ĐẠI SƯ HUYNH VAI ÁC CÙNG SƯ TÔN HE RỒI


Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Bách Thảo thành sở dĩ gọi Bách Thảo thành, không phải là vì trong thành có một trăm loại linh thảo, mà là bởi vì trong thành có một vị đại sư luyện đan cực kỳ nổi danh, có thể luyện ra rất nhiều đan dược thượng phẩm cao giai, có địa vị rất cao tại đại lục Hạo Miểu, nên mới đặt tên là Bách Thảo thành.
Nghe nói vị đại sư này tính tình cổ quái, hỉ nộ vô thường, không tùy ý nhận yêu cầu từ người khác, nhưng lại có thể tiện tay ném ra mấy chục bình đan dược thượng phẩm cho mấy người vừa mắt.

Rất nhiều người nghe danh mà đến, tay cầm một đống tiền muốn mua một bình linh đan thượng phẩm quý giá, đều bị vị đại sư này chặn ngoài cửa, không chịu gặp mặt một lần.
Tống Yến cùng Thẩm Túc Chi còn chưa tiến vào Bách Thảo thành, ở bên ngoài đã ngửi thấy mùi thuốc từ trong truyền ra.
Bách Thảo thành không chỉ có một vị đại sư luyện đan, ngay cả cư dân trong thành, phần lớn cũng nhờ vào buôn bán thảo dược kiếm sống, rất nhiều tông môn phải tới đây chọn mua thảo dược.
Y vừa vào cửa thành, đã có người hét to chào hàng, thậm chí còn trực tiếp kéo y đến cửa hàng.

Nếu không phải bọn họ bị ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Túc Chi bên cạnh dọa, chỉ sợ Tống Yến đã ở trong cửa hàng thảo dược nào đó ven đường.
Dùng ánh mắt bức đi mấy kẻ muốn tới kéo khách, Thẩm Túc Chi dò hỏi Tống Yến bên cạnh: “Sư tôn, hôm nay chúng ta ở lại khách điếm nào?”
“Khách điếm không được.” Tống Yến mới đọc lại nguyên tác không lâu tự tin nói, “Tới Viễn Sơn lâu.”
Viễn Sơn lâu là nơi ở của Tùy Viễn Sơn, vị đại sư luyện đan duy nhất trong Bách Thảo thành kia.

“Viễn Sơn lâu?” Thẩm Túc Chi hơi kinh ngạc.
Hắn cũng nghe qua đại danh của Tùy Viễn Sơn, người này không để ý mình cứu chính đạo hay Ma tu, chỉ cần hợp mắt thì sẽ miễn phí cứu trị cùng đan dược, nếu không hợp mắt, dù đổi ngàn vàng cũng sẽ không nhìn thêm một cái.
Cái gì? Bị người ta uy hiếp bằng vũ lực?
Tùy Viễn Sơn này không chỉ là một luyện đan sư đơn giản như vậy.

Thân là đại năng nửa bước Hóa Thần, trên thế gian cũng chẳng có mấy người có thể đánh được hắn.

Mà y độc lại chẳng bao giờ tách rời, Tùy Viễn Sơn dùng độc có thể nói là xuất thần nhập hóa, nói không chừng lúc bị hắn độc chết còn không nhận ra.
Chỉ có điều, hắn chưa từng nghe nói Tống Yến có giao tình gì với Tùy Viễn Sơn.
Mãi đến tận khi Tống Yến dẫn hắn tới trước Viễn Sơn lâu, trong đầu Thẩm Túc Chi vẫn đang nghĩ y đến tột cùng là quen biết với Tùy Viễn Sơn từ khi nào, vì sao hơn một trăm năm cũng không liên lạc.

Hắn thực ra chưa từng hoài nghi Tống Yến sẽ nói dối, dù sao với thân phận của y cũng không cần lừa gạt hắn.
Đối diện Viễn Sơn lâu là một hàng thuốc, chủ cửa hàng thấy hai người Tống Yến đứng trước Viễn Sơn lâu, bắt chuyện nói: “Hai vị tiên trưởng, mọi người đến tìm đại sư xin thuốc?”
Thấy Tống Yến quay đầu lại, người đó thở dài: “Mọi người tới không đúng lúc rồi, trong vòng nửa tháng nữa đại sư sẽ không khám bệnh, cũng không luyện đan đâu.”

Tùy Viễn Sơn có một quy định bất thành văn, trong vòng nửa tháng hắn chỉ xem bệnh cho một người, lúc đó, đối phương muốn đan dược gì cũng được, nửa tháng sau sẽ không nhận thêm bệnh nhân, dù quỳ xuống van xin cũng đuổi đi.
Thật không khéo, hôm qua Tùy Viễn Sơn mới chẩn bệnh, bây giờ người kia còn chưa rời khỏi Viễn Sơn lâu.
“Hai vị tiên trưởng, nếu mọi người muốn chờ, có thể đến tiệm thuốc này của ta ngồi, Tùy đại sư thỉnh thoảng sẽ đến mua chút thảo dược.” Chủ tiệm khá nhiệt tình, thấy Tống Yến hợp mắt liền nhiệt tình mời y vào cửa hàng.
“Không cần, đa tạ.” Tống Yến uyển chuyển từ chối ý tốt của chủ tiệm, ra hiệu Thẩm Túc Chi đuổi theo mình.
“Ấy, hai vị tiên trưởng không vào được đâu, cái cửa này có cấm —— “
Chế.
Một chữ cuối cùng kẹt ở trong cổ họng, chậm chạp không thốt ra được.
Chủ tiệm thuốc trợn mắt há mồm nhìn Tống Yến cùng Thẩm Túc Chi tới trước cửa, một người trong đó giơ tay lên, dễ như ăn cháo mà đi vào.
Sau khi tiến vào Viễn Sơn lâu, trong mắt Thẩm Túc Chi chợt lóe lên tia hứng thú, mở miệng hỏi: “Sư tôn, người hóa giải cấm chế trên cánh cửa kia như thế nào?”
Tống Yến bình tĩnh trả lời: “Lớp cấm chế kia là sư phụ cùng thiết lập, không có tác dụng đối với ta, vừa rồi chỉ là giúp ngươi đi vào.”
“Vậy đa tạ sư tôn.” Thẩm Túc Chi mỉm cười nhìn về phía y.
Không biết vì sao, rõ ràng chỉ là bốn chữ “đa tạ sư tôn” ngắn ngủi, Tống Yến lại nghe đến nóng cả tai, tự dưng nghe thấy một chút cảm xúc lưu luyến, làm cho y cảm thấy quái dị.


Tống Yến như che giấu mà cụp mắt.
Đúng lúc này, trong đầu truyền đến tiếng thông báo của hệ thống.
【 Hệ thống đang tính toán —— hệ thống tính toán xong xuôi, tâm tình nam chính có dao động nhẹ, giá trị hảo cảm của nam chính đối với ngài hiện tại là 30 điểm, mời ngài tiếp tục cố gắng.


Đối với giá trị hảo cảm tăng lên không rõ này, Tống Yến đã triệt để chết lặng.
Y trước giờ chưa từng đoán được suy nghĩ của Thẩm Túc Chi, giá trị hảo cảm giá trị thù hận không hiểu sao mà tăng giảm liên tục, y không đoán nổi quy luật.
Viễn Sơn lâu thật sự là một ngôi lầu, tổng cộng có năm tầng, tầng một là phòng khám chữa bệnh của Tùy Viễn Sơn, tầng hai là phòng luyện đan, tầng ba là kho đan dược, tầng bốn là phòng nghỉ ngơi, tầng năm là chỗ ở của Tùy Viễn Sơn, còn có một phòng trà.
Tùy Viễn Sơn thích uống trà trên tầng năm nhất, nhìn xuống nhân gian dưới lầu.
Nhưng thực ra cũng chẳng nhìn thấy gì.
Nghe chủ tiệm thuốc nói, hôm qua Tùy Viễn Sơn chẩn bệnh, Tống Yến đoán bây giờ hắn còn đang ở trong phòng khám, vì vậy liền trực tiếp đưa Thẩm Túc Chi lên tầng bốn, tùy ý chọn một gian phòng ở lại.
Y tự đi lên tầng năm, dựa theo nhắc của của hệ thống mà tìm được trà bình thường vẫn yêu thích, châm một ấm, ngồi trên lầu xem cảnh.
Từ trên cao nhìn xuống, chủ tiệm thuốc đối diện trùng hợp ngẩng đầu, thấy Tống Yến êm đẹp ngồi trên tầng năm thì cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Trong trí nhớ của hắn, trên tầng năm chưa từng có ai ngoại trừ Tùy đại sư.
Ước chừng ngồi hơn một canh giờ, Tống Yến rốt cục nhìn thấy Tùy Viễn Sơn.
“Thấy cấm chế bị hóa giải trong nháy mắt, ta biết là ngươi đến.


Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến Viễn Sơn lâu vậy? Phù Hoa, đã hơn một trăm năm rồi không gặp.”
Tùy Viễn Sơn mặc trường bào màu xanh lam, tóc dài tùy ý buộc lên, một đôi mắt phượng xinh đẹp, lông mày dài chạm tóc mai, sống mũi cao thẳng, bờ môi đỏ hồng, thoạt nhìn có chút cà lơ phất phơ, hoàn toàn không giống như đại sư luyện đan lạnh lùng trong lời đồn đãi.
Tùy Viễn Sơn tùy ý ngồi đối diện Tống Yến, rót một chén trà uống một hơi cạn sạch, ghét bỏ nói: “Đã nhiều năm như vậy, vẫn chọn trà cũ, loại này ngươi uống không ngán sao?”
Tống Yến liếc hắn một cái: “Nhiều năm như vậy, trà này chẳng phải vẫn để ở chỗ cũ sao.”
“Ai bảo?” Tùy Viễn Sơn phản bác, “Ta đổi trà mới hàng năm.”
Tống Yến bật cười: “Ngươi có lòng.”
Thấy Tống Yến cười, Tùy Viễn Sơn mất tự nhiên liếc loạn: “Cái đó không phải là chuẩn bị cho ngươi, đừng tưởng bở.”
Tống Yến kiên nhẫn nói: “Được.”
“Nói chính sự.” Tùy Viễn Sơn nghiêm mặt nói, “Ngươi sẽ không vô duyên vô cớ tới tìm ta, nói đi, lần này muốn ta làm cái gì cho ngươi?”
Tống Yến đưa tay ra, trên đó xuất hiện một viên thuốc đen kịt.
“Ta muốn ngươi xem xét thành phần viên thuốc này, tiện nhìn xem có thể tạo ra thuốc giải khắc chế nó không.”
“Không thành vấn đề.” Tùy Viễn Sơn tiếp nhận viên thuốc, thuận miệng hỏi, “Ngươi lấy thuốc này từ đâu ra? Thoạt nhìn không giống vật có thể xuất hiện trên đại lục Hạo Miểu.”
Tống Yến nhàn nhạt nói: “Tịch thu được.”
Viên thuốc này, đúng là không nên xuất hiện ở đây..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi