ĐẠI TẾ TƯ BẤT ĐẮC DĨ

Túc Văn vừa quay về Bắc Đẩu Điện thì đã bị một toán hắc y nhân tấn công. Huyết Nha Kiếm cảm nhận được y gặp nguy hiểm, tức thì lao ra chắn phía trước, đánh bật đám người này văng ra xa. Túc Văn cầm kiếm. Tuy rằng y không còn pháp lực nhưng kiếm thuật thì vẫn còn.

Túc Văn và đám hắc y nhân đánh nhau một trận. Khi đám hắc y nhân yếu thế, bọn họ liền quăng bột trắng về phía Túc Văn định tẩu thoát. Túc Văn dùng tay áo che đi mũi miệng, chống kiếm lùi ra sau. Đúng lúc này, sợi lông phượng của Đơn Chu bay ra khỏi ngực áo y, đem đám hắc y thiêu trụi không còn sót lại mảnh nào.

Túc Văn thu hồi lông phượng vào người, vẫn là Đơn Chu suy nghĩ chu toàn, cơ thể phàm nhân này thật sự quá vô dụng. Nếu như là lúc trước, y há lại cần sự bảo hộ từ ai khác?

Mấy ngày sau, thuốc của Cửu Tư qua nhiều lần nấu đi nấu lại cuối cùng cũng hoàn thành. Túc Văn đang đem những viên thuốc nhỏ bỏ vào trong lọ thì nghe được tiếng thở dài thườn thượt của Phượng Kỳ. Y ngoái lại chỗ Phượng Kỳ đang ngồi vắt chân chống cằm, khó hiểu hỏi:

“Không phải ngươi và Đơn Chu đang hẹn hò sao? Có gì phiền lòng?”

“Kể từ lần đó, bàn đào cũng ăn sạch rồi nhưng ta vẫn chưa gặp lại ngũ điện hạ, không giống với hẹn hò chút nào.”

“Đơn Chu đã bảo hẹn hò với ngươi thì sẽ không trốn đi. Kiên nhẫn mà đợi đi, thật ra y cũng bận lắm. Cửu Tư không còn ở Cửu Trùng Thiên, Thiên Đế hiển nhiên sẽ giao nhiều việc hơn cho y quản.”

Túc Văn đóng nắp lọ thuốc, ưng ý nhìn ngắm nó một hồi rồi mới nói tiếp: “Ta đi đưa thuốc cho Cửu Tư. Ngươi nếu nhớ Đơn Chu có thể đến Cửu Trùng Thiên tìm y.”

“Không được!” Phượng Kỳ âu sầu nói. “Ta vẫn đang giấu Đơn Chu chuyện bị ép hôn với Hạ Hinh. Nếu ta đến Cửu Trùng Thiên, bị ai đó nhận được mặt thì chết chắc luôn.”

Túc Văn thông cảm, vỗ vỗ vai y mấy cái rồi quay đi. Yêu phải Đơn Chu, coi như là Phượng Kỳ xui xẻo đi!

Giữa đường, Túc Văn gặp Thạc Hồ và mấy người cung nữ của nàng. Túc Văn tránh đường khác để đi vì biết nàng không ưa gì y, thế nhưng nàng lại sai cung nữ chặn lại.

Thạc Hồ trợn mắt tức giận với y: “Ta không biết là da mặt tên nam sủng ngươi dày hơn người bình thường hay ngươi căn bản chẳng biết thể diện là gì, đến giờ vẫn còn ở lì trong Bắc Đẩu Điện này chưa chịu đi?”

“Công chúa điện hạ, nơi đây là Bắc Đẩu Điện, người có tư cách đuổi ta đi là đại tế tư.” Túc Văn điềm tĩnh đáp trả.

“Ta là thê tử đường đường chính chính của chàng, muốn đuổi một tên nam sủng như ngươi thì ai dám cãi ta?” Thạc Hồ gọi đám thị vệ theo hầu từ xa đến tống cổ Túc Văn ra khỏi Bắc Đẩu Điện.

“Công chúa, người thế này cũng quá ngang ngược rồi.”

Trong lúc Túc Văn đang giằng co qua lại với đám thị vệ, Cửu Tư bước tới trong khuôn mặt của Cơ Tử Linh, hét lớn: “Lập tức buông tay ra khỏi người y!”

Đám thị vệ run sợ lùi lại. Cửu Tư vội vàng đứng che phía trước Túc Văn, giống như một thân cây sừng sững không ngại vì y đón nhận bão táp.

“Ai dám đụng đến Túc Văn, cho dù có là đương kim công chúa thì cũng đừng mong ở lại nơi này nữa.”

Thạc Hồ không cam tâm nói: “Phò mã! Chàng đã lấy ta mà vẫn còn ở cùng tên nam sủng này, rốt cuộc có nghĩ đến thể diện của cả ta và chàng?”

“Trước khi lấy ta, cô biết rõ ta chính là như vậy. Nếu đã muốn ở bên cạnh ta thì phải ngoan ngoãn chấp nhận. Cô còn tự ý làm càn, đừng trách ta đến chỗ hoàng thượng xin hòa ly.”

Thạc Hồ căm phẫn, chỉ vào mặt Túc Văn gằn xuống từng chữ: “Chàng vì tên nam sủng này mà muốn hòa ly với ta?”

Cửu Tư không thèm nói nữa. Thạc Hồ chạy đến chỗ một thị vệ cướp kiếm từ trong bao: “Được lắm! Hôm nay ta nhất định phải giết tên nam sủng này.”

Túc Văn nhận ra lưỡi kiếm tương tự như đám hắc y từng muốn giết y. Xem ra ý định dồn y vào chỗ chết của vị công chúa này không phải chỉ mới nảy sinh hôm nay.

Lưỡi kiếm chưa kịp chạm vào Túc Văn thì cả Thạc Hồ và kiếm đều bị Cửu Tư vung tay hất ra. Thạc Hồ ngã thảm hại xuống, mặt mày lấm lem bụi đất.

“Đừng làm trò hề nữa! Thật chẳng ra sao!” Cửu Tư gắt gỏng nói.

Đám cung nữ quýnh quáng chạy đến đỡ Thạc Hồ, ráo riết gọi công chúa này công chúa nọ. Thạc Hồ uất nghẹn đến hai mắt đỏ lên, nhìn chòng chọc vào Cửu Tư nuốt hận. Cửu Tư không muốn nhìn thêm cảnh phiền phức này, nắm tay áo Túc Văn nghênh ngang bỏ đi thẳng.

Đi được một đoạn, Túc Văn giữ tay áo lại, đứng khựng nói: “Cũng đủ xa lắm rồi.”

Cửu Tư ừ một tiếng, tay vẫn không buông khỏi Túc Văn. Túc Văn không muốn có thêm ảo tưởng, tự lấy tay mình gạt nhẹ tay Cửu Tư ra. Hành động này làm Cửu Tư hụt hẫng. Hắn nặng nề nhìn vào bàn tay bị gạt ra, tâm trạng vốn chẳng tốt đẹp gì liền chuyển xấu hơn.

Túc Văn lấy ra lọ thuốc đưa cho Cửu Tư: “Vừa mới làm xong. Tuy rằng ta chưa tìm được cách giúp ngươi tiêu diệt triệt để tâm ma, nhưng thuốc này sẽ giúp kìm hãm nó phần nào, tránh để nó mặc sức chi phối ngươi. Mỗi ngày uống một viên là được.”

Cửu Tư vươn bàn tay đang ở giữa khoảng không nắm lấy lọ thuốc một cách hờ hững: “Ta biết rồi.”

“Ngươi đã lấy công chúa, cho dù chỉ là tạm thời cần cô ấy nên mới làm vậy thì cũng hãy đối xử với cô ấy tốt một chút. Lẽ ra khi nãy ngươi…” Túc Văn muốn nói lẽ ra Cửu Tư cũng nên đỡ nàng ta đứng dậy, lời còn chưa nói hết đã bị Cửu Tư cướp ngang:

“Nàng ấy làm khó ngươi. Ta là đang bảo vệ ngươi. Ngươi trách ta?”

“Sao ta lại không hiểu là ngươi muốn bảo vệ ta? Nhưng ta càng hiểu cảm giác của nàng ấy, cảm giác phải chia sẻ người mình yêu thương với một ai khác. Chẳng có mấy ai đủ nhân từ và tử tế để đối diện với cảm giác đó, ích kỷ một chút cũng chưa hẳn sai, đều chỉ vì muốn bảo vệ bản thân, bảo vệ người mình yêu.”

Cửu Tư mệt mỏi nói: “Ta không muốn biết nhiều đến thế. Ai tổn hại ngươi tức là kẻ thù của ta. Đơn giản thế thôi!”

Túc Văn tự hỏi từ lúc nào mà Cửu Tư bắt đầu quan tâm đến cảm giác của y, quan tâm xem có ai làm hại y? Có lẽ là từ lúc y vì cứu hắn mà chịu đày đọa xuống nhân gian. Hắn cảm thấy mang nợ y, từ đấy muốn lo nghĩ mọi việc chu toàn cho y. Trước là tình bạn, giờ lại là nợ nần, mai sau còn có thể có nhiều lý do khác nữa, nhưng tuyệt nhiên với Cửu Tư, sẽ không bao giờ có lý do mang tên là ái tình tồn tại.

“Cửu Tư, ngươi vẫn cảm thấy là đang nợ ta đúng không?” Túc Văn trực tiếp hỏi vào vấn đề.

Cửu Tư không trốn tránh nói: “Ta quả thật là nợ ngươi rất nhiều.”

Túc Văn cười khẽ: “Được rồi, ta nói thật vậy. Ta giống ngươi, cũng đem lòng yêu thích một phàm nhân. Kẻ phàm nhân ta yêu đã qua đời lâu rồi. Dù vậy, được đến nhân gian này đối với ta chưa hẳn là một điều cực kỳ tồi tệ như ngươi nghĩ. Ít ra, dù hắn không còn tồn tại nữa, ta vẫn có thể cảm nhận được nơi hắn sinh ra là thế nào. Ở đây, trong những năm tháng hắn còn sống, hắn từng nhìn thấy gì, hít thở gì, ta cũng dần dần hiểu ra. Nhờ vậy, ta lại đến gần hắn hơn, giống như hắn chưa bao giờ rời khỏi ta.”

Cửu Tư nhíu mày: “Ta chưa từng nghe ngươi nhắc qua chuyện này.”

“Những chuyện mà ta chưa từng nhắc qua với ngươi còn rất nhiều. Chúng ta là bằng hữu tốt, nhưng bằng hữu tốt cũng không có nghĩa là biết mọi thứ về nhau.”

Cửu Tư yên lặng. Lời này không sai. Hắn biết không sai mà vẫn khó chịu ra mặt, cứ như bị thiên đao vạn kiếm đâm vào trái tim. Túc Văn thì ra không phải của riêng hắn, cũng không chỉ quan tâm cho mỗi mình hắn.

“Hắn tên gì?”

“Ninh Vị.”

“Hắn có yêu ngươi không?”

“Yêu. Hắn thậm chí vì ta mà chết.”

“Chắc là ngươi rất yêu hắn?”

“Phải! Đó là mối tình đầu của ta, cũng là mối tình cuối cùng và duy nhất.”

Cửu Tư ngầm siết tay, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng nhả ra nói: “Ta còn có chuyện cần xử lý. Ta đi trước.”

Túc Văn đứng lại nhìn theo bóng lưng Cửu Tư xa dần, xa dần cho đến khi chẳng còn lại gì. Y không đếm được đã bao nhiêu lần bất lực nhìn theo Cửu Tư như vậy, có lẽ con số ấy còn nhiều hơn cả những đám mây trên trời, mà lần thương tâm nhất thì chắc chắn không ngoài cái lần dù biết đã bị phản bội, Cửu Tư vẫn vứt bỏ địa vị tam điện hạ tôn quý, vứt bỏ tất cả những gì hắn có tại Cửu Trùng Thiên để đi tìm kẻ mà hắn yêu. Khi đó, Túc Văn đau đến mức gần như không thở nổi nữa.

“Cửu Tư, ta đã nhiều lần tự hỏi trời đất, tự hỏi chính mình rằng nếu như ngươi không mất đi ký ức, nếu như ngươi nhớ được khi ngươi còn là Ninh Vị, chúng ta đã từng yêu nhau sống chết thế nào, ngươi có đối xử với ta vậy không? Ngươi có thay lòng yêu người khác không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi