ĐẠI THẦN, EM MUỐN SINH 'KHỈ CON' CHO ANH

Edit: Thanh Hưng

Cô hoàn toàn không ngờ ngày đó sẽ đến nhanh như vậy.

Sau khi kết thúc cuộc thi bảo vệ luận văn tốt nghiệp, các bạn nhỏ trong lớp gia công kim loại của họ không kịp chờ đợi ngay trong đêm đó đã lập tức hẹn thêm mấy giáo viên trẻ tuổi cùng nhau ra ngoài phóng túng.

Học bốn năm, tiền quỹ của lớp gia công kim loại còn thừa lại không ít, cộng thêm nhà giàu mới nổi Kinh Viện có lòng tài trợ, mọi người quyết định cùng nhau đi tới một khách sạn có trình độ tiêu phí tương đối cao bên cạnh Tây đại.

Trong thời gian đó Đường Viên một mực yên lặng ngồi trên ghế dùng bữa, không uống rượu.

Cô không uống say, nhưng ban bọn họ đã ngã xuống gần một nửa rồi, còn dư lại hơn phân nửa đang cầm con dấu dính mực có khắc tên các thầy giáo đưa cho mọi người cùng đóng dấu lẫn nhau. Mới bắt đầu chỉ là đóng lên bằng tốt nghiệp không chính thức của bọn họ, sau đó lại không vừa lòng, bắt đầu truy đuổi đóng lên mặt, lên cổ, lên xương quai xanh của nhau.

Vào thời khắc này, nguyên nhân làm say lòng người không phải là rượu.

Đường Viên để đũa xuống gia nhập vào đại quân truy đuổi, rất nhanh trên mặt cô cũng đầy mực đóng dấu rồi. Cô nhìn các bạn học đang vui đùa với các thầy cô giáo vẫn đang ở lại điên cuồng cùng với bọn họ, muốn ghi khắc hết mọi người vào trong đầu.

Chỉ có Khương Minh luôn luôn cao lãnh lại là danh thảo có chủ vẫn may mắn, mọi người cũng chỉ là rót rượu mà thôi, còn không dám "dĩ hạ phạm thượng" cầm con dấu đóng lên mặt. Ngay cả Nam An An là nam thần mà các cô ấy yêu thích nhất, còn đổi một ly "Cocktail bia Đài Loan" cho mình, không ngại cực khổ bôn ba ở cái hố nam thần tuyến đầu.

Đến Khánh Nguyên Đại Quân bình dị gần gũi cũng không giống nữa rồi.

Mặc kệ anh ta trịnh trọng thanh minh liên tục cường điệu mình dị ứng rượu cồn không thể uống thế nào, tất cả mọi người đều không tin, nói anh ta tránh thoát khỏi lễ cảm ơn thầy cô cũng tránh không khỏi hôm nay, cầm chai bia hô nhau mà lên, còn kém không nhét chai bia vào trong miệng anh ta nữa thôi. Cuối cùng Khánh Nguyên Đại Quân không chỉ có bị rót "ướt người", còn bị người đóng dẫu đỏ thẫm khắp mặt.

"Bàn Bàn, xem diễn à!" Hà Khánh Nguyên lau mặt một cái, khó khăn duỗi tay về phía cô cầu cứu: "Anh em sẽ bị rót chết đấy!"

Đường Viên đợi mọi người mời hết một vòng, mới chậm rãi đi tới, đỡ Hà Khánh Nguyên vẫn luôn la hét muốn ra ngoài hóng mát đi ra đại sảnh, rời khỏi chiến trường chính, bảo vệ hình tượng để người khác mơ mộng xa vời cho anh ta.

Cô còn không biết anh ta sao, vốn dĩ không phải Hà Khánh Nguyên dị ứng rượu cồn, rõ ràng là anh ta tửu lượng kém lại thích mặt mũi, sợ bản thân uống say sẽ mất hình tượng.

Hà Khánh Nguyên đưa tay gắt gao ôm lấy bả vai cô, cả người gần như treo trên người cô. Đường Viên đỡ thân thể nặng nề của anh ta, cảm giác hơn nửa người mình cũng bị đè đến tê rần. Cô khó khăn nửa đỡ nửa khiêng Hà Khánh Nguyên bước chân loạng choạng đi về đại sảnh.

Quả nhiên cô là người có thể một tay xách hai bình nước một lần, mặc dù bước đi vừa khó khăn vừa cực khổ, cũng vẫn giữ được Hà Khánh Nguyên.

Khánh Nguyên Đại Quân đã quá say, cũng không biết là nhớ tới nữ sinh nào, dọc theo đường đi một mực la hét "Thích" với "Ở chung một chỗ".

"Bàn Bàn à......" Lúc sắp đến khúc quanh, Hà Khánh Nguyên đột nhiên gọi cô một tiếng.

"Ừ." Đường Viên hết sức chuyên chú đi về phía ghế sa lon ở xa kia: "Thế nào?"

"Tình cảm anh dành cho em rất sâu rất sâu đấy!" Hà Khánh Nguyên nói xong còn dùng sức vỗ vỗ bả vai của cô, Đường Viên (lqd) bị anh ta vỗ thiếu chút nữa thì ngã xuống, cô đưa tay vịn cửa chính phòng bên cạnh, ổn định thân thể, thuận tiện hơi nghỉ ngơi một chút.

Hà Khánh Nguyên lại không tiếp tục nói nữa, mà là hát lên.

Nghe nhạc dạo hình như là “Truyền kỳ”, Khánh Nguyên Đại Quân còn kèm theo   nhạc đệm.

"Chỉ là bởi vì ở trong đám người nhìn em nhiều hơn một lần......" Hà Khánh Nguyên nghiêng mặt sang một bên, quay về phía cô thâm tình ngâm nga.

"Cũng không thể quên gương mặt to của em nữa."

Đường Viên: "Anh cút đi."

"Mặt to ~"

Đường Viên: "Anh không đi em đi."

Cô không muốn chuyên chở tên quái vật khổng lồ này nữa, còn có loại kích động muốn để cho anh ta ở chỗ này tự sinh tự diệt.

Đường Viên đang suy nghĩ, cửa phòng cô chống tay lên lại bị người đẩy một cái từ bên trong.

Đường Viên thu tay lại, lui về phía sau một bước. Cửa phòng bị người đẩy ra từ bên trong, cô ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, sau đó thấy được Dung Giản.

Dung Giản!

Anh mặc áo sơ mi trắng, còn đeo cà vạt.

Đúng vậy, hôm nay Dung Giản cũng bảo vệ xong rồi.

Bởi vì chiều cao khác xa nhau, Dung Giản từ trên cao nhìn xuống nhìn cô một cái, gọi tên của cô: "Đường Viên".

"Dạ!" Đường Viên bị Hà Khánh Nguyên ép tới đầu đầy mồ hôi, cô ngẩng mặt lên nhìn về phía Dung Giản, cười cười với anh: "Tối nay các anh cũng tụ hội à."

Dung Giản không ngờ đẩy cửa ra lại có thể thấy được Đường Viên, trước đó có lẽ cô đã chơi rất vui vẻ, trên gương mặt tròn trịa bị người đóng đầy dấu đỏ. Lúc này còn thở hồng hộc tựa vào trên tường đỡ người thầy giáo trẻ tuổi đó, hơn nửa người vị thầy giáo kia cũng đè ở trên vai cô.

Dung Giản khẽ vuốt cằm, anh tựa vào trên cửa, hiếm có khi toát ra ý vị lười biếng: "Uống một chút rượu, anh muốn gọi người lái xe dùm."

Nói xong anh giơ tay bấm bấm ấn đường, cúi đầu lật điện thoại di động.

Ngón tay thon dài của anh di chuyển trên màn hình điện thoại di động, mà ánh sáng huỳnh quang của màn hình điện thoại di động cũng chiếu lên gương mặt đẹp trai của anh làm cho Đường Viên tim đập thình thịch.

Trái tim nhỏ bé của Đường Viên bị “chiu chiu chiu” bắn thành cái sàng, cô hắng giọng, xung phong nhận việc nói: "Em...em nghỉ đông đã thi bằng lái rồi, điểm của em rất cao......"

"Em có thể chở anh về nhà á!"

Dung Giản nghe vậy cất điện thoại di động đi, hất cằm chỉ về phía Hà Khánh Nguyên trên vai Đường Viên: "Vậy thầy giáo của em thì sao đây?"

"Anh ấy là ra ngoài hóng mát, một lát nữa anh ấy còn phải quay lại tiếp tục uống." Đường Viên vội vàng biến kích động mới vừa rồi thành hành động, hận không thể vứt Hà Khánh Nguyên lên trên mặt đất, lập tức theo Dung Giản rời đi.

Cô đang vô lương tâm nhìn vào mặt đất, bả vai chợt nhẹ, Hà Khánh Nguyên đã bị Dung Giản đỡ xuống khỏi người cô. Đường Viên đuổi theo sát: "Dung Giản, anh ấy rất nặng."

Dung Giản không nói một lời, sải chân dài thoải mái đỡ Hà Khánh Nguyên đi, nhét vào trên ghế sa lon trong đại sảnh để cho anh ta thoải mái hóng mát.

Hà Khánh Nguyên vừa bị người khẽ ném lên ghế sa lon đã tỉnh lại, cả người anh ta đều không thoải mái, quả thật vô cùng đau đớn. Anh ta cực khổ lắm mới đợi được Đường Viên tốt nghiệp đại học, Đường Viên nói đi là đi, anh ta thật vất vả mới tranh thủ được một cơ hội tỏ tình, thế mà cơ hội cũng nói không có sẽ không có!

Cái gì mà thanh mai trúc mã, cái gì mà lâu ngày sinh tình, đều là uống rượu say tại sao anh ta lại thảm như vậy!

Thảm nhất là, hiện tại anh ta đang "Say thành bùn nhão", không thể bước đi như bay mà đuổi theo được, chỉ có thể nằm nghiêng trên ghế sa lon trơ mắt nhìn người khác dẫn Bàn Bàn nhà anh ta đi!

Lỡ một bước chân thành thiên cổ hận!

***

Dung Giản đậu xe ở bãi đậu xe ngầm dưới mặt đất, Đường Viên theo anh ngồi thang máy đi tới tầng -1. Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, cô đứng ở phía sau Dung Giản nhìn bóng lưng cao ngất của anh, người đàn ông này ngay cả uống rượu cũng kiêu căng như vậy, lúc tỉnh táo lại có bộ dáng làm cho người ta không thể dời mắt đi được.

Sau khi đến bãi đậu xe, Dung Giản cầm điều khiển mở khóa xe, còn giúp tay lái xe mới là cô này quay xe xong mới ngồi vào chỗ bên cạnh tài xế.

Dọc theo đường đi tới đây, Đường Viên đều cố gắng nhớ lại nội dung cô đã học ở trường lái xe.

Cô ngồi vào ghế lái, thắt chắc dây an toàn cho mình. Lúc hai tay cầm tay lái cô còn khẩn trương hơn lúc thi bằng. Đường Viên hít sâu một hơi tự tỉnh táo lại, sau khi mở bảng chỉ đường, dựa theo những bước tiêu chuẩn vững vàng khởi động xe, xe chậm rãi lái ra khỏi bãi đậu xe.

"Buổi tối em không uống rượu à?" Lúc chờ đèn đỏ, Dung Giản quay cửa xe xuống, một trận gió mát thổi vào.

"Không có á." Đường Viên cẩn thận nhìn về phía trước: "Em không uống rượu." Từ lần trước sau khi Dung Giản nói sau này không nên uống rượu, cô thật sự một chút cũng không uống.

"Ừ."

Không biết có phải do uống rượu hay không, Dung Giản có chút không giống trước đây.

Trong buồng xe an tĩnh, Đường Viên nghe được anh cúi đầu cười một tiếng, tiếng cười của anh trầm thấp hấp dẫn, đặc biệt đặc biệt...... tô, đôi tai cô đều muốn phát run rồi.

"Ngoan."

Oanh ——

Nếu như không phải là hai tay còn đang cầm tay lái, Đường Viên đã sớm đưa tay che gương mặt đã nóng đến mức có thể nướng chín trứng gà của mình rồi.

Dọc theo đường đi Đường Viên đều rất cẩn thận, mặc dù là tay mới, nhưng khả năng lái xe của cô vẫn rất ổn. Cuối cùng lúc lái xe vào bãi đậu xe thì lòng bàn tay của cô cũng ướt đẫm mồ hôi rồi.

Dừng xe xong, Đường Viên mới nhìn về phía Dung Giản đang tựa vào chỗ cạnh tài xế, hình như anh thật sự say. Dưới ánh đèn lờ mờ trong buồng xe, mặt anh còn có chút hồng.

Đường Viên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Dung Giản uống rượu.

"Dung Giản." Cô nhẹ nhàng gọi anh một câu, Dung Giản "Ừ" một tiếng, mở mắt, có lẽ là bởi vì say, có lẽ là bởi (di.da.l.qy.do) vì ánh đèn, anh hơi hơi hí mắt, ánh mắt thâm thúy lại xinh đẹp của anh ở trong bóng đêm có vẻ hẹp dài mà sắc bén, thoạt nhìn đồng tử cũng như nước sơn màu đen như mực.

Trái tim Đường Viên đập lỡ một nhịp, cô tiến tới đưa tay giúp Dung Giản cởi dây an toàn.

Khoảng cách rất gần, cô có thể ngửi được mùi vị rượu đỏ trên người Dung Giản, cô ấn xuống nút thắt, dây nịt an toàn lập tức mở ra.

Đường Viên mở cửa xe đi sang bên kia, Dung Giản hạ thấp người đi từ trong xe ra. "Phanh", anh dùng lực đóng sầm cửa, cúi đầu nhìn về phía Đường Viên.

***

"Hô ——"

Một đêm, Đường Viên đỡ hai người đàn ông uống say.

Cho dù Dung Giản không đè hết sức nặng lên trên người cô, nhưng cô cũng bị mệt mỏi không ít. Cô đỡ Dung Giản đến cửa chính, Dung Giản giơ tay lên ấn xuống nơi mở mã khóa vân tay.

Cửa mở ra, Đường Viên theo Dung Giản đi vào, Dung Giản không mở đèn, trực tiếp sải chân dài đi vào bên trong.

Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, rơi đầy đất.

Dung Giản tựa vào trên ghế sa lon, giống như là có chút nhức đầu, giơ tay lên xoa huyệt Thái Dương.

Đường Viên cầm đèn pin điện thoại soi đường, dựa vào trí nhớ mà đi về phía phòng bếp. Cô lấy một chai nước đá từ trong tủ lạnh ra, lại theo đường cũ trở về phòng khách, Dung Giản vẫn đang dựa vào trên ghế sa lon, một tay khoác lên trên tay vịn ghế sa lon, khẽ nhắm mắt giống như là đã ngủ thiếp đi.

Cô đặt nước đá sang một bên, dựa theo ánh trăng lạnh lẽo nhìn gương mặt của Dung Giản, ở trong lòng phác họa hình dáng của anh, miêu tả hàng mi nét mày bén nhọn cùng sống mũi cao thẳng của anh, đôi môi mỏng của anh khẽ mím, hình dáng tuyệt đẹp.

Dựa sát lại hôn một chút, lại một chút nữa, coi như là cho mình quà tốt nghiệp thôi.

Đường Viên nghĩ như vậy, rồi từng chút từng chút nhích lại gần Dung Giản.

Cô nín thở, ngay cả nháy mắt một cái cũng không, cẩn thận từng li từng tí lại gần ghế sô pha, sợ rằng chỉ cần một chút động tĩnh thôi cũng sẽ đánh thức Dung Giản.

Gần một chút, gần thêm chút nữa......

Đoàng đoàng đoàng đoàng......

Trong nháy mắt khi đôi môi Đường Viên dán lên đôi môi mỏng của Dung Giản, nhịp tim lập tức không khống chế được, môi mỏng của anh có chút lạnh hơn môi cô, so với tưởng tượng của cô còn mềm hơn, trên môi còn có mùi vị say lòng người của rượu đỏ.

Chỉ chạm một chút, Đường Viên cảm giác rằng hình như cô cũng say.

Nhàn nhạt một cái hôn rơi xuống, Đường Viên đang muốn rời đi, lại có một cái tay chặn lại cái ót của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi