

- --

(1) Dĩ hạ phạm thượng: người dưới mạo phạm bề trên

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi