ĐẠI THẦN, EM MUỐN SINH 'KHỈ CON' CHO ANH

Edit: Thanh Hưng

"Dung Giản, cậu cũng tới đây!"

Giáo sư Đường tức giận đùng đùng đi được hai bước, cũng không quay đầu lại mà bổ sung thêm một câu.

Trong thư phòng.

Giáo sư Đường cảm thấy ông bị Đường Viên làm tức giận đến nỗi huyết áp cũng tăng lên rồi, ông đưa lưng về phía Đường Viên và Dung Giản, một mình đứng ở trước cửa sổ sát đất.

Ông thật sự tức giận đến ngứa ngáy tay chân, cuối cùng ông cũng chỉ phiền não hút một điếu thuốc, còn mở cửa sổ ra trước, khói thuốc lá có hại cho sức khỏe, ông sợ khuê nữ nhà ông bị sặc.

Đường Thanh chưa bao giờ nghĩ tới, Đường Viên sẽ cho ông một kinh hỉ lớn như vậy!

Trong kế hoạch của ông, Đường Viên ít nhất cũng phải hai mươi tám tuổi mới kết hôn.

Con gái lúc tuổi còn trẻ thì nên vui vẻ hưởng thụ thêm mấy năm thanh xuân độc thân là tốt nhất! Quãng thời gian không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần phụ trách với chính mình vốn dĩ rất ngắn.

Huống chi, hiện tại Đường Viên còn chưa qua sinh nhật hai mươi mốt tuổi đâu!

Huống chi, đoạt khuê nữ nhà ông đi lại còn là môn sinh đắc ý mà ông giành được!

Giáo sư Đường cố gắng bình phục tâm tình kích động của mình lại một chút, xoay người, chỉ thấy Dung Giản đứng ở bàn đọc sách, còn Đường Viên lại đứng ở cửa thư phòng phía xa.

Thấy cô đứng xa, giáo sư Đường lập tức giận dễ sợ: "Đường Viên, con đứng xa như vậy làm gì!"

Nghe vậy, Đường Viên cẩn thận từng li từng tí giơ chân lên chuẩn bị đi vào trong một bước, sau đó lại nghe thấy giáo sư Đường nói: "Ta còn có thể đánh chết con à?"

Quá hung tàn, cô bị dọa sợ đến mức vội vàng thu chân về, lui lại.

"Vào đi!" Giáo sư Đường tăng thêm giọng nói, Đường Viên lập tức làm theo.

"Ta rất tức giận!"

Đường Viên vừa đi vào, giáo sư Đường đã mở màn, ông nhìn về phía Đường Viên trước: "Con có gì muốn nói không?"

Đường Viên hết sức chân chó cầm bình trà trên bàn lên giúp giáo sư Đường rót một ly trà, dùng hai tay dâng lên, thành khẩn nói: "Thật xin lỗi, ba đừng tức giận."

Giáo sư Đường nghịch tách trà trong tay, nhìn về phía Dung Giản. Ông theo Dung Giản hai năm, cũng xem như biết rõ anh, trong một đám sinh viên thì anh cũng là người mà ông tán thưởng nhất. Đứa nhỏ này thiên phú cực cao, nhưng tính tình vừa lạnh lùng, lại cao ngạo, hoàn toàn ngược lại với khuê nữ ngốc nhà ông. Ông uống một ngụm trà: "Còn cậu, có cái gì muốn nói không?"

Dung Giản: "Ba."

Giáo sư Đường lập tức bị nước trà khuê nữ rót cùng với lời nói của con rể làm cho nghẹn ở cổ họng, trong lúc nhất thời ho đến tê tâm liệt phế.

Cũng nghẹn lời còn có Đường Viên đang đứng một bên, mặc dù...... Nhưng mà..... Cái này quá nhanh!

Dung Giản hắng giọng, nghiêm túc nói: "Con rất thích Đường Viên, về sau cũng sẽ chăm sóc cho em ấy thật tốt."

Anh đã đồng ý với Đường Viên là sẽ không nhắc tới chuyện đêm hôm đó.

Con rất thích Đường Viên......

Con rất thích Đường Viên......

Con rất thích Đường Viên......

Đường Viên hoàn toàn bị những lời này làm cho ngại ngùng, màu hồng đã che mất cô, cô thật sự vui vẻ, vui vẻ đến mức muốn ca hát, muốn khiêu vũ, muốn bay lên.

Mặc dù cô biết, Dung Giản nói như vậy là bởi vì trước đó cô đã nói không muốn để cho giáo sư Đường biết chuyện đêm hôm đó.

Nhưng mà! Đây là lần đầu tiên Dung Giản nói thích cô, anh nói thích cô đấy! Cô theo bản năng liếc nhìn lỗ tai Dung Giản, là đỏ!

Rốt cuộc Đường Thanh cũng ho xong, vỗ ngực một cái nhìn về phía hai người bọn họ thể hiện rõ lập trường của mình: "Nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, ta cũng chỉ có thể nhìn thẳng vào sự thật là các người đã len lén lĩnh chứng sau lưng ta thôi......"

Đường Viên cho rằng giáo sư Đường sẽ nói ông rất thất vọng với cô, nhưng ông lại không nói. Thật ra cô có thể nhìn ra giáo sư Đường đang cố gắng đè nén tức giận, thế nhưng lời nói của ông lại xoay chuyển, bắt đầu kiên nhẫn tỉ mỉ hỏi Dung Giản từng vấn đề.

"Sinh nhật Đường Viên?"

"Ngày 27 tháng 12."

"Sinh nhật âm lịch?"

"Ba mươi tháng mười một."

"Bộ phim yêu thích nhất?"

"《where》"

......

"Món ăn yêu thích nhất?"

"Khoai tây thịt bò hầm cách thủy."

......

Giáo sư Đường quá giảo hoạt rồi!

Đường Viên cũng không nghĩ rằng ông sẽ dùng chiêu này, vấn đề của ông bắt đầu từ sinh nhật, phim ảnh, thức ăn càng về sau lại càng ngày càng xảo trá, giống như là cố ý làm khó, hoặc như là một loại khoe khoang dương dương đắc ý, giống như ta là cha con bé, trên thế giới này ta mới chính là người hiểu rõ con bé nhất! Có vấn đề ngay cả chính bản thân cô cũng không lập tức nói ra đáp án được, nhưng mà Dung Giản lại đáp như nước chảy, nắm rõ sở thích của cô như lòng bàn tay.

Đường Viên sợ ngây người, cô ngơ ngác nhìn về phía gò má đắm chìm trong ánh mặt trời của Dung Giản.

Trong nháy mắt đó, thậm chí Đường Viên còn có loại ảo giác ——

Dung Giản cũng thích cô rất lâu rồi.

Rất nhanh cô đã xóa bỏ ý nghĩ này đi, làm sao có thể chứ!

"Người con bé yêu thích nhất."

"Con."

"Sai rồi." Lần này, giáo sư Đường rốt cuộc cũng đắc ý, ông tằng hắng một cái, kiêu ngạo mà nói: "Là ta."

Giáo sư Đường nói xong thì nhìn về phía Đường Viên nháy mắt, Đường Viên yên lặng gật đầu: "Là ba!" Là ba, là ba, chính là ba!

Lần này, rốt cuộc giáo sư Đường cũng hài lòng.

Giáo sư Đường vừa dứt lời, khoát tay chặn lại, Đường Viên lập tức vội vàng kéo tay Dung Giản chạy ra ngoài.

Quá đáng sợ!

Lúc giải quyết giáo sư Đường xong đã hơn mười một giờ rồi, buổi trưa bọn họ cùng nhau ăn một bữa cơm trưa đơn giản.

Lê Họa cũng không ở lại dùng cơm.

Hôm nay bà tới đây giống như chỉ là muốn chờ ở vườn hoa nhỏ để gặp mặt Đường Viên một cái mà thôi. Mới vừa rồi lúc Đường Viên và giáo sư Đường nói chuyện ở thư phòng, Lê Họa đã tự mình về khách sạn trước rồi.

Cũng tốt, Lê Họa trở lại quá đột ngột.

Trong lúc nhất thời, Đường Viên cũng không biết phải đối mặt với bà ra sao.

Lê Họa trong ký ức của cô vừa xinh đẹp lại dịu dàng, sẽ ôm cô, hôn cô, cùng nhau chơi đùa với cô, nhưng trí nhớ rõ ràng nhất của cô với Lê Họa lại dừng lại ở cái ngày mà bà rời đi không quay về nữa kia, cô nhớ rõ ràng nhất, là bóng lưng của bà.

Không phải Lê Họa.

***

Giải quyết xong giáo sư Đường, Đường Viên lập tức thở phào một hơi, giống như là hoàn toàn thả lỏng, cả người cũng sảng khoái hơn rất nhiều.

Lúc trên đường cùng Dung Giản cùng nhau trở về, cô vui vẻ đến mức hát lên: "Anh giống như một tòa thành cao ngạo, là tòa thành tự nhiên...... Người của toàn thế giới cũng biết...... Em nghĩ đây chính là khắc hoạ hạnh phúc......"

"Đúng rồi," Hát hát, Đường Viên nhất thời lại nhớ lại vấn đề mới vừa rồi muốn hỏi, cô ho khan một tiếng, nhỏ giọng hỏi: "Dung Giản, sao anh biết nhiều về em thế?"

"Nhìn không gian của em." Dung Giản chuyên chú lái xe, đơn giản trả lời cô.

Thực ra thì buổi tối ngày đó anh không chỉ nhìn các khoản mục ghi chép xã giao của Đường Viên, còn so sánh văn viết của Đường Viên. Yêu thích loại vật này, chỉ cần thống kê tần số cô nói tới chúng cao hay thấp là biết ngay.

"À......" Đường Viên gật đầu, hoá ra là như vậy, dọa cô giật mình.

Cô còn tưởng rằng......

Đường Viên có chút ngượng ngùng, có vẻ cô đã nghĩ tốt đẹp quá rồi.

***

Ba ngày sau, lễ tốt nghiệp của sinh viên Tây đại, Cố Ly và Đường Viên chia ra làm học sinh đại biểu cùng người đoạt được học bổng lên đài đọc diễn văn.

Đường Viên mặc áo tốt nghiệp, cầm trong tay bài giảng thật mỏng đứng ở trên đài lên tiếng, micro và loa truyền âm thanh của cô tới từng góc trên sân thể dục, mang theo tiếng vang nhỏ nhẹ.

Đường Viên cúi đầu nhìn về phía các bạn học dưới đài cũng đang mặc lễ phục tốt nghiệp giống cô, họ cùng nhau đi vào Tây đại, cùng nhau học tập bốn năm, cuối cùng lại cùng nhau tốt nghiệp. Cô ngước mắt lên nhìn thính phòng đối diện, liếc mắt đã thấy được giáo sư Đường một thân âu phục cùng với Lê Họa bên cạnh giáo sư Đường, bà đang cầm máy ảnh chụp hình cô.

Đứng ở nơi đó còn có Dung Giản, anh mặc áo sơ mi trắng và quần đen đơn giản, nhưng lại chói mắt giống như có thể phát sáng.

Dung Giản đứng chung một chỗ với Lâm Mặc, mỗi người cầm một con gấu bông có mác của Tây đại.

Lúc cô nhìn về phía Dung Giản, Dung Giản cũng nhìn thấy cô.

Đường Viên cười cười với anh, cô mặc áo tốt nghiệp màu đen, đội mũ tốt nghiệp cũng màu đen, mũ và áo đều màu đen làm tôn lên gương mặt tròn trắng noãn của cô, lúc cô cười lên trên má còn có lúm đồng tiền, đôi mắt sáng cũng trong suốt.

Dung Giản tùy ý giơ tay lên, quơ quơ con gấu bông trong tay về phía cô.

Đường Viên chưa bao giờ nghĩ tới, kiếp sống sinh viên chưa tốt nghiệp của cô sẽ được đặt một dấu chấm tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến tựa như một giấc mộng.

Trong lễ khai giảng năm đó ở trường trung học phụ thuộc Tây đại, cô ngồi dưới đài nhìn Dung Giản làm đại biểu học sinh đứng trên đài đọc diễn văn, khi đó cô đã nghĩ, một ngày nào đó cô cũng có thể trở thành người giống như anh, đứng ở trên đài phát biểu thật là tốt.

Bốn năm nay, tất cả cố gắng của cô đều có được hồi báo tốt nhất, cho dù là việc học, hay là tình yêu.

Buổi lễ tốt nghiệp kết thúc sớm hơn dự kiến, Đường Viên còn ôm gấu bông Dung Giản đưa cho cô chụp hình lưu niệm cùng với giáo sư Đường và Lê Họa. Sau khi chụp ảnh lưu niệm xong cô lại phải đi phòng thay quần áo thay bộ quần áo tốt nghiệp to đùng kia ra.

Từ phòng thay quần áo đi ra, Đường Viên tìm khắp chung quanh nhưng vẫn không thấy Dung Giản.

Điện thoại di động rung lên, Đường Viên mở khóa màn hình thì thấy được tin nhắn của Dung Giản——

"Anh chờ em ở trong xe, chúng ta cùng nhau đi sân bay đón người."

Đón người?

Ngày hôm qua giáo sư Đường đã chọn xong khách sạn nói muốn ăn mừng cô tốt nghiệp, sau khi thấy tin nhắn, Đường Viên nói với giáo sư Đường một tiếng rồi ôm gấu đi trước tìm Dung Giản.

Sau khi lên xe, cô ôm gấu nhỏ trong ngực nhìn về phía Dung Giản đang chuyên tâm lái xe, có chút không kiềm chế được tò mò trong lòng.

Lúc chờ đèn đỏ, Đường Viên rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi: "Dung Giản, chúng ta đi sân bay đón ai thế?"

"Cô của anh." Dung Giản chuyên chú cầm tay lái, trả lời vấn đề của Đường Viên.

Mấy ngày trước lúc Đường Viên nói muốn gặp trưởng bối trong nhà, anh cũng gọi điện thoại cho Dung Hoa ở nước Mỹ xa xôi. Nếu Đường Viên đã báo cho trưởng bối trong nhà, anh cũng nên thông báo cho người nhà cuối cùng của mình.

Bên kia điện thoại Dung Hoa vừa nghe nói cháu bà sẽ không cô đơn tới già, nhà bọn họ cũng sẽ không tuyệt hậu đã vô cùng kích động, lập tức mua vé máy bay trở về.

Vừa nghe được người muốn đón là cô của Dung Giản, Đường Viên lập tức khẩn trương.

Cô nhìn chính mình trong kính chiếu hậu, giơ tay lên xoa xoa mặt tròn của mình, thật sự quá tròn rồi. Không biết cô của Dung Giản có thích dáng dấp tròn vo giống như con nít này của cô hay không.

"Em khẩn trương à?" Dung Giản lại lần nữa nhận ra (di.da.l.qy.do) cô đang khẩn trương, lần này cô còn lo lắng hơn lần gặp giáo sư Đường lúc trước.

"Có chút." Đường Viên thành thực gật đầu một cái, đâu chỉ là có chút, cô đã sắp khẩn trương đến chết rồi, lần này là gặp trưởng bối trong nhà Dung Giản á!

"Sợ cái gì?" Dung Giản nhìn bộ dạng vội vã cuống cuồng của cô lại không nhịn được mà trêu chọc cô: "Cô của anh sẽ không đánh em đâu."

"Không không không." Đường Viên khoát tay, nói ra cô còn có chút ngượng ngùng: "Em sợ bà ấy sẽ không thích em á!"

Trong buồng xe an tĩnh mất mấy giây.

Vào lúc Đường Viên cho rằng Dung Giản sẽ không nói nữa, cô lại nghe được Dung Giản hắng giọng một cái, giống như lúc anh khẩn trương sẽ có thói quen này.

Trong buồng xe an tĩnh vang lên âm thanh trầm thấp từ tính của Dung Giản.

Anh nói: "Ai lại không thích em chứ!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi