ĐẠI THẦN, EM MUỐN SINH 'KHỈ CON' CHO ANH

Edit: Thanh Hưng

Lòng bàn tay Dung Giản cũng bị Đường Viên khóc ướt rồi, đầy tay đều là nước mắt của Đường Viên.

Đường Viên không nói lời nào mà chỉ khóc, cho dù luôn bình tĩnh như Dung Giản cũng phải hoảng hốt.

Anh duỗi cánh tay dài rút ra một tập khăn giấy từ trong hộp giấy ở ghế sau, muốn giúp Đường Viên lau nước mắt, Đường Viên lại chôn mặt ở trong lòng bàn tay anh thế nào cũng không chịu ngẩng lên.

"Em làm sao vậy?" Dung Giản không phải người giỏi an ủi người khác, nhất là khi hiện tại ngay cả tình huống thế nào anh cũng không hiểu, Đường Viên lại khóc nữa chắc anh sẽ phải lên tìm giáo sư Đường hỏi cho rõ.

"Em khóc." Đường Viên cầm tay Dung Giản quệt nước mắt cho mình một cái.

Dung Giản: "......"

"Tại sao em lại khóc?" Dung Giản rút tay bị Đường Viên nắm đặt ở trên mặt cô ra, trong (di.da.l.qy.do) buồng xe mờ tối, cô cúi đầu, khóc đến nhất thời không dừng lại được, anh nhìn thấy một giọt nước mắt lớn rơi từ trên quai hàm Đường Viên xuống.

Trước kia Dung Giản rất ghét nữ sinh khóc, cũng chưa bao giờ thử đi an ủi nữ sinh, nhưng bây giờ anh lại không muốn Đường Viên khóc, cũng không phải là bởi vì không thích......

Anh vẫn thích dáng vẻ mặt mày hớn hở của cô hơn.

Dung Giản vừa kéo tay đi, Đường Viên bỗng có chút kinh hoảng, cô giơ tay lên muốn che mặt lại, mặt lại bị Dung Giản nâng lên.

Anh cau mày, đưa đôi tay nâng gương mặt to của cô lên.

Ngón tay nâng má cô của Dung Giản cong lên, đưa hai ngón tay cái ra, ngón tay ấm áp lau nước mắt ở khóe mắt cho cô. Trong lúc nhất thời, Đường Viên ngẩng mặt đến quên cả khóc.

Động tác này, quá dịu dàng, dịu dàng đến độ không giống Dung Giản.

Nhất định là bởi vì mặt cô quá lớn......

Đường Viên không chớp mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Dung Giản, trong buồng xe không mở đèn, nguồn sáng duy nhất chính là đèn đường mờ mờ bên ngoài.

Dưới ánh sáng như vậy, trong buồng xe như vậy, bên cạnh một Dung Giản như vậy......

Trái tim Đường Viên hung hăng nhảy lên một cái.

Giống như là sợ Dung Giản sẽ buông tay ra, cô giơ tay phủ lên bàn tay đang ôm mặt cô của Dung Giản.

"Tại sao em lại khóc?" Dung Giản cúi đầu nhìn đôi mắt cô, lại hỏi một lần nữa.

......

"...... Chính là như vậy."

Đường Viên nói rất chậm, thỉnh thoảng nhớ lại chuyện lúc còn bé còn phải dừng lại một lát để bình phục tâm tình của mình, Dung Giản rất kiên nhẫn nghe cô kể xong cả câu chuyện xưa.

"Em muốn đi tìm bà ấy." Sau khi nói xong, Đường Viên cũng hạ được quyết tâm: "Em muốn đi tìm bà ấy ngay bây giờ."

"Vậy thì đi thôi." Dung Giản gật đầu một cái, sau khi gọi điện thoại cho giáo sư Đường hỏi khách sạn của Lê Họa thì lập tức chạy xe đi.

Lúc bọn họ đến khách sạn mới hơn chín giờ, Đường Viên đi tới quầy lễ tân báo tên, lúc cô đi vào thang máy còn quay đầu lại nhìn Dung Giản một cái.

Dung Giản gật đầu với cô: "Anh chờ em ở đại sảnh."

***

Đinh ——

Thang máy dừng ở tầng bảy, Đường Viên hít sâu một hơi rồi bước ra khỏi thang máy.

Sau khi tìm được phòng số 709, cô đứng ở trước cửa một lát, sau đó mới giơ tay lên gõ cửa. Gần như là tay cô chỉ vừa gõ lên cửa, thì cánh cửa vốn dĩ cũng không khóa lại đã bị người mở ra từ bên trong.

Lê Họa đứng ở cửa, cười với cô.

"......" Thấy Lê Họa, Đường Viên nhất thời không thể nói ra những lời mới vừa rồi đã chuẩn bị xong.

Khoảng cách giữa cô và Lê Họa quá xa, thời gian cũng quá lâu.

Cho dù cô mới vừa biết được chuyện năm đó, cho dù cô từ thật xa xôi chạy tới rất muốn nói gì đó với Lê Họa, nhưng sự thật chính là vẫn có gì đó ngăn cách giữa hai người, cái loại xa cách nhàn nhạt đó làm cho cô ngay cả mở miệng cũng có chút khó khăn.

Trong những năm Lê Họa không có ở đây này, cô đã trưởng thành.

Mà Lê Họa cũng không giống trước kia nữa, cho dù bà cực kỳ được thời gian ưu đãi, thoạt nhìn vẫn là vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, còn có loại phong cách ưu nhã được năm tháng làm lắng đọng xuống......

Cuối cùng, Lê Họa nhẹ nhàng ôm cô một chút trước, bà nói: "Viên Viên, con có thể tới tìm mẹ, mẹ rất vui vẻ."

"Mẹ mang cho con một ít quà tặng, vốn là chuẩn bị gửi cho con, hiện tại vừa lúc đưa cho con." Sau khi nhẹ nhàng ôm một lát, Lê Họa lại dẫn cô vào phòng.

Sau khi tiến vào, Lê Họa vào phòng ngủ lấy quà tặng cho cô. Đường Viên ngồi co quắp trên ghế sa lon, cô nhìn vòng quanh một vòng lại phát hiện ra hai rương hành lý lớn, gian phòng này đã được thu dọn sạch sẽ chỉnh tề, trên bàn không có đồ gì, cánh cửa của tủ treo quần áo đang mở ra, trong ngăn kéo đã trống không, nhìn có vẻ như Lê Họa đã thu thập hành lý xong, có thể ngày mai bà sẽ trở về Mỹ.

Quả nhiên Lê Họa cũng không định ở chỗ này (lqd) quá lâu, bà chỉ là trở lại thăm cô mà thôi.

Đường Viên đột nhiên có chút cảm thấy may mắn vì tối nay cô đã đến tìm Lê Họa.

Quà tặng Lê Họa đưa cho cô được đặt ở trong một cái rương lớn, bà kéo theo rương hành lý kia đi về phía cô.

"Cám ơn." Đường Viên đưa tay nhận lấy rương hành lý từ trong tay Lê Họa, lúc rời đi, cô quay đầu lại gọi một tiếng "Mẹ", sau đó lập tức nhìn thấy Lê Họa hồng vành mắt.

Khuya về nhà, Đường Viên đi thư phòng mở rương lớn kia ra, trong rương là rất nhiều bức vẽ, đều là vẽ cô. Từ bốn tuổi đến hai mươi tuổi, tổng cộng mười bảy tấm, vừa đúng là những năm tháng Lê Họa rời cô đi kia, ngày tháng đề trên mỗi bức họa đều là sinh nhật của cô.

Cô lại có một loại cảm giác chỗ trống trong trí nhớ được lấp đầy thêm một chút xíu.

Hơn mười một giờ, Đường Viên thả bức họa vào lại trong rương, trở lại phòng ngủ chính bò lên giường, cô đưa tay kéo cánh tay Dung Giản  qua đặt ở trên gối đầu của mình, sau đó gối lên cánh tay của anh mà ngủ.

Không sao, hiện tại cô cũng đã có nhà riêng của mình, nhà của cô và Dung Giản.

Ngày hôm sau Lê Họa rời đi, bà không muốn Đường Viên đi tiễn bà.

Đường Viên không biết về sau cô còn được gặp lại Lê Họa nữa không.

###

Tháng chín mới bắt đầu năm học mới, Đường Viên còn đến tận hai tháng nghỉ hè.

Cô gần như mỗi ngày đều ở nhà, nhưng Dung Giản lại không giống, anh đã bắt đầu đi làm. Lúc Dung Giản độc nghiên đã cùng Chử Tự, Cao Dương bọn họ cùng nhau thành lập một công ty, trò chơi bọn họ phát triển sau khi ra mắt nhận được phản hồi rất tốt, vẫn đang tiếp tục ưu hóa.

Nhàn rỗi không có chuyện gì làm, Đường Viên lập tức lên chương trình giảm cân, lần này cô không dám lại dùng sữa chua giảm cân nữa, cô chọn phương pháp nhịn ăn đêm trong truyền thuyết.

Buổi tối sau khi tan việc Dung Giản dẫn cô đi ăn cơm, Đường Viên một món cũng không ăn, cô ngồi trên ghế sa lon uống hai chén nước lọc.

"Em có thể ăn cơm tối." Dung Giản đẩy đĩa thịt bò bít tết đã cắt xong qua: "Tối về chạy bộ trên máy chạy một giờ."

Ngày đó cô nói muốn giảm cân, Dung Giản đã mua cho cô một máy chạy bộ, đang đặt ở gian phòng cách vách phòng ngủ chính. Đường Viên nhìn thịt bò bít tết tươi ngon, có chút động lòng với đề nghị của Dung Giản, sau đó cô kiên định lắc đầu một cái: "Không không không, buổi chiều em đã ăn rồi, cơm tối em thật sự không thể ăn nữa, em nhất định phải giảm cân!"

Về nhà, Đường Viên lại hối hận.

Cô nhìn thời gian, mới hơn tám giờ cô đã bắt đầu đói bụng.

Đêm dài đằng đẵng, cô phải vượt qua thế nào đây!

Hay là đi ngủ sớm một chút đi, ngủ thiếp đi cũng sẽ không đói bụng nữa, nghĩ như vậy, không tới chín giờ Đường Viên đã nằm trên giường, khi đói không chịu được cô sẽ nhìn ảnh chụp màn cọc gỗ lùn mà cô đã lưu lại, còn có những em gái nói Được Ăn Cả Ngã Về Không mù các loại, lập tức lại tràn đầy động lực giảm cân.

Cuối cùng Đường Viên cũng không biết cô là lúc nào thì ngủ, cô mơ một giấc mơ đặc biệt xấu hổ, trong mơ cô cầu xin Dung Giản...... Vui vẻ? Dung Giản mặc một chiếc áo khoác màu trắng, đeo khẩu trang che miệng mũi, đặc biệt cấm dục, anh nói: "Chờ đi, anh đi lấy áo mưa an toàn đã."

Sau đó Đường Viên bị giật mình mà tỉnh lại, cô muốn từ trên giường bò dậy mới phát hiện đèn đã tắt, Dung Giản đang nằm ngủ ở bên người cô.

Đường Viên lật người, vùi mặt vào trong cánh tay Dung Giản cọ cọ, một cái tay đè cái đầu không đứng đắn của cô xuống.

"Ngủ." Bị đánh thức, âm thanh Dung Giản có chút khàn khàn.

Bàn tay sau ót nhẹ buông, Đường Viên một đường lăn vào trong ngực Dung Giản, cô còn thêm dầu vào lửa lung tung hôn anh một cái, giống như hôn được hầu kết của anh.

Cô cảm giác hầu kết của Dung Giản bỗng khẽ nhúc nhích một cái.

Đêm quá đen, Đường Viên cũng có chút không biết xấu hổ, cộng thêm lần thứ nhất hôn không bị cự tuyệt, cô dứt (di.da.l.qy.do) khoát lấy can đảm thong dong từ trong ngực Dung Giản ngẩng đầu lên tiếp tục lung tung hôn đầy mặt anh.

Cô lại hôn đến mấy cái nữa, rốt cuộc Dung Giản bị cô hôn đến không buồn ngủ nữa rồi, anh đứng dậy dùng một tay đè hai cái tay của cô xuống, tiếp đó lại rút cánh tay bị cô đặt ở dưới đầu ra, Đường Viên nằm thẳng người ở trên giường, cảm giác Dung Giản đưa tay lướt qua cô kéo tủ đầu giường ra.

Sau khi ngăn kéo bị kéo ra, anh lại ở bên trong tìm kiếm thứ gì đó.

Đường Viên dựng lỗ tai lên.

Chỉ chốc lát sau, Đường Viên đã nghe được âm thanh giống như là hộp giấy bị xé mở, sau đó là âm thanh xột xột xoạt xoạt của túi ny lon bị xé mở, trong màn đêm yên tĩnh rất là rõ ràng.

Hộp giấy? Túi ny lon?

Bông, gấu bông?

Oanh ——

Vừa liên tưởng đến đây, gương mặt Đường Viên lại hừng hực bốc cháy.

Lần này Dung Giản không uống rượu, một giọt cũng không Uống....uố...ng!

Thật mỏng hạ chăn bị vén lên vứt xuống vừa, Dung Giản vẫn là không có mở đèn.

Trong bóng tối, thính giác cùng xúc giác của cô bị phóng đại đến mức vô cùng, cô có thể cảm giác được một cách rõ ràng hơi thở Dung Giản cách cô càng ngày càng gần, sau đó cả người cô cũng bị anh đè lên.

Một tay Dung Giản đặt bên tai cô, một cái tay khác tách hai chân của cô ra......

Kịch liệt lại hung ác đụng tới quá nhanh, Đường Viên cảm giác cô giống như là một chiếc thuyền lá nhỏ, ở trong biển rộng bị sóng gió thổi trúng lung la lung lay phá thành mảnh nhỏ, cô bị động tác mạnh của Dung Giản làm cho thiếu chút nữa đụng đầu vào đầu giường, Dung Giản rút một cái tay ra che ở trên đầu cô để tránh cho cô không bị đụng đau, nhưng mà động tác một chút cũng không chậm lại.

Gấu bông không biết được bỏ thêm thứ gì vào, vô cùng nóng bỏng.

Đến cuối cùng, cô cũng không cảm nhận được nhiệt độ của gấu bông nữa rồi.

Người đàn ông độc thân hai mươi năm mới vừa khai trai có bao nhiêu đáng sợ cô có thể cảm nhận được.

......

Đường Viên lại không có tiền đồ bị...... Ngủ thiếp đi.

Khi Đường Viên tỉnh ngủ, Dung Giản đã đi làm.

Cô thử cử động, nhưng chỉ hơi nhúc nhích đã cảm thấy bắp đùi đau rát.

Vừa mệt lại đau lại đói, cuối cùng vẫn là mệt mỏi cùng đau chiếm thế thượng phong, Đường Viên bây giờ ngay cả một đầu ngón tay cũng không muốn giơ lên, cô quyết định vẫn là tiếp tục ngủ đi, hơn nữa ngủ thêm một giấc cũng không đói bụng.

Cô đang suy nghĩ, bên gối lại truyền đến chuông điện thoại di động vui vẻ.

Đường Viên quay đầu đi, dùng gương mặt chạm vào màn hình một cái rồi nhận điện thoại.

“Đường Viên.” Dung Giản ở đầu kia hắng giọng, nhỏ giọng nói: "Nhớ ăn điểm tâm."

"Ừ." Đường Viên đỏ mặt ừ hai tiếng.

Sau khi cúp điện thoại cô mới phát hiện, Dung Giản đã chuyển lò vi sóng vào phòng ngủ chính rồi, đang đặt ở tủ đầu giường, đã cắm điện, cô vừa mở ra đã thấy bánh bao và cháo cá ở bên trong.

Thật vui vẻ mà!

Đường Viên vặn nút, đun nóng thêm vài phút đồng hồ, cô đã có được bữa ăn sáng mỹ vị.

Sau khi ăn no, Đường Viên kéo chăn định ngủ tiếp một giấc, nhưng lại nghe được tiếng chuông cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi