ĐẠI SƯ HUYNH NHÀ NGƯỜI TA ĐỀU NHƯ VẬY À?

Minh Phù Hoa số một Ngũ Châu lạnh như băng sương dễ như trở bàn tay đánh hạ tên gảy đàn Dịch Phụ Cư. 

Người nàng cao gầy, vạt áo tung bay đẹp đến mức người ta phải nghiêng mắt để nhìn.

"Đã nhường."

Khóe môi Dịch Phụ Cư chứa nụ cười, lúc chăm chú nhìn Minh Phù Hoa, sự ấm áp trong mắt còn sâu hơn ngày thường. Hắn hơi gật đầu, bấy giờ hai người mới lần lượt bước xuống dưới đài.

So tài tông môn kết thúc. 

Cuộc thi tài trong truyền thuyết cũng không có gì hay ho, rất nhanh, người tản đi hơn phân nửa.

Minh Phù Hoa với Dịch Phụ Cư nối vai nhau bước đến, lúc ánh mắt sắc bén của nàng nhìn thấy vết bầm xanh lộ ra ngoài cổ áo của Minh Chúc thì vẻ mặt lạnh xuống tức thì. Nàng bước tới trước nắm cằm bắt Minh Chúc ngẩng đầu, lạnh giọng: "Vết thương trên cổ là sao?"

Minh Chúc đang vui vẻ vì Minh Phù Hoa, chẳng kịp phòng bị đã bị trách, hắn có chút mịt mờ chớp mắt: "Huynh… Huynh… không biết..."

Minh Phù Hoa buông hắn ra, chau mày nói: "Về nhớ thoa ít thuốc."

Thi tài tông môn chưa tới một ngày đã kết thúc, vốn dĩ mỗi kẻ thắng trên đài đến thi với nhau phân ra hạng một, hai, ba, bốn, nhưng Quy Ninh chân nhân lười, ném luôn linh dược linh khí cho bọn họ tự chia còn mình thì phủi tay bỏ đi, cứ như trò đùa.

Thương Yên Phùng đếm kỹ một lượt, nói: "Phía núi Bắc có Nhị sư huynh, Thanh Không, Đệ An, còn Phụ Tuyết nữa, núi Tây có Du nữ với Phù Hoa. Thanh Không, Hành Diên của đệ có thể chở được nhiều người như vậy không?"

Lục Thanh Không ra dấu tay ý là hoàn toàn có thể, rất là đắc ý. 

Minh Chúc vẫn luôn ở cạnh yên lặng nhìn bọn họ, lát sau, hẳn là hắn thấy chẳng có gì hay ho bèn quay người, chẳng chút tiếng động đã rời đi.

Lúc này trời đã tối, trản đèn của Nhật Chiếu từ từ sáng lên, từng chấm loang lổ tựa như ánh sáng đom đóm.

Quy Ninh chân nhân ở trong đại điện câu được câu chăng chuyện trò với Thẩm Hồng Xuyên, Minh Chúc vẻ mặt âm trầm bước vào, chẳng nói gì đã quỳ xuống.

Quy Ninh chân nhân nhìn tên ranh này quỳ xuống thì biết tiếp nữa cũng chẳng có gì hay ho, nói thẳng: "Im miệng, ra ngoài, ta không muốn nghe."

Minh Chúc nhấp môi ngoắc ngón tay, thanh kiếm giắt bên hông Thẩm Hồng Xuyên nháy mắt rời khỏi vỏ, bị linh lực hắn kéo đến dừng ngay trước mặt hắn, mũi kiếm sắc bén đối diện trước ngực.

Thẩm Hồng Xuyên cả kinh: "Sư huynh?!"

Quy Ninh chân nhân mang vẻ mặt vui giận khó phân rõ, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn làm gì? Lấy cái chết uy hiếp ta?"

Minh Chúc không thay đổi sắc mặt, nói: "Lần này con muốn theo Đao tiên sinh đi Hàng Lâu Quốc."

Quy Ninh chân nhân nói: "Ngươi biết chuyện đó là không thể mà."

Mũi kiếm treo trước ngực Minh Chúc đâm tới trước vài phân, chạm đến quần áo đơn bạc của hắn.

Quy Ninh chân nhân thờ ơ lạnh nhạt: "Mấy năm qua ngươi chơi trò này hẳn cũng phải chán rồi chứ, ngươi nghĩ là ta…"

Hắn còn chưa nói hết đã trơ mắt nhìn mũi kiếm đâm vào ngực Minh Chúc, kéo ra vết máu.

Thẩm Hồng Xuyên vội vã lao đến, tay chân luống cuống quỳ xuống trước mặt Minh Chúc, muốn rút(1) mũi kiếm ra mới phát hiện kiếm của mình lại chẳng do mình khống chế.

Hắn thấp giọng nói: "Sư huynh? Rốt cuộc huynh muốn làm gì?"

Minh Chúc gằn từng tiếng: "Mong sư phụ tác thành."

Quy Ninh chân nhân ngạc nhiên nhìn hắn, một chữ "không" tựa như sắp nói ra, mũi kiếm lại đâm sâu vào thêm mấy phần.

Minh Chúc lặp lại lần nữa: "Mong sư phụ, tác thành."

"Ngươi…" Quy Ninh chân nhân có chút vất vả ngồi dậy, "Ngươi đang ép ta à?"

Thẩm Hồng Xuyên nhìn máu nhuộm nửa người hắn, vành mắt đỏ lên. 

Ánh mắt Minh Chúc vẫn luôn nhìn vào Quy Ninh chân nhân, nhìn thấy trong mắt chút do dự bèn dứt khoát đưa tay cầm lấy chuôi kiếm lạnh băng, tựa như không cần mạng mà đâm thanh kiếm xuyên qua tâm mạch nơi lồng ngực 

Quy Ninh chân nhân tựa như bị chấn động, nói ngay: "Ta đồng ý, ta đồng ý với ngươi! Nhanh dừng…"

Minh Chúc cũng từng lấy cái chết để uy hiếp Quy Ninh chân nhân, ép người thả hắn ra ngoài, nhưng lúc ấy hắn rất tiếc mạng, cũng chỉ là lời nói suông chứ chả động tới một sợi lông của bản thân mình, còn lúc này đây mấy lời kia của Dạ Vị Ương làm hắn chẳng màng sinh tử. Lòng hắn có dự cảm nếu lần này hắn không đi thì cả đời sẽ hối hận.

Trong chớp mắt, tay Minh Chúc không còn sức, hắn buông thõng xuống, khuôn mặt trắng bệch hiện ra tia cười thoải mái: "Đa tạ sư phụ."

Thẩm Hồng Xuyên run rẩy rút thanh kiếm ra, nhìn miệng vết thương đáng sợ, hình như hắn muốn lấy tay bịt lại nhưng sợ chạm vào sẽ làm Minh Chúc đau, bàn tay run rẩy giữa không trung không dám làm gì.

Sắc mặt Quy Ninh chân nhân khó coi, từ trên ghế chủ vị xuống tới đưa tay ôm Minh Chúc đứng còn không vững vào lòng, lạnh mặt nói: "Đi gọi Thẩm Đệ An qua đây."

Thẩm Hồng Xuyên vội vã đứng dậy chạy ra ngoài. 

Quy Ninh chân nhân ôm hắn vào nội thất rồi đặt lên nệm, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ có cánh tay vuốt ve vầng trán đầy mồ hôi lạnh của Minh Chúc dịu dàng cực độ.

"Con lại biết cái gì rồi?"

Minh Chúc từ từ mở mắt, nói bằng chất giọng khàn khàn: "Con biết, bây giờ Minh Chiêu là quỷ tu, hai mươi năm trước ông ta đã chết rồi."

Sắc mặt Quy Ninh chân nhân hơi đổi.

"Ai nói với ngươi? Dạ Vị Ương?"

Minh Chúc lắc đầu, nói: "Trên vách núi Tế Nhật che giấu sự thật không thể để thế gian biết đến nhưng con sẽ không điều tra vì con không muốn người khó xử, chuyến này đi con chỉ muốn biết một đáp án mà thôi."

Một đáp án lòng đã hiểu rồi nhưng lại muốn chính miệng Minh Chiêu nói ra.

Quy Ninh chân nhân do dự trong chốc lát mới nhẹ thở dài một hơi: "Hai mươi năm trước, trước khi Minh Chiêu chết, ông ấy, ta, Chu Minh Trọng là ba người âm thầm bảo vệ ba nước của Ngũ Châu."

"Mấy năm qua, Chu Minh Trọng lợi dụng vô số tinh ngọc mà xây nên một tu chân thế gia, Minh Chiêu bộc lộ mũi nhọn, một thanh kiếm Hồng Liên mà trảm bao quỷ quái yêu ma của thế gian, mà Nhật Chiếu ta lại không tranh chẳng đoạt, lánh đời dài lâu."

"Cho tới hai mươi năm trước, Minh Chiêu người chết, quyền thế của Thực Thẩm Quốc rơi vào tay Trường Dạ sơn trang, Dạ Vị Ương cũng thay thế Minh Chiêu trở thành người bảo vệ bí mật mới."

Minh Chúc tĩnh lặng nhìn hắn, con ngươi trong trẻo.

"Ngàn vạn lần… đừng điều tra."

Minh Chúc nói: "Con biết rồi."

Quy Ninh chân nhân lại nói: "Nếu Thẩm Hồng Xuyên bị giết cũng đừng toan tính ngông cuồng mà đi cứu."

Minh Chúc ngây ra một chốc mới khàn giọng đáp: "Không."

Quy Ninh chân nhân nói: "Con không cứu nó nổi đâu."

"Chỉ cần đệ ấy không điều tra nữa thì sẽ không chết, đó là lời Dạ Vị Ương đã nói." Minh Chúc nắm tay áo Quy Ninh chân nhân, "Con sẽ thuyết phục đệ ấy không tra nữa, sư phụ, người thả cho đệ ấy một đường sống đi."

Quy Ninh chân nhân im lặng nữa ngày mới nói: "Nó đã tra tới Na Liêm rồi, mà Chu Minh Trọng cũng đã biết.

Minh Chúc kinh ngạc buông tay.

Quy Ninh chân nhân hiếm được một lần đưa tay ôm hắn vào lòng, nhè nhẹ vỗ về, nói: "Ta biết con với nó tình cảm vẫn luôn rất tốt, nhưng lần này con thật sự không cứu được nó đâu."

Minh Chúc ra sức lắc đầu: "Không, không phải như vậy, Hồng Xuyên còn đang yên đang lành ở đó, mới nãy đệ ấy còn…"

Tay Quy Ninh chân nhân dùng sức, nói: "Tử Hàng Lâu Quốc tới Nhật Chiếu chỉ mất ba ngày, hắn không sống đến ngày thứ tư đâu."

Đôi môi tái nhợt của Minh Chúc run lên, hắn giãy giụa ra khỏi ngực Quy Ninh chân nhân, loạng choạng quỳ xuống đất, run run nói: "Xin sư phụ cứu Hồng Xuyên."

Quy Ninh chân nhân rũ mắt nhìn hắn: "Ta không cứu nó nổi."

Minh Chúc dập đầu thật mạnh vào mặt đất cứng, vang một tiếng "bịch" thật kêu, mi tâm tràn máu tươi chảy xuống theo khuôn mặt.

"Xin… Xin sư phụ."

Quy Ninh chân nhân im lặng một lát, vẫn nói: "Ta không cứu nó nỗi."

Minh Chúc ngẩng khuôn mặt trắng bệch lên, môi khẽ run.

Quy Ninh chân nhân nhìn hắn từ trên cao, đôi mắt phượng vô tình lãnh cảm, người nói: "Ngươi xem."

Minh Chúc ngạc nhiên.

"Ngươi xem, ngươi lại như vậy." Quy Ninh chân nhân nhẹ giọng nói: "Ngươi muốn bảo vệ thứ gì bản thân xưa nay chẳng hề có khả năng lực làm được, chỉ có thể hèn kém như vầy mà cầu xin kẻ khác."

Trong nháy mắt, mặt Minh Chúc cắt không còn hạt máu.

"Ta có thể giúp người lần một, lần hai, lẽ nào còn có thể giúp ngươi cả đời à?"

Minh Chúc chán nản ngồi bệt xuống đất.

Khi Thẩm Đệ An vội vã xách hòm thuốc chạy qua đại điện, còn chưa vào cửa đã thấy Minh Chúc cả người đầy máu bước ra từ bên trong, ngay cả mặt cũng loang lổ máu, rất thảm thương.

Mấy sư đệ khác biết tin bấy giờ cùng nhau qua tới, thấy bộ dạng này của Minh Chúc đều ngây ra tại chỗ.

Dù Minh Chúc hay bỡn cợt nhưng xưa nay đều để tâm đến các sư đệ, bất kể gặp việc gì, chỉ cần bất kỳ sư đệ nào xuất hiện hắn cũng sẽ nhanh chóng đổi qua khuôn mặt cười, có khi gặp chuyện bắt buộc tự thân ra tay cũng để người đi rồi mới hành động cho nên bao nhiêu năm qua, cũng chỉ có Chu Phụ Tuyết là từng thấy bộ dáng mất khống chế của hắn lúc ở Lược Nguyệt Lâu.

Nhưng giờ phút này đây, Minh Chúc như lười ngụy trang, bước chân hắn nặng đi về phía bọn họ, mặt chẳng cảm xúc, chỉ tràn đầy lạnh lẽo.

Mọi người nhìn nhau, không biết rốt cuộc hắn bị làm sao.

Minh Chúc chầm chậm bước tới trước mặt Thẩm Hồng Xuyên, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm hắn.

Thẩm Hồng Xuyên thấy sắc mặt hắn không thỏa đáng, không dám nhiều lời chỉ cẩn thận cười, mềm mỏng nói: "Sư huynh."

Minh Chúc mờ mịt nhìn hắn, thầm nghĩ: "Thoạt nhìn đệ ngoan ngoãn là thế, sao lại làm ra loại chuyện ly kinh phản đạo(2) đến vậy, chuyện vách núi Tế Nhật bao năm thế gian không ai biết tất có lý do của nó, đệ sao cứ phải không biết sống chết đi tra chuyện đó?"

"Bọn họ sống hay chết có liên quan gì đến đệ? Đệ thì tính là gì, trời đất rộng lớn như vậy còn không có chỗ cho đệ phát huy tài sức à mà cứ phải lội vào vũng nước đục này."

Minh Chúc bỗng thở gấp mấy hơi, cơ thể hơi lay động, đột hiện hắn giơ tay lên tát vào mặt Thẩm Hồng Xuyên.

Ngay trước khi lòng bàn tay chạm vào má Thẩm Hồng Xuyên, cổ tay bỗng bị người khác tóm chặt.

Thẩm Đệ An hoảng sợ, hòm thuốc vụt khỏi tay rơi đầy ra đất. 

Thương Yên Phùng nắm chặt tay Minh Chúc, lạnh lùng hỏi: "Huynh định làm gì?"

Thẩm Hồng Xuyên ngây ra nhìn Minh Chúc, cánh môi mấp máy nhưng chẳng nói được gì.

Tất cả các đệ tử, ngày thường nhìn thì chẳng có vẻ gì là tôn kính Minh Chúc nhưng lúc vẻ mặt hắn tối đi cũng chỉ có Thương Yên Phùng là dám bước lên ngăn cản.

"Có gì thì nói, động tay động chân thì có gì tài giỏi." Thương Yên Phùng lạnh giọng, "Cũng chỉ có Hồng Xuyên tốt tính mới để huynh đánh mắng mà không phản kháng mới dung túng huynh không biết sợ, đổi thành kẻ khác có khi huynh chết còn không biết vì sao mình chết rồi."

Lời nói có chút tàn độc như vậy, Thẩm Hồng Xuyên hồi phục lại tinh thần, nhẹ giọng nói: "Ngũ sư huynh, không sao cả."

Minh Chúc lạnh lùng nhìn Thẩm Hồng Xuyên, cười lạnh, nói: "Thẩm Hồng Xuyên, cả Ngũ Châu này chứa đệ không được à? Sao đệ còn muốn tự tìm đường chết?"

Thương Yên Phùng tức giận quát: "Minh Chúc!"

Minh Chúc chán nản cúi đầu, mái tóc dài tán loạn che lại đôi mắt khiến người ta chẳng nhìn ra vẻ mặt hắn.

Bốn phía tĩnh mịch, cuối cùng vẫn là Thương Yên Phùng hít sâu, nói: "Thẩm Đệ An, đưa đại sư huynh về chữa thương, huynh ấy mệt rồi."

Thẩm Đệ An nhỏ giọng nói vâng, nhón chân bước lên đang định đỡ Minh Chúc đã bị hắn hất tay. Minh Chúc không quay đầu mà tìm hướng khác rời đi.

Thương Yên Phùng nhìn bóng dáng Minh Chúc có chút thê lương biến mất trong đường nhỏ vắng vẻ, hắn hơi đau đầu, xoa mày, hỏi: "Rốt cuộc đệ đã làm gì?"

Khuôn mặt Thẩm Hồng Xuyên đầy vẻ khó hiểu: "Đệ… Đệ không biết mà."

- --

(1) Nguyên gốc là 2 ô vuông

(2) Ly kinh phản đạo - 离经叛道: Rời xa chính đạo, trái lại hệ thống quan niệm đạo đức

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi