ĐẠI TẤN ĐẸP ĐẾN NHƯ VẬY (ĐỔI NỮ THÀNH PHƯỢNG)



Editor: Mèo-hôm nay không xấu lắm
Đối mặt với Lưu Diệu chán nản, si tình oán thán, Phan mỹ nhân một bộ dáng xử lý việc theo phép công, "Hảo, ta sẽ đem nghi vấn của ngươi chuyển cáo cho Thái Hậu."
Phan mỹ nhân miệng so với Thanh Hà hạ đao còn tàn nhẫn hơn.

Lưu Diệu tức giận đến nghẹn, miệng vết thương trên bụng cũng bắt đầu đau.

"Không còn việc gì khác, ta trước cáo từ." Phan mỹ nhân phủ áo khoác che mặt, cầm lấy lò sưởi tay.

Lưu Diệu nhìn chằm chằm lò sưởi tay khảm đồng, "Đây là vật cũ của nàng? Ta trước kia thấy nàng dùng qua."
Phan mỹ nhân nói: "Đúng vậy, công chúa Thanh Hà thích, thái hậu liền đưa cho nàng, thái hậu đến mệnh đều có thể cho nàng, nói gì mấy vật này.

Hôm nay lạnh, công chúa đưa lò cho ta."
Lại thở dài, "Thái hậu người này......!trong lòng chỉ có người khác, không để tâm chính mình.

Trước kia vì cứu ta một mạng, nàng cam tâm tình nguyện gả cho người ngốc, trở thành cá chậu chim lồng.

Hiện giờ bị nhốt ở Kim Dung thành có đi mà không có về, nàng cũng không suy xét sống chết của bản thân, chỉ nghĩ cứu công chúa Thanh Hà.

Công chúa cùng nàng giống nhau, cũng không màng nguy của mình, chỉ nghĩ cứu cha mẹ thoát khỏi Kim Dung thành, vì thế, công chúa không tiếc mạo hiểm cùng Tôn Tú tên hỗn đản này bảo hổ lột da, đem tự thân đặt vào trong hiểm cảnh.

Một thế hệ lại một thế hệ, khi nào thì kết thúc."
"Cái tiểu cô nương tàn nhẫn độc ác kia tính cách giống nàng?" Lưu Diệu trong mắt tràn đầy khinh thường, rốt cuộc vừa thấy mặt liền đâm hắn một đao, lưu lại ấn tượng đầu tiên xấu đến mức khó có thể tiêu trừ, nói:
"Không có khả năng, không chỉ là tính cách, tướng mạo cũng kém rất xa.


Ta vừa mới bắt đầu nhìn đến tiểu công chúa, còn tưởng rằng tìm lầm người, tướng mạo thực sự thường thường, quả thực không giống nữ nhi nàng thân sinh."
Phan mỹ nhân quát lớn nói: "Ta chính mắt thấy công chúa sinh ra, sao có thể có giả? Ngươi chớ có nghi ngờ thân phận của công chúa."
Lại hỏi: "Ngươi cảm thấy ta lớn lên như thế nào?"
Phan mỹ nhân là nữ nhi của tuyệt thế mỹ nam Phan An, là Đàn lang trong lòng nữ tử Đại Tấn, tướng mạo đương nhiên cũng là một trong những mỹ nữ của Đại Tấn.

Lưu Diệu nhất thời bị dỗi đến nói không ra lời.

Bởi vì chỉ cần gặp qua nhan sắc của Dương Hiến Dung, bất luận nữ tử mỹ lệ chừng nào so với nàng cũng đều xếp phía dưới, tướng mạo đều trở thành bình thường, bao gồm Phan mỹ nhân.

Cho nên, Lưu Diệu cảm thấy Thanh Hà tướng mạo thường thường, cũng không phải hắn mắt mù, kỳ thật có Dương Hiến Dung xếp ở phía trước mà thôi.

Phan mỹ nhân nói: "Cáo từ."
Lưu Diệu che bụng đuổi theo, "Mỹ nhân chậm đã."
Phan mỹ nhân dừng lại, xoay người, "Chuyện gì?"
"Cái kia......" Lưu Diệu có chút lúng túng, thứ tình yêu đáng chết làm hắn luôn trở thành không có tôn nghiêm, không hề có điểm mấu chốt, ngập ngừng nói:
"Cái kia......!Vừa rồi ta nói "ta là một tiểu cẩu để nàng vẫy tay thì tới, xua tay thì đi sao?" những lời này thỉnh Phan mỹ nhân không cần chuyển cáo cho nàng."
Kể cả oán giận cũng không muốn nàng nghe thấy.

Hung danh sát thần, cũng có thời điểm hèn mọn tựa bụi đất.

Nhiều năm quen biết, Phan mỹ nhân cũng không ngoài ý muốn, nói: "Ta đã biết!".

Liếc mắt một cái, "Còn không chịu thành thân sinh con? Lưu Uyên không tạo áp lực đối với ngươi?"
Lưu Uyên chính là nghĩa phụ của Lưu Diệu, thủ lĩnh Nam Hung nô.

Nam Hung nô một chi này là năm đó thiên tử Đại Hán Lưu Bang đem công chúa gả thấp cho thiền vu Hung nô Mặc Ðốn hòa thân, bởi vì công chúa Đại Hán họ Lưu, thân phận tôn quý, nhân lúc đại hôn, Lưu Bang cùng thiền vu Mặc Ðốn kết làm huynh đệ, cho nên, nhất mạch hậu nhân của công chúa đều lấy họ theo quốc họ của Đại Hán —— Lưu.

Trung Nguyên Ngụy Thục Ngô tam quốc diễn nghĩa, Hung Nô ở phương bắc bên trong cũng phân tranh không ngừng, phân biệt Nam Hung Nô cùng Bắc Hung Nô.

Thủ lĩnh Nam Hung Nô chính là hậu duệ thiền vu Mặc Ðốn, vẫn luôn lấy họ Lưu, vương thất thường xuyên phái người tới thái học Lạc Dương học tập, chịu ảnh hưởng sâu sắc văn hoá Trung Nguyên.

Thủ lĩnh Nam Hung Nô Lưu Uyên lúc còn thiếu niên ở Lạc Dương làm con tin, thơ ca huyền học các loại đều học ra dáng ra hình.

Lưu Diệu cũng là hậu duệ công chúa cùng thiền vu, từ nhỏ tang phụ, trong nhà không có nam đinh cường tráng thì không thể sinh tồn ở thảo nguyên cá lớn nuốt cá bé, quả phụ mang theo hắn đi Lạc Dương, tại tứ di lí mua bán hương liệu duy trì sinh kế —— cửa hàng hương liệu nơi trước mắt Lưu Diệu ẩn thân chính là chỗ ở cũ của hắn.

Lưu Diệu từ nhỏ ở Lạc Dương lăn lộn khắp nơi, nổi danh dũng mãnh thiện chiến, một đôi lông mày trắng phá lệ bắt mắt, lúc đang kéo bè kéo lũ đánh nhau ở tứ di lí thì được đồng tông Lưu Uyên thu làm nghĩa tử, dốc lòng bồi dưỡng, trở thành đại tướng - thủ hạ nổi bật nhất của Lưu Uyên.

Lưu Uyên kết thúc kiếp sống con tin, trở về tranh đoạt vị trí thiền vu, Lưu Diệu dựa vào vũ lực cùng trí tuệ, giúp nghĩa phụ đoạt được bảo tọa, trở thành sát thần Nam Hung Nô.

Sát thần sắp 30 tuổi, còn chưa kết hôn.

Lưu Uyên vì nghĩa tử giới thiệu danh môn thục nữ, cũng đều bị Lưu Diệu lời nói dịu dàng xin miễn.

Thà rằng giữ một tình yêu vô vọng, cũng không muốn chắp vá kết hôn sinh con.

Phan mỹ nhân không khỏi bội phục kẻ hán tử si tình này, "Ngươi không cần có bất luận ảo tưởng gì với nàng, nàng không có khả năng đi theo ngươi, nàng ở chỗ này có quá nhiều vướng bận."
Lưu Diệu nói: "Ta yêu nàng, đó là việc của riêng ta." Ngoài miệng nói nhẹ nhàng, trong lòng vẫn là rất thống khổ, Lưu Diệu cũng cắm cho Phan mỹ nhân một đao, "Mỹ nhân vì sao không kết hôn?"
Biết rõ còn cố hỏi!

Phan mỹ nhân lạnh lùng nói: "Bằng không thì sao? Đại nô tỳ sinh ra tiểu nô tỳ? Phan gia có một mình ta làm nô là đủ rồi."
Phan mỹ nhân quay đầu liền đi, Lưu Diệu hiểu được chính mình lỗ mãng, nhưng không đuổi theo đi xin lỗi, hắn hy vọng có lần giáo huấn này, Phan mỹ nhân không cần lại khuyên hắn đối với Dương Hiến Dung hết hy vọng, nghe được hắn thật sự sốt ruột.

Tình yêu của ta, không oán không hận, cùng người khác chẳng có quan hệ gì.

Lưu Diệu tính tình chỉ tốt với duy nhất một người là Dương Hiến Dung, những người khác liền không khách sáo.

Lại nói công chúa Thanh Hà giấu vòng tay cất độc đoạn trường hồi cung, cách ngày mùng một tháng chạp chỉ có 27 ngày, nàng cần quyết định việc quan trọng nhất trong cuộc đời, lúc nàng ở Kim Cốc viên làm bộ trấn định, nhằm trấn an tên cáo già Tôn Tú, tựa như uống một ly rượu mạnh tác dụng chậm mười phần, lúc ấy không cảm thấy gì, hiện tại "ngấm rượu", nàng khẩn trương liên tục xoay chuyển vòng tay, nghĩ đến các loại khả năng xảy ra trong ngày sinh nhật hiến rượu độc.

Trực giác nói cho nàng, không khí giữa Tôn Tú cùng Kiến Thủy đế càng ngày càng khẩn trương, phụ mẫu nàng ở Kim Dung thành càng ngày càng nguy hiểm, đây là một hồi đấu tranh ngươi chết ta sống, không thể cứu vãn.

Thanh Hà không thể không bội phục âm mưu của Tôn Tú, kế hoạch của hắn có phần thắng rất lớn.

Vấn đề hiện tại là, cho dù nàng hiến rượu thành công, Kiến Thủy đế ngay lúc đó bị độc phát, nàng rất có khả năng bị thị vệ chém thành thịt nát, căn bản nhìn không thấy phụ thân trở lại vị trí cũ, một lần nữa đăng cơ.

Sợ hãi tử vong cùng bản năng cầu sinh, làm Thanh Hà vô cùng rối rắm.

Thanh Hà trong đầu có hai cái tiểu nhân đánh nhau, cung nhân đưa lên một phong thiệp mời, "Công chúa điện hạ, Kỷ Khâu hầu phu nhân Tào Thục đưa thiệp mời."
Kiến Thủy đế cấp sĩ tộc đề bạt chức quan cùng tước vị, Kỷ Khâu tử Vương Đạo xuất thân đỉnh cấp sĩ tộc —— Lang Gia Vương thị, liền thăng hai cấp, trở thành Kỷ Khâu hầu, Tào Thục cũng thành Kỷ Khâu hầu phu nhân, Vương Duyệt trở thành Kỷ Khâu hầu thế tử.

Tào Thục lại không trở về Giang Nam Kiến Nghiệp?
Thanh Hà kinh hãi: Chẳng lẽ Vương Duyệt biết được ta bán đứng hắn, nhanh chân thay đổi khách điếm, làm cho Tào Thục đến nay cũng chưa tìm được nhi tử?
Thanh Hà mở thiệp mời, Kỷ Khâu hầu phu nhân Tào Thục nói nàng gần đây tìm được mấy bức tranh chữ của Vệ phu nhân, đặc mời nàng đến nhà cùng thưởng thức.

Thời kỳ Ngụy Tấn, bởi vì công nghệ chế tạo trang giấy thành thục, cơ bản thay thế được thẻ tre truyền thống, công cụ viết chữ từ khắc đao biến thành bút lông, bút lông cùng trang giấy kết hợp, có nhu có cương, vẻ đẹp của thư pháp dần dần được mọi người coi trọng cùng tôn sùng, bắt đầu xuất hiện danh gia thư pháp.

Vệ phu nhân là nữ thư pháp gia hiếm có trứ danh thời đại này, xuất thân Hà Đông Vệ thị, gia tộc lấy thư pháp nổi danh, Vệ phu nhân có vị tỷ tỷ Vệ thị gả tới Lang Gia Vương thị, cùng Kỷ Khâu hầu phu nhân Tào Thục là chị em dâu, quan hệ không tồi, cho nên Tào Thục thường thường có thể kiếm được chữ của Vệ phu nhân.

Bất quá, Thanh Hà hiểu được Tào Thục dùng tranh chữ của Vệ phu nhân chỉ là lấy cớ, Kiến Thủy đế tai mắt đông đảo, nàng không thể tùy tiện ra cung, mỗi lần đi ra ngoài đều phải lấy cớ, để tránh chọc người hoài nghi.

Thanh Hà nói: "Nói cho Kỷ Khâu hầu phu nhân, ta ngày mai nhất định đi."
Ngày kế, Thanh Hà đi Vĩnh Khang lí, nơi này là địa phương Lang Gia Vương thị sinh sống, danh nhân quan lớn tụ tập, đứng hàng tam công liền có hai vị, Vương Diễn cùng Vương Nhung.

Vương Diễn đã từng là Tể tướng Đại Tấn,
nữ nhi gả cho Mẫn Hoài thái tử Tư Mã Duật (chính là người bị Trình thái y, tình nhân của Giả Nam Phong độc chết) làm thái tử phi, sau khi thái tử chết, Vương Diễn từ quan, còn lập tức ra lệnh cho nữ nhi cùng thái tử hòa li, để tránh tai họa.

Sau đó tể tướng Tôn Tú mời hắn rời núi, hắn dứt khoát làm bộ điên khùng, chém chết nô tỳ tới, cự tuyệt làm quan, không tiếp tay làm việc xấu.

Mà Vương Nhung càng lợi hại hơn, hắn là một trong Trúc Lâm thất hiền, cùng phụ thân Kê Khang của Kê thị trung là cùng thế hệ, lãnh tụ huyền học, nhân vật cấp bậc đại thần nhất hô bá ứng của văn đàn.

Các vị khán quan còn nhớ rõ Kê thị trung hạc giữa bầy gà xuất hiện oanh động thành Lạc Dương?
Lúc ấy Vương Nhung không có chút nào động dung, nhàn nhạt nói một câu: "Hạc giữa bầy gà sao? Các ngươi là chưa gặp qua phụ thân hắn a." Nhìn một cái, đây là ánh mắt của đại nhân vật cấp bậc tông sư, hắn cùng Kê Khang uống rượu đàm luận huyền học, rèn sắt ở trong rừng trúc một thời gian dài, lúc đó Kê thị trung còn chưa sinh ra đâu.

Hai vị đại nhân vật này bởi vì Kiến Thủy đế Tư Mã Luân là con vợ lẽ đoạt vị, danh không chính ngôn không thuận, xem thường Tôn Tú xuất thân hàn môn làm tể tướng, hai người giả ngây giả dại cùng tuyệt thực, lấy lý do bị bệnh, cự tuyệt không xuất sĩ.

Kiến Thủy đế cùng Tôn Tú biết rõ bọn họ giả điên giả bệnh, cũng không dám làm gì bọn họ, bởi vì không dám đắc tội Lang Gia Vương thị, dòng họ này quá cường đại.

Lang Gia Vương thị trừ bỏ hai vị này là hai ngôi sao sáng trong triều đình, còn có phò mã Vương Đôn lấy công chúa Vũ Dương cùng các quan lớn quý nhân khác, viết thành sách dùng tam chương một vạn chữ để giới thiệu đều viết không hết, cho nên không cần nhiều lời, tóm lại, các vị khán quan biết Lang Gia Vương thị nhân tài xuất hiện lớp lớp, ở quan trường có năng lực có thể hô mưa gọi gió.


Ở dưới cái bóng của các đại nhân vật cấp bậc thần tiên, đường đường Kỷ Khâu hầu phủ ở Vĩnh Khang xem như "Gia đình bình dân", một chút đều không khoa trương.

Thanh Hà tới Vương gia, Tào Thục hành lễ trước.

"Kỷ Khâu hầu phu nhân bình thân." Thanh Hà cho lui một đám cung tì thái giám, "Các ngươi lui ra, ta muốn yên lặng thưởng thức chữ của Về phu nhân m."
Mọi người lui ra, Tào Thục nhịn không được một phen ôm chặt lấy Thanh Hà, "Công chúa, trong khoảng thời gian này ngươi chịu khổ.

Ta lần này tới, không chỉ là mang Vương Duyệt đi, còn muốn mang ngươi đi, Giang Nam thế cục vững vàng, nơi đó an toàn hơn."
Thanh Hà ngẩn ra.

Tào Thục vội nói: "Ta biết ngươi nhớ thương thái thượng hoàng cùng thái hậu, chính là ngươi vẫn là một hài tử, thực xin lỗi, những điều này vốn không nên là ngươi gánh vác.

Ngươi nên nghe lời ta nói, cùng ta đi Giang Nam."
Thực xin lỗi, này vốn không nên là ngươi gánh vác.

Vì cái gì mẫu thân cùng Tào phu nhân đều nói với ta như vậy?
Ta là nữ nhi, nữ nhi duy nhất của nàng, nàng yêu thương ta như vậy, ta không gánh vác thì ai sẽ gánh vác?
Chẳng qua là, trải qua một phen tranh đấu gay gắt, Thanh Hà so với trước kia thành thục hơn một ít, không hề cùng người lớn lấy cứng đối cứng, lại khóc lại nháo, nàng hiểu được âm phụng dương vi, trong lòng không vui, trên mặt lại không hiện, nói:
"Hảo, ta lưu lại nơi này cũng chỉ làm liên lụy.

Bất quá, ta muốn chờ sau sinh nhật mười hai tuổi lại theo Tào phu nhân đi Giang Nam, cùng cha mẹ cùng nhau đón sinh nhật.

Nếu không, cả đời đều sẽ tiếc nuối."
Thanh Hà cũng không cố chấp như thái hậu nói, Tào phu nhân đại hỉ, "Hảo, ta đáp ứng ngươi.

Duyệt nhi, đem chữ của Vệ phu nhân mang ra đây."
Nghe được tên Vương Duyệt, Thanh Hà cứng đờ.

Vương Duyệt nâng một cái tráp, lau sạch tay, dùng khăn mặt lau khô, mới lấy ra mấy bức tranh chữ, thật cẩn thận mở quyển trục.

Hai người ngồi quỳ ở hai bên bàn dài, thừa Tào phu nhân đi pha trà, Vương Duyệt thấp giọng nói: "Ngươi nếu tính toán bán đứng ta, vì sao còn bồi ta mua những cái đệm chăn, chén đũa cùng bồn đồng?"
Bởi vì muốn vĩnh biệt, liền muốn cùng ngươi thêm một khắc, cùng nhau đi dạo phố khá tốt.

Thanh Hà giả ngu: "Ta không có, mới sẽ không, ngươi trách nhầm rồi.

Ta ngày hôm qua nhìn thấy thiệp mời của Tào phu nhân, cho rằng nàng không tìm được ngươi, cho nên lấy cớ đem ta mời ra để hỏi chỗ ngươi ẩn thân, ta khẳng định sẽ không nói cho nàng, ai ngờ ngươi lại đã ở nhà.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi