ĐẠI TẤN ĐẸP ĐẾN NHƯ VẬY (ĐỔI NỮ THÀNH PHƯỢNG)

Editor: Xoài

Beta: Hoàng Lan

Đàn ông càng đẹp thì càng giỏi lừa tình.

Hai mắt Vương Duyệt trong suốt, tràn đầy sự thành khẩn, sinh ra một khuôn mặt đã quen lừa gạt, nói chắc như đinh đóng cột.

Bởi vì chuyện chiếu thư, cùng với Vương Nhung của Lang Gia Vương thị đồng ý ra làm Thượng Thư Lệnh, điều này khiến Tề vương cảm thấy Vương Duyệt là người ủng hộ mình.

Cộng thêm giữa các phiên vương âm thầm đấu sức, các loại kế hoạch nham hiểm xấu xa, vốn đã hoài nghi đề phòng nhau.

Cho nên, Tề vương tin tưởng Vương Duyệt.

Tề vương đấm một cái lên bàn trà: “Ghê tởm, Thành Đô vương cả gan làm loạn, lại dám chứa chấp nghịch tặc Tôn Tú, ta nhất định phải diệt trừ gian tặc này.”

Vương Duyệt khuyên nhủ: “Thành Đô vương lòng lang dạ sói, nhưng chúng ta không có chứng cứ, Tề vương điện hạ nhẫn nhịn trước một chút, chờ chứng cứ xác thực rồi, ta sẽ đích thân dâng tấu chương, trình chứng cứ lên, vạch trần bộ mặt thật của Thành Đô vương trước mặt văn võ bá quan.”

Tề vương chỉ về phía đại lao: “Tôn Hội chính là nhân chứng có sẵn, vì sao không dùng?”

Vương Duyệt nhắc nhở: “Nhưng mà Kinh Thành có ai không biết Thành Đô vương diệt cả nhà Tôn thị? Có thù diệt môn, người bên ngoài đều sẽ cảm thấy Tôn Hội sẽ vì báo thù mà cố ý vu cáo Thành Đô vương, không có ai tin tưởng chúng ta, ngược lại sẽ bị Thành Đô vương cắn ngược lại một cái. Chúng ta cần nhiều chứng cứ hơn.”

Tề vương nghe một câu “chúng ta” đến mức hưởng thụ, ông ta cảm thấy tuy Vương Duyệt nhỏ tuổi nhưng kiến thức lại không nhỏ, cân nhắc chu đáo rồi nói: “Ta phái ngay người bí mật giám thị Thành Đô vương, nếu như có thể tìm được tung tích của Tôn Tú ở chỗ hắn thì hắn đừng hòng chống chế nữa.”

Vương Duyệt khen: “Tề vương điện hạ diệu kế!”

Điện hạ, ông tìm không thấy đâu, Tôn Tú đã sớm bị Phan Mỹ nhân đâm ba mươi bảy đao, đẩy xuống lầu Lục Châu tắt thở rồi, bãi nước mũi trên đường kia thật sự chính là Tôn Tú đấy.

Vương Duyệt đặc biệt dẫn Tề vương đến ngục giam nhìn Tôn Hội. Tôn Hội đã bị đánh cho “hôn mê”, từng vết roi trên người đã sưng thành từng con rắn đỏ, rất đáng sợ.

Tề vương thăm dò hơi thở của Tôn Hội, yếu đuối không có lực, trông như sắp tắt thở rồi.

Tề vương nói: “Chúng ta không thể để cho Thành Đô vương biết Tôn Hội còn sống được, nếu không hắn sẽ giết Tôn Tú hủy thi diệt tích, chúng ta sẽ không tìm được chứng cứ nữa. Ngươi nói với bên ngoài là ta đã tự tay đâm Tôn Hội, hai tổ tôn Tôn Hội và Tôn Tú đều là nhân chứng, cùng chỉ chứng Thành Đô vương.”

Vương Duyệt nói: “Tại hạ đề cử bản thân, vẫn là để tại hạ giấu Tôn Hội đi, chắc chắn Thành Đô vương cũng có tai mắt của ông ta bên cạnh điện hạ, phát hiện ra dấu vết để lại thì sẽ phiền toái. Tại hạ có một tòa biệt viện ở núi Mang, nô bộc trung thành ở nơi đó trông coi nhà cửa, nhốt Tôn Hội ở nơi đó chăm sóc, thần không biết quỷ không hay.”

Tề vương đánh giá Vương Duyệt: “Ngươi còn nhỏ tuổi, người hầu trong nhà nghe lời ngươi?”

Vương Duyệt cười nói: “Gia phụ Vương Đạo phụ tá Lang Gia vương ở Kiến Nghiệp Giang Nam, di nương và ba đệ đệ đều cùng xuôi Nam tới Kiến Nghiệp. Trong nhà chỉ có hai người là tại hạ và thân mẫu, thân mẫu là một phu nhân, chỉ ở nội trạch, chuyện bên ngoài đều do tại hạ trông coi, đương nhiên là tại hạ làm chủ.”

Tề vương nghĩ, Vương Duyệt mạo hiểm gió tuyết đưa chiếu thư, tuổi còn nhỏ đã làm quan cấp dưới cho Thượng Thư Lệnh ở Thượng thư đài, khôn khéo tài giỏi, đương nhiên không thể xem hắn như thiếu niên bình thường mà đối đãi. Nếu như mình không đồng ý thì thật giống như mình không tín nhiệm hắn vậy.

Hơn nữa, giữa hai người có bí mật chung, quan hệ đương nhiên là gần gũi, đạt được sự ủng hộ của sĩ tộc hiển hách như Lang Gia Vương thị, địa vị của Tề vương mới có thể ổn định được.

Tề vương đồng ý với đề nghị của Vương Duyệt: “Ngươi cố gắng trị liệu cho Tôn Hội, tuyệt đối đừng để hắn chết.”

Vương Duyệt nói: “Vừa rồi tại hạ nóng lòng thẩm vấn chủ sự sau màn, ra tay không biết nặng nhẹ, không nghĩ tới Tôn Hội không chịu được đòn như thế.”

Tề vương vỗ vỗ bả vai còn gầy yếu của Vương Duyệt: “Không phải là lỗi của ngươi, ngươi cũng là quan tâm an nguy của bổn vương, lo lắng Tôn Hội vẫn còn đồng đảng cho nên ra tay hơi nặng thôi.”

Vương Duyệt gật đầu nói: “Gần đây điện hạ nhất định phải phái thêm người bảo vệ, tốt nhất đừng đi ra đường, trên phố vàng thau lẫn lộn, dễ dàng cho thích khách thời cơ lợi dụng. Thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường(*), cẩn thận không có nghĩa là yếu đuối.”

(*)千金之子, 坐不垂堂: có nghĩa là những người giàu có, tích lũy được nhiều tiền trong gia đình không nên ngồi ngủ gần mái hiên.

Tề vương nghe được có chút xấu hổ, thật ra ông ta không có sở thích dạo phố, ông ta chỉ là có tà niệm không nên có đối với Dương Hoàng hậu, trong lòng ngứa ngáy, đối với sự dung chi tục phấn trong nhà không thể nào hứng thú nổi, đi ra đường giải sầu một chút.

Không nghĩ tới sự sơ sẩy duy nhất, thiếu chút nữa tạo thành họa sát thân.

Ôi, thật sự là hồng nhan họa thủy.

Tề vương và Vương Duyệt làm ra một ván cờ chết giả.

Lúc Tề vương hơn nửa đêm rời khỏi Thượng thư đài đã ra lệnh cho hộ vệ khiêng ra ngoài một cái bao tải rướm máu, nói bên trong chính là thích khách Tôn Hội, ném nó tới bãi tha ma hỏa táng, còn nghiền xương thành tro để Tôn Hội mãi mãi không được siêu sinh.

Tôn Hội chân chính thì được lén lút chuyển đến trong biệt viện của nhà Vương Duyệt ở núi Mang, để người làm chăm sóc.

Vương Duyệt còn thận trọng thỉnh cầu Tề vương xuất ra một vài nhân thủ, hỗ trợ canh cổng bảo vệ để tránh Tôn Hội có chuyện ngoài ý muốn gì.

Tề vương vui vẻ đồng ý.

Kết quả là, Tôn Hội chịu chút nỗi khổ da thịt, vẫn sống tiếp, nhận được sự cứu chữa tốt nhất, chỉ là tạm thời vẫn không được tự do.

Lại nói trong nhà Thượng Thư Lệnh đón Tết Nguyên Tiêu, còn hiếm thấy mà lấy lê giòn được cất trong hầm ra hưởng dụng, nhà ông không có hoa đăng thắp sáng khắp nơi giống như nhà khác — bởi vì quá phí đèn dầu.

Lớn tuổi rồi, ban đêm đọc sách hoa mắt, Vương Nhung dứt khoát ngủ sớm dậy sớm, đang ngủ say trong chăn, mơ thấy cây nảy mầm trong viện mọc ra đồng tiền khắp cây.

Vương Nhung cực kỳ phấn khởi, tuổi đã cao còn ôm thân cây rung mạnh, tiền vàng rơi từng đồng trên mặt đất như mưa to, đầu tiên là bao phủ mu bàn chân, sau đó ngập đến đầu gối.

Bất luận ông rung như thế nào thì lá cây đồng tiền trên cây luôn không thấy ít đi.

Đây là một cái cây rụng tiền đó!

Vương Nhung không nỡ buông tay, tiếp tục lắc, lắc đến khi tiền ngập đến cổ, sắp chặn miệng mũi mới dừng tay — cũng nên giữ lại chỗ để thở.

Thế nhưng sau khi buông tay, Vương Nhung phát hiện ra mình bị chôn trong tiền không đi được nữa, nhưng đồng tiền vẫn tiếp tục rơi xuống.

Vương Nhung cảm thấy hô hấp khó khăn, sắp nghẹt thở rồi, chết trong đống tiền rồi.

“Khanh khanh? Mau dậy đi! Thượng thư đài có việc gấp tìm khanh.” Vợ Vương Nhung nhéo mũi của ông, cưỡng ép đánh thức ông.

Hóa ra là một giấc mộng Hoàng Lương. Vương Nhung rất mất mát, ông thà rằng chết đuối trong đống tiền trong mơ cũng không muốn thức dậy đối mặt với hiện thực.

Vương Nhung trở mình: “Cứ nói thân thể ta khó chịu, có chuyện thì đi tìm Tề vương, dù sao Thượng Thư Lệnh ta đây cũng không làm chủ được, mọi chuyện đều cần Tề vương gật đầu.”

Thê tử Vương Nhung nói: “Nghe nói đêm nay Tề vương bị ám sát, thích khách bị Vương Duyệt bắt được, dẫn tới Thượng thư đài, Vương Duyệt phái người đến tìm khanh, chắc hẳn nó tuổi còn nhỏ, gặp phải loại chuyện lớn này thì không biết nên xử trí như thế nào, ông mau đi qua đó đi.”

Vương Nhung nghe xong thì bật ngồi ngay dậy từ trên giường: “Tề vương bị đâm? Chết chưa?”

Chết thì phiền phức, Đại Tấn sẽ một lần nữa rơi vào hỗn loạn.

Vợ Vương Nhung nói: “Chưa, tóc cũng không bị thương. Thích khách chính là Tôn Hội, đại tôn tử Tôn Hội không biết gì cả của Tôn gia, chỉ với chút công phu ba chân mèo cào kia thì có thể làm ai bị thương? Không phải Thượng thư đài các ông treo thưởng mười vạn đồng truy bắt Tôn Hội à, bị thị vệ của Tề vương bắt được, Vương Duyệt thuyết phục là lệnh truy nã do Thượng thư đài phát ra, để Tề vương đưa Tôn Hội đến ngục giam của Thượng thư đài, đếm tội mà xử.”

Nghe nói Tề vương không có việc gì, Vương Nhung ngã xuống giường, ngủ tiếp: “Vương Duyệt tự mình ôm chuyện, phải để nó tự xử lý. Vốn dĩ Tôn Hội bị thị vệ của Tề vương đưa đến phủ Đại tư mã chém một cái là sẽ không liên quan gì đến Thượng thư đài. Ta vẫn luôn nói cho nó biết, người làm quan, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nó nhất định phải khoe khoang, vậy thì để nó tự xử lý. Bà đừng thấy nó tuổi còn nhỏ, thật ra chủ ý lớn lắm đấy, Thượng Thư Lệnh ta đây đều là do nó làm ra.”

Vợ Vương Nhung vẫn chưa yên tâm, đẩy chồng: “Khanh khanh, Vương Duyệt dù sao cũng là con cái của nhà hàng xóm chúng ta, huống hồ gia chủ của nhà cách vách là Vương Đạo đã xuôi Nam đi Kiến Nghiệp, nhà bọn họ chỉ còn lại hai mẫu tử sống nương tựa vào nhau, đều là người trong họ Lang Gia Vương thị, ông hỗ trợ chỉ điểm nó thêm một chút, đứa trẻ Vương Duyệt này là một tài năng có thể đào tạo được.”

Vương Nhung đã sớm nhìn thấu bộ mặt thật của Vương Duyệt rồi: “Ta thấy nó là tài năng gây họa ấy. Những phu nhân như mấy bà, đừng có bị bề ngoài đơn thuần của nó lừa gạt, đứa trẻ này xấu tính lắm, đừng bị lừa.”

“Khanh khanh —” Vợ Vương Nhung đẩy Vương Nhung, ầm ĩ Vương Nhung đến phiền, ông lấy ra đòn sát thủ: “Ta vừa đi là phải lấy ra mười vạn đồng tiền thưởng cho thị vệ của Tề vương, đêm hôm khuya khoắt ta lấy đâu ra tiền? Chẳng lẽ muốn ta tự ứng tiền trước? Ta không thèm làm chuyện như vậy đâu.”

Vừa nghe nói phải mang tiền ra ngoài, vợ Vương Nhung lập tức không thúc giục nữa, nói với người bên ngoài: “Huyện Hầu bệnh rồi, đêm hôm khuya khoắt không tiện ra ngoài, có việc gì mai lại nói.”

Nói xong, vợ Vương Nhung thổi đèn, đẩy bên người Vương Nhung: “Sao khanh khanh không nói sớm? Sớm biết như vậy thì đã không thèm gọi khanh khanh rời giường rồi.”

Cả đôi vợ chồng đều keo kiệt. Nói chuyện đến tiền, ngay cả con gái ruột cũng muốn đòi nợ, vợ Vương Nhung mới mặc kệ trẻ con hàng xóm gì đó.

Vương Nhung quay người, che lấy bàn tay lạnh buốt của vợ: “Bà đừng có gọi bậy mãi được không? Nữ tử tôn xưng trượng phu là “phu quân”, nam tử mới gọi thê tử là “khanh khanh”, bà kêu lung tung cái gì vậy?”

Vợ Vương Nhung cười nói: “Ta chính là thích gọi khanh khanh, khanh khanh, mau ngủ đi.”

Lại nói đến Thượng thư đài, Vương Duyệt vì xử lý chuyện của Tôn Hội mà bận đến hừng đông, cả đêm không ngủ, ngày hôm sau tiếp tục làm việc.

Lòng của Tào Thục thật là lớn, thấy con trai cả đêm không về thì cũng không lo lắng, cho rằng tối hôm qua con trai và công chúa Thanh Hà chơi rất vui vẻ, lưu luyến quên về. Tết Nguyên Tiêu vốn chính là thời gian chè chén say sưa trắng đêm.

Đây là chuyện tốt nha!

Tào Thục ra lệnh cho người hầu làm chút đồ nóng bổ, đưa đến Thượng thư đài cho Vương Duyệt bồi bổ thân thể.

Vương Duyệt ăn xong bữa sáng yêu thương của mẹ đưa tới thì Thượng Thư Lệnh Vương Nhung mới khoan thai mà đến.

Vương Nhung hỏi hắn: “Tôn Hội đâu?”

Vương Duyệt nói: “Tối hôm qua tội phạm quy án, đồng thời mới thêm tội ám sát Tề vương, đếm tội mà xử, bị Tề vương gi3t chet rồi, nghiền xương thành tro. Ti chức đã sai người dán thiếp bố cáo, nói cho bách tính Kinh Thành biết, tội phạm Tôn Hội đã bị xử tử đền tội, dùng việc đó để ổn định lòng người.”

Vương Nhung gật đầu: “Chết cũng tốt, bớt việc. Sau này gặp phải chuyện như vậy, có thể đẩy thì đẩy, rõ ràng là có thể để thị vệ của Tề vương đưa Tôn Hội đến thẳng phủ Đại tư mã thì đừng vẽ vời thêm chuyện mà lấy người tới Thượng thư đài — cuối cùng không phải cũng để Tề vương chém sao? Con đó, tuổi còn rất trẻ, muốn làm vài chuyện chứng minh năng lực của bản thân thật ra không cần thiết, con có bản lĩnh chính là có bản lĩnh; không có bản lĩnh thì có làm thêm nhiều việc nữa cũng chỉ là tự đào mộ cho bản thân, tự chui đầu vào rọ, để cho mình chết nhanh hơn thôi. Ta hỏi con, còn sống không tốt sao?”

Vương Duyệt cúi đầu nói ra: “Còn sống rất tốt, ti chức đã ghi nhớ lời dạy bảo của Thượng Thư Lệnh, không tiếp tục khoe khoang nữa.”

Vương Duyệt lấy danh sách thị vệ ra: “Dựa theo bố cáo của lệnh truy nã, có mười vạn đồng tiền thưởng, còn có thăng quan —”

Không đợi Vương Duyệt nói hết, Vương Nhung đã nâng bút ký tên xoẹt xoẹt, đóng dấu lên: “Dù sao cũng là tiền của quốc khố, bổng lộc thăng quan cũng không phải do ta bỏ ra, con nhanh đi lĩnh tiền, nhớ kỹ, dùng tên tuổi của thị vệ Tề vương, Hộ bộ cũng không dám kéo dài cắt xén.”

“Vâng.” Vương Duyệt cầm danh sách lui ra.

“Vương Duyệt à.” Vương Nhung gọi hắn lại.

Vương Duyệt: “Thượng Thư Lệnh có gì dặn dò?”

Vương Nhung nhìn chăm chú vào mắt hắn: “Biệt hiệu của Tôn Hội là cái gì cũng không biết, võ nghệ bình thường, còn bị công chúa Hà Đông đánh cho răng rụng đầy đất. Nhưng ta nghe nói thích khách ám sát Tề vương tối hôm qua hết sức lợi hại, sau khi một kích không thành, bị mười ám vệ vây quanh thế mà còn để hắn giết ra khỏi vòng vây chạy mất, hai mươi ngày ngắn ngủi, võ nghệ của Tôn Hội tiến bộ thần tốc đấy, con không cảm thấy kỳ lạ sao?”

Vương Duyệt cũng không chớp mắt lấy một cái, nói: “Thích khách quả thật là Tôn Hội, cũng lấy được tang vật rồi, chỉ có mặt nạ nô lệ Côn Luân mà hắn mang theo, dưới trọng hình, hắn cũng nhận tội toàn bộ rồi. Công chúa Hà Đông có thân phận cao quý, sao hắn dám đánh nhau với công chúa chứ? Có lẽ vào lúc người ta bi phẫn thì có thể kích phát tiềm lực mà trước kia không có, huống chi tối hôm qua là Tết Nguyên Tiêu, phố xá nhiều người, rất dễ chạy thoát.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi