ĐẠI SƯ HUYNH VAI ÁC CÙNG SƯ TÔN HE RỒI


Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Bóng tối qua đi, tia sáng nhu hòa rơi trên người Tống Yến.
Nơi này giống như một thế giới riêng, bên ngoài là trăng sáng chiếu soi màn đêm,  bên trong lại là ban ngày trời quang đãng.

Từ chỗ y đứng nhìn sang, cách đó không xa chính là căn nhà tranh lượn lờ khói bếp.
Có thể là chạm tới cốt truyện rồi, cần tuyên bố nhiệm vụ mới, hệ thống cũng không giấu giếm Tống Yến nữa, thao thao bất tuyệt giao hết những gì nó biết cho y.
【 Theo hệ thống, nơi này thật ra là một không gian giới tử, linh khí thưa thớt, tốc độ thời gian trôi qua cũng không giống bên ngoài, không thích hợp cho tu sĩ sinh sống, nhưng người ở trong này đều là tu sĩ.


Nói tới đây, Tống Yến nghe thấy chút nghi vấn trong giọng nói của hệ thống.
Hệ thống cũng không phải vạn năng, nó chỉ là được giao nhiệm vụ cùng sứ mệnh mới tồn tại bên cạnh Tống Yến, tuyên bố nhiệm vụ cho y, thúc đẩy cốt truyện phát triển.
【 Dựa theo ghi chép, Phù Hoa chân quân hẳn là tìm được không gian giới tử này trong một bí cảnh nào đó mà không muốn người biết, lại tìm một đám tu sĩ thực lực không mạnh giam lại, những tu sĩ này ngoại trừ đệ tử của Nhạc Hoa Tông còn có tán tu, tất cả bọn họ đều có chung một đặc điểm.


“Đặc điểm gì?”
【 Theo hệ thống thống kê, thiên phú của bọn họ đều không tồi, nhưng tốc độ tu luyện lại cực kỳ chậm chạp, cơ thể không chứa được linh khí, hấp thụ xong sẽ biến mất.

Còn có một điểm nữa, kí chủ ngài cũng nên nhìn thấy.



“Ngươi đang nói đến sợi bạch khí quanh quẩn trên người bọn họ?” Tống Yến nghĩ đến lần đầu tiên y tới nơi này, nhìn thấy khí tức trên người nam nhân kia.
【 Đúng thế.

Bạch khí trên người bọn họ không kiểm tra ra được là chất liệu gì, trong hệ thống cũng không lưu trữ dữ liệu, phi thường kỳ quái.


“Ngươi có biết toàn bộ thân phận của các tu sĩ bị Phù Hoa thu xếp ở lại đây không?” Tống Yến không muốn lúc gặp mặt mà ngay cả một cái tên cũng không biết, sẽ rất dễ bị nghi ngờ.
Lần trước y cũng sợ những người này nhìn ra thân phận, nên chỉ ở lại chốc lát, nói mấy câu liền rời đi.
【 Thỉnh kí chủ yên tâm, tu sĩ trong không gian giới tử đều đã được hệ thống ghi chép lại dữ liệu, tổng cộng có ba mươi tư người.

Lúc kí chủ gặp mặt bọn họ, hệ thống sẽ chỉ ra thân phận cụ thể từng người.


Nghe vậy, Tống Yến yên lòng.
Không gian giới tử không hổ là bảo vật thế gian khó cầu, tự nó đã là một hệ thống tự động vận hành, tuy rằng linh khí mỏng manh, nhưng lại đều đặn.

Lúc y đi ngang qua một đám ruộng đã nhìn thấy hạt thóc mang đầy linh khí, sinh trưởng rất tốt, so với bên ngoài còn lớn hơn một chút.
Băng qua cây cầu trúc, phía trước là từng gian nhà khói bếp lượn lờ.

Trong không gian giới tử không có mưa gió bão bùng, phòng ở cũng không cần quá kiên cố, tất cả mọi người chỉ đơn giản dựng lên gian nhà tranh là được rồi.
“Chân quân, ngài tới rồi.” Trong nhà tranh có một nữ nhân thanh tú đi ra, nhìn dao động linh lực quanh người, tu vi là Trúc Cơ kỳ nhưng cốt linh lại hơn một trăm mười tuổi.
Nàng không khác với nam nhân lần trước Tống Yến gặp qua, quanh người có khí tức màu trắng quanh quẩn, thậm chí còn đậm hơn nam nhân kia một chút.
【 Họ tên: Trần Trần.

Thân phận: nguyên đệ tử Phù Dao Phong Nhạc Hoa Tông, đan tu, đã rời khỏi Nhạc Hoa Tông, nguyên nhân không rõ.

Tu vi: Trúc Cơ sơ kỳ.

Tuổi tác: 112 tuổi 】
Đệ tử Phù Dao Phong Nhạc Hoa Tông?
Tống Yến đè xuống nghi vấn trong lòng, gật đầu nói: “Đến thăm các ngươi.”
Trần Trần hiển nhiên có chút hưng phấn: “Chân quân đã lâu không tới, vậy là ngày kia sắp tới rồi sao? Đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng xem như đã chờ được.”
Ngày kia sắp tới gì cơ?
Tống Yến cẩn thận nói: “Vẫn chưa, bản quân chỉ là đến thăm các ngươi, không còn chuyện khác.”
Trần Trần chớp chớp mắt, ngữ khí có chút mất mát, lại mơ hồ mang theo một tia vui mừng: “Thì ra là thế, chỉ là chân quân, mọi người đều ở trong phòng, ngài có muốn đi vào nói chuyện không?”
“Được.” Tống Yến đáp ứng một tiếng.
Mọi người trong không gian giới tử phải tụ hội mỗi tháng một lần, cùng nhau thảo luận một phen, tiện thể quan tâm người xung quanh một chút, hỏi han việc nhà.


Lần này Tống Yến đến vừa đúng lúc tụ hội tháng này của bọn họ.
Tuy nói là nhà tranh, không gian trong phòng vẫn rất lớn.

Gian nhà được lau dọn sạch sẽ, bên bàn gỗ dài có rất nhiều người đang ngồi, thấy Tống Yến tiến vào liền đồng loạt đứng lên, trên mặt có vẻ kinh ngạc rõ ràng.
“Tống đạo trưởng.”
“Chân quân.”
Mọi người sôi nổi chào hỏi, trên mặt toàn là tôn kính.
“Sao hôm nay chân quân lại tới, chẳng lẽ là ngày kia đến rồi?”
“Tống đạo trưởng, chúng ta đã chuẩn bị xong.”
“Lúc nào cũng sẵn sàng.”
“Không phải.” Trần Trần khoát tay, giải thích thay Tống Yến, “Chân quân chỉ là tới xem mọi người một chút, vẫn chưa tới sự kiện sinh tử, mọi người cũng đừng gấp gáp.”
Sự kiện sinh tử?
Tống Yến ghi nhớ từ này.
Một người ngồi bên bàn “A” một tiếng: “Ta còn tưởng rằng nhanh như vậy sẽ phải chết, còn có chút không nỡ.”
“Đằng nào chả chết, vì toàn bộ Tu chân giới, biến thành tro bụi cũng đáng giá!”
“Đã qua nhiều năm như vậy, bên ngoài hẳn là không còn ai nhớ tới chúng ta.

Chết thì chết, không có gì quá lưu luyến.

Ít nhất cái chết của chúng ta còn có thể đổi lấy lối thoát cho Tu chân giới, có thể khiến cho nhiều người được phi thăng, cũng đáng giá.”
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều trầm mặc, ngay cả Trần Trần luôn luôn cười nói bên cạnh Tống Yến cũng cúi đầu.
“Nếu chúng ta đáp ứng chân quân tới nơi này, tất nhiên đã sớm biết kết cục của mình, cũng không còn việc gì tiếc nuối nữa.”
Trần Trần không nhịn được liên tục gật đầu: “Không sai, ban đầu ta lựa chọn rời khỏi Nhạc Hoa Tông vào trong không gian này, đã sớm công tác tư tưởng, sẵn sàng hi sinh.


Ta tu luyện không tốt, hơn trăm năm vẫn là Trúc Cơ, nhưng ta hi vọng các sư huynh sư tỷ của ta có thể phi thăng, thoát khỏi trói buộc của mảnh đại lục này, đi tới vùng trời cao hơn.”
“Chân quân.” Trần Trần nhìn Tống Yến, trong mắt có chút ẩm ướt, “Đệ tử đáp ứng ngài đến nơi này, từ rất lâu đã không để ý đến sống chết của mình.

Đệ tử chỉ hy vọng trước khi ngày đó đến, ngài có thể báo cho đệ tử một tiếng, để đệ tử có thể chuẩn bị tâm lý.”
“Ngài nhất định phải thành công, chúng ta thật sự rất muốn nhìn thấy đại lục Hạo Miểu thoát khỏi nguyền rủa, muốn nhìn thấy tất cả mọi người phi thăng thành tiên.”
Tống Yến nhất thời có chút trầm mặc, hệ thống vẫn luôn giới thiệu tư liệu về những người này trong đầu cũng không biết đã im lặng từ lúc nào.
Một lúc lâu sau, tiêu hóa tất cả những thứ này xong, Tống Yến mới khẽ gật đầu một cái: “Sẽ có một ngày như thế.”
“Các ngươi đều là anh hùng của Tu chân giới, tất nhiên sẽ lưu danh thiên cổ, phúc trạch muôn đời.”
Sau đó mọi người lại nói thêm, mọi chuyện đều đã được lý giải.
Mọi người trong không gian giới tử đều mang trong mình một loại năng lực đặc biệt.

Dù thiên phú bản thân không tồi lại rất khó tu luyện thành công, nhưng những người từ khi sinh ra đã được thiên đạo quan tâm, có thể thay đổi số mệnh.
Đương nhiên, rất có thể là đại lục Hạo Miểu không tồn tại thiên đạo hư vô mờ mịt này.
Từ khi Phù Hoa chân quân nhận thức Tùy Viễn Sơn liền biết được ngoại trừ đại lục Hạo Miểu vẫn tồn tại những vị diện khác.

Đại lục Hạo Miểu chỉ là một vị diện nhỏ bé không đáng chú ý tới trong ngàn vạn thế giới, thậm chí còn có khả năng nơi này chỉ là thứ được một người nào đó tạo ra.
Đúng, chỉ là một thứ gì đó.
Dù Tùy Viễn Sơn không nói rõ, nhưng Phù Hoa vẫn nghe được chút ý tứ này trong lời của hắn.
Theo như hắn nói, thực lực của hắn không cao, chỉ có phương diện luyện đan có chút thiên phú, lại vì đắc tội một vị tiên nhân mà bị đày tới “ngục giam”.
Ngục giam.
Ngoại trừ đại lục Hạo Miểu, làm gì còn nơi nào khác?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi