ĐẠI TẤN ĐẸP ĐẾN NHƯ VẬY (ĐỔI NỮ THÀNH PHƯỢNG)

Editor: Xoài

Beta: Hoàng Lan

Đế hậu ngồi ở Lăng Vân lâu khoảng nửa canh giờ, cùng dân vui mừng mang tính tượng trưng, trong lúc đó Tề vương vẫn luôn ân cần hỏi thăm, lúc thì hỏi có lạnh không, lúc thì tiến tới dâng lên mấy cái đèn lồng độc đáo.

Dương Hiến Dung ngồi sau rèm, ánh mắt nóng bỏng của Tề vương Tư Mã Quýnh gần như muốn thiêu đốt rèm châu ra một cái lỗ.

Nửa canh giờ trôi qua rất nhanh, đế hậu muốn khởi giá hồi cung, Tề vương cảm thấy đây là khoảng thời gian ngắn ngủi trong cuộc đời, vô cùng hy vọng khoảnh khắc này lâu hơn một chút, dài hơn một chút.

Nhưng thời gian không chờ đợi ai, Tề vương chỉ có thể trơ mắt nhìn đế hậu leo lên xe bò, tiên nữ kia phải đi về rồi.

“Khoan đã!” Tề vương nhanh chóng lên ngựa: “Tết Nguyên Tiêu nhiều người phức tạp, ta tự mình hộ tống đế hậu hồi cung.”

Đường đường là Đại tư mã, phiên vương nhiếp chính thế mà lại làm hộ vệ của thiên tử, quả thật chưa từng nghe nói tới.

Từ đó dưới váy Dương Hiến Dung có thêm một con chó li3m.

Tề vương cưỡi ngựa, theo thật sát bên cạnh xe bò, ngoài mặt là hộ giá nhưng thật ra cả trái tim đều ở chỗ Dương Hiến Dung.

Tết Nguyên Tiêu phải chủ trì các loại nghi thức tế tự, còn phải xuất cung đến Lăng Vân lâu đốt đèn cùng vui với dân, Hoàng đế ngốc dựa cả vào quán tính của nhiều năm qua làm Hoàng đế để hoàn thành nhiệm vụ, cũng không phạm sai lầm, lúc này cực kỳ mệt mỏi, ông gối lên đùi Dương Hiến Dung, mơ màng muốn ngủ.

Trên đường xóc nảy ngủ không yên ổn, hồi cung còn phải xuống xe đánh thức Hoàng đế, tính tình Hoàng đế trẻ con, một khi bị đánh thức nửa đường thì cơn cáu kỉnh khá là đáng sợ, Dương Hiến Dung lấy ra một trái bóng da, ném ở trong xe: “Hoàng thượng, chúng ta chơi bóng đi.”

Đây là một chiếc xe sang trọng được chín con bò cùng nhau kéo, toa xe giống như một căn phòng, Hoàng đế ngáp một cái, cùng Dương Hiến Dung ở trong xe chơi bóng da.

Để tiện chơi bóng, Dương Hiến Dung vén góc váy lên bên hông, hai chân mang tất vải linh hoạt lắc bóng, bóng da giống như dính trên người bà, nhảy lên lăn lộn trên vai, trên đầu, trên đầu gối của bà, Hoàng đế đưa tay cướp nhưng cũng không cướp được, cuống đến đầu đầy mồ hôi, cơn buồn ngủ toàn bộ tiêu tan.

Dương Hiến Dung thấy được rồi thì cố ý nhường, giả vờ như đá trật, để Hoàng thượng cướp được bóng.

Hoàng đế cười nói: “Tử đồng* đá thật là tốt? Ai dạy nàng vậy?”

*Tử đồng: Cách vua gọi Hoàng hậu.

Nụ cười của Dương Hiến Dung bỗng nhiên cứng ngắc, sau đó nàng cười lộ lúm đồng tiền: “Kỷ Khâu Tử phu nhân dạy, lúc chúng ta còn là khuê nữ thì thường xuyên cùng nhau đá bóng.”

Nhưng thật ra là Lưu Diệu dạy.

Hoàng đế cười nói: “Tử đồng cả ngày ở trong cung buồn bực đến hoảng, rảnh rỗi không có việc gì thì gọi Kỷ Khâu Tử phu nhân vào cung đá bóng chơi với nàng.”

Ông suy nghĩ một chút: “Mấy ngày nay ta thường xuyên trông thấy Vương Duyệt ra vào Thượng thư đài, Kê Hầu trung nói nó làm quan cấp dưới của Thượng Thư Lệnh Vương Nhung? Sao ta nhớ mấy năm trước nó vẫn là một đứa trẻ bú sữa, cùng Thanh Hà vịn đầu gối ta chậm rãi đứng lên học đi, chớp mắt đã lớn lên làm quan rồi? Bọn trẻ lớn thật là nhanh, đứa trẻ này càng lớn càng đẹp, ta thấy rất nhiều cung nữ vụng trộm nhìn nó, bàn luận Vương Duyệt có phong thái lúc trẻ của Kê Hầu trung năm đó. Tướng mạo Kỷ Khâu Tử phu nhân bình thường, nhi tử sinh ra lại vượt trội.”

Tướng mạo của Vương Duyệt quá xuất chúng, có nhan sắc đẹp đến kinh ngạc của mẹ ruột. Thật ra Tào Thục cũng đẹp, chỉ là Hoàng đế và vợ tiên nữ sớm chiều ở chung, tiêu chuẩn đối với cái đẹp quá cao, dẫn đến ông và Lưu Diệu nhìn ai cũng thấy tướng mạo bình thường.

Vừa thấy Dương Hiến Dung là bỏ lỡ cả đời, từ đây mỹ nhân là người xa lạ.

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Dương Hiến Dung cảm thấy có chút bối rối, sợ Hoàng đế không giữ mồm giữ miệng ở những trường hợp khác, lỡ như bị người có ý nghe thấy, hoài nghi thân phận của Vương Duyệt thì sẽ phiền phức.

Ngày mà Thái tử Vương Duyệt đột nhiên xuất hiện chính là lúc mất mạng dưới kiếm của Tề vương.

Dương Hiến Dung vội vàng giải thích nói: “Lang Gia Vương thị là vọng tộc mấy trăm năm, bất kể là tài học hay là tướng mạo thì đều nổi bật. Có người đi đến Vĩnh Khang lý nơi mà Lang Gia Vương thị ở để thăm hỏi bạn bè, nhìn thấy người Vương thị trên đường đều khôi ngô thanh tú, mắt đều nhìn đến hoa cả lên, khen rằng, “Chuyến đi hôm nay, đập vào mắt thấy, đều là ngọc đẹp quý hiếm”.” (*)

(*): Trích từ “Thế thuyết tân ngữ”

“Từ đó về sau, dân gian liền xuất hiện một câu tục ngữ, gọi là “lâm lang mãn mục” (rực rỡ muôn màu), hình dung rất nhiều sự vật tốt đẹp. Vương Duyệt có tướng mạo xuất chúng, chính là do nguồn gốc của gia tộc, cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, Hoàng thượng cũng không nên nhắc lại, sẽ bị giễu cợt là không có kiến thức.”

Hoàng đế ngốc nghe xong thì thấy có lý, vỗ tay cười nói: “Ta nhớ rồi, lâm lang mãn mục, Lang Gia Vương thị quả thật xứng với câu này. Tử đồng, ta sai rồi, không nói nữa đâu, chúng ta chơi bóng đi.”

Bên ngoài xe bò, Tề vương không nghe thấy đế hậu trong xe nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng truyền ra tiếng bóng da va vào khoang xe, còn có tiếng cười của đế hậu.

Trong lòng Tề vương ê ẩm, thế mà lại bắt đầu ghen ghét một tên ngu ngốc. Tên đàn ông ngu ngốc nhất trên đời, lại có được người phụ nữ xinh đẹp nhất thế gian!

Rõ ràng Dương Hoàng hậu xứng đáng với đàn ông tốt hơn… ví dụ như mình.

Cùng lúc đó, Lưu Diệu ngồi trên trà lâu, nhìn chằm chằm xa giá của đế hậu chậm rãi đi về phía trước trên đường Đồng Lạc mà ngẩn người, nếu như ông nghe được tiếng lòng của Tề vương thì đoán chừng sẽ tức giận đến giơ chân mắng to: Xí, ông đây mới là người đàn ông xứng với nàng ấy nhất!

Tề vương đưa đế hậu hồi cung rồi quay về phủ Đại tư mã đón Tết Trung Nguyên, năm nay Tề vương ba mươi lăm tuổi, đang lúc tráng niên. Ở tuổi này thì sự khát vọng quyền lực đã sớm vượt qua nỗi khát vọng phụ nữ của tuổi dậy thì.

Nhưng trước mắt quyền lực và địa vị của Tề vương đều đã đạt đến đỉnh cao. Cái gọi là no bụng thì nghĩ đến chuyện đó, lửa tình ngo ngoe muốn động không có chỗ để của Tề vương giống như thiếu niên mười sáu tuổi l0 mãng, bắt đầu muốn phụ nữ rồi.

Ông ta có bốn nhi tử, thê thiếp thành đàn, càng có ca cơ vũ cơ trợ hứng, thế nhưng ông ta không có hứng thú lắm, từ đầu đến cuối hồn bay xa xăm, cảm thấy tất cả phụ nữ ở phủ Đại tư mã đều dung chi tục phấn, tướng mạo tầm thường.

Vô vị, không có hứng thú, khẩu vị của Tề vương kén chọn, cảm thấy những người đàn bà này đều không ngon lành gì.

Tề vương bực bội, nửa đường rời tiệc, đêm nay không có lệnh cấm đi lại ban đêm, chè chén say sưa trắng đêm, ông ta dứt khoát đi ra ngoài một chút.

Tề vương như ma xui quỷ khiến, một lần nữa đi về phía Lăng Vân lâu ở đường Đồng Lạc, Dương Hoàng hậu đã ở lại nơi đó hơn nửa canh giờ, có lẽ nơi đó vẫn còn hơi thở của nàng ấy.

Đang suy nghĩ thì đột nhiên có một mũi tên đột kích.

“Có thích khách!”

Ám vệ bên cạnh nhào tới, dùng thân thể làm lá chắn, thay Tư Mã Quýnh ngăn lại một mũi tên này.

Tư Mã Quýnh sợ đến chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, nhìn về phía mũi tên bay tới, có một nô lệ Côn Luân đeo mặt nạ giương cung bắn tên, đang muốn cho thêm một mũi tên.

“Bắt thích khách!”

Tư Mã Quýnh chỉ vào nô lệ Côn Luân đeo mặt nạ quát lớn.

Nhóm ám vệ mai phục bên người vây quanh người này ngay lập tức, người này có võ công cực cao, rút kiếm đột phá vòng vây, biến mất trong phố xá rộn ràng.

“Đuổi theo!”

Vẫn là tính mạng quan trọng, Tư Mã Quýnh không để ý tới việc thăm chốn cũ của mỹ nhân nữa, quay về phủ Đại tư mã dưới sự hộ tống của ám vệ.

Thời gian quay lại một canh giờ trước đó.

Ở Vĩnh Khang lý, Vương Duyệt chuẩn bị đi ra ngoài cùng Thanh Hà và Tuân Hoán.

Tào Thục lấy một chiếc áo lông chồn ra: “Thay sang cái này đi, tay áo của chiếc áo trên người con chật quá, không đẹp.”

Tào Thục chuyên tâm làm dáng cho con trai, đây đâu phải là đi chơi, rõ ràng là đi ra mắt.

Vương Duyệt không chịu: “Đi ra ngoài chơi chính là phải thuận tiện một chút, tay áo dài thì đẹp nhưng lại không có ích, buổi tối rét lạnh, bị cóng nhiễm gió lạnh thì phiền phức.”

Lúc này Tào Thục mới xem như thôi, bà dặn dò: “Ta chơi bài với mấy thẩm thẩm của con một chút rồi ngủ, con đi chơi với Thanh Hà các nàng nhiều một chút, chơi đến sáng cũng không thành vấn đề.”

Nhà khác đều muốn con cái về sớm, không cho phép qua đêm ở bên ngoài, phương pháp của Tào Thục thì ngược lại, bà ước gì con trai không về nhà.

Vương Duyệt nói: “Không được, ngày mai còn phải đi đến Thượng thư đài làm việc, qua nửa đêm con sẽ về nhà, mẹ nhớ để cửa cho con.”

Tào Thục đáp lại, thầm nói con trai quá hiểu chuyện thì cũng rầu, khi nào mới thông suốt thích con gái chứ.

Ba người hẹn nhau ở trong một thương lý náo nhiệt, nơi này là nơi ở của thương nhân, đủ loại bách hóa Nam Bắc, quà ăn vặt trực tiếp bày bán ở đầu đường, xe ngựa đều không đi được, trở thành một con đường dành riêng cho người đi bộ.

Vương Duyệt đến đúng giờ, Thanh Hà và Tuân Hoán tới sớm, đã ăn đợt thứ nhất, còn đi dạo hơn nửa con phố rồi.

Thanh Hà nhìn trúng một con ngựa tre không khác ngựa thật lắm, móng chân ngựa tre giẫm lên một khối hình trăng khuyết, hai đầu tấm trúc vểnh lên.

Tuân Hoán giễu cợt nàng: “Tỷ cũng lớn biết bao nhiêu rồi, còn chơi ngựa tre?”

Thanh Hà nói: “Là mua cho… cha ta, con ngựa tre này bền chắc chơi vui, chắc chắn ông ấy sẽ thích.”

Tuân Hoán nghe vậy thì im lặng không nói, có một người cha ngốc còn phải dỗ ông ấy chơi cũng không dễ dàng. Thanh Hà rất hiếu thuận, làm gì cũng nhớ đến cha mẹ.

Thanh Hà mặc cả với tiểu thương, tiểu thương mở miệng muốn hai xâu tiền, Thanh Hà chặt thẳng một nửa, ra giá một xâu, tiểu thương không chịu: “Cô nương, giá mua vào của ta cũng cao hơn giá này rồi, không làm ăn lỗ đâu.”

Lúc này Vương Duyệt đã tìm được hai người họ, dáng vẻ giả vờ như không quen biết, chỉ vào một con ngựa tre lớn khác, trả giá: “... Tám mươi đồng.”

Tiểu thương liên tục kêu khổ, Vương Duyệt cũng không dừng lại mà xoay người rời đi, mặc cho tiểu thương ở sau lưng kêu to: “Vị khách quan kia, ngươi thêm một chút đi! Giá tiền nào cũng có thể thảo luận được! Ăn mặc phú quý như vậy thì không thiếu chút tiền ấy đúng không?”

Vương Duyệt cũng không quay đầu lại. Hắn không phải lần đầu tiên phối hợp với Thanh Hà làm loại chuyện trả giá này.

Tiểu thương đành phải từ bỏ, nói với Thanh Hà: “Một xâu tiền mang đi đi, có điều, cảnh cáo trước, các ngươi tự vận chuyển, ta còn phải làm ăn.”

Ở thương lý này xe ngựa không có cách nào đi qua được, nhất định phải đưa đồ đến đầu phố rồi thuê một chiếc xe chở đi.

Tuân Hoán nói: “Tỷ đứng đây đừng đi đâu, ta đi thuê một chiếc xe.”

Ngựa tre là hàng tre trúc, cũng không nặng, hai người có thể khiêng được.

Thanh Hà nói: “Không cần muội thuê xe, khiêng ngựa tre là được.”

Thanh Hà thì thầm nói: “Vương Duyệt đã thuê xe ở đầu phố chờ chúng ta rồi.”

Hai người này thật đúng là ăn ý. Tuân Hoán thấy mà than thở, cùng Thanh Hà trước sau nâng ngựa tre gạt ra một con đường trong đám người, Thanh hà nói: “Đưa đến đầu phố rồi chúng ta lại quay lại tiếp tục đi dạo — kêu xa phu đưa đến nhà Kê Hầu trung ở Vĩnh Hòa lý, Kê Hầu trung vừa thấy loại đồ chơi này là sẽ biết ta mua, ngày hôm sau vào triều có thể tiện thể đưa ngựa tre lớn vào cung cho cha chơi.”

Thanh Hà xe nhẹ đường quen, rõ ràng không phải là lần đầu tiên mua đồ chơi cho cha.

Quá nhiều người, hai người nâng ngựa tre đi chậm, bỗng dưng một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt.

Là chị gái công chúa Hà Đông, ăn mặc như bách tính bình dân, cũng đi dạo chợ đêm ở thương lý, bên cạnh nàng ta có một người phụ nữ cao lớn theo sát.

Công chúa Hà Đông đi một mạch, mua đồ cả đường đi, đều do người phụ nữ sau lưng xách cho nàng ta. Bởi vì ở đây xe ngựa không thể đi vào được, người phụ nữ đó chỉ có thể treo túi lớn túi nhỏ trên người, trong tay cũng mang theo mấy túi, nhìn từ xa xa giống như một cái cây lớn treo đầy túi.

Lúc này, cái “cây lớn” này hơi không kiên nhẫn, lộ ra biểu cảm chán đời, nói: “Công… tiểu thư, đừng mua nữa, mua nữa là không xách được nữa đâu, ta mệt quá, ta muốn tìm chỗ nghỉ ngơi một chút.”

Người phụ nữ không chỉ tráng kiện mà giọng nói cũng vô cùng thô khàn.

Giọng nói này Thanh Hà vô cùng quen thuộc, cho nên nhận ngay ra người phụ nữ đó từ cách trang điểm đậm.

Đây là cựu anh rể Tôn Hội!

Tôn Hội và cựu em vợ kiêm cháu gái Thanh Hà gặp nhau, hết sức xấu hổ.

Tuân Hoán quen biết Thanh Hà, từ đó thường xuyên ra vào cung đình, bởi vậy đã làm quen công chúa Hà Đông và thành viên hoàng thất, nhưng nàng chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ cường tráng này, không khỏi lộ vẻ nghi hoặc, Tư Mã gia có nhân vật này?

Công chúa Hà Đông ho khan hai tiếng, cái khó ló cái khôn: “Đây là… nhũ mẫu của ta, cùng ta ra ngoài chơi. Các ngươi từ từ chơi, nhũ mẫu của ta mệt rồi, chúng ta đến trà lâu kia ngồi một chút.”

Cựu anh rể biến thành vú nuôi!

Được rồi, giữ mạng quan trọng hơn. Thanh Hà không vạch trần, mỉm cười đưa mắt nhìn công chúa Hà Đông.

Công chúa Hà Đông và vú nuôi vừa mới đi vào quán trà thì có ngay một nhóm binh sĩ mặc khôi giáp tràn vào: “Điều tra thích khách, đóng cửa lý, tất cả mọi người đều ra đây xếp hàng!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi