ĐẠI THẦN LÀ BẠN TRAI CŨ CỦA TÔI

Edit by Tử Hàm & Beta by Hằng

Cửa nhà vừa mở ra, Cẩu Tử liền nhào tới ôm lấy chân Hạng Noãn rồi bò lên trên. Đôi móng vuốt nâng lên, đặt lên cổ cô, thỏa mãn mà dụi dụi vài cái.
Hạng Noãn vuốt ve đầu Cẩu Tử, vẻ mặt tươi cười đầy yêu thương.
Khóe môi cô tùy ý cong lên, tươi cười giống như đóa hoa nở rộ đầu xuân, sáng lạn diễm lệ, sự sủng nịch trong mắt không có cách nào che dấu.
Từ khi gặp lại cô cho đến bây giờ, cô vẫn chưa bao giờ cười với anh như vậy.
Ôn Hàn để hành lý trên tay lên mặt đất, trong lòng khó chịu túm cặp móng chó kia xuống.
Cẩu Tử không chịu, dùng sức dụi vào trên người Hạng Noãn, trong miệng phát ra tiếng hừ hừ, Ôn Hàn đành phải nắm lấy vòng cổ của nó mới có thể kéo Cẩu Tử xuống khỏi người cô.
Trong tủ giày có một đôi dép lê hồng nhạt cho nữ, không phải mới, đã có dấu vết bị mang rồi, cỡ dép rõ ràng lớn hơn chân Hạng Noãn.
Ánh mắt cô bỗng ảm đạm xuống một chút, cũng không nói gì.
Ôn Hàn lấy một đôi dép lê cho nam từ tủ giày ra, đặt ở trên mặt đất nói: “Em mang đôi này trước đi.”
Hạng Noãn cởi giày xăng đan trên chân ra, chân trần đứng trên sàn nhà bằng gỗ, nhìn thoáng qua đôi dép lê hồng nhạt trên giá, sau đó thay đôi dép lê cho nam mà Ôn Hàn lấy cho cô.
Chân cô nhỏ, mang dép của anh giống như đi thuyền, đi đường đều không vững.
Đều là khách nữ tới nhà, lại không đem đôi dép lê màu hồng kia ra mà để cô phải mang dép cho nam không vừa chân.
Trừ phi cặp dép lê hồng nhạt kia chuyên dùng cho một người phụ nữ nào đó. Nghĩ đến đây, ánh mắt cô ảm đạm xuống: “Khi nào tôi mới có thể bắt đầu công việc?” Giọng điệu nghe  như đang nói việc công, không mang theo bất kì tâm tư cá nhân nào.
Ôn Hàn nhìn cô một cái, nghe giọng của cô liền nghĩ: Cô không thích tới chỗ của anh sao?
Anh trầm mặc một lát rồi nói: “Ăn cơm chiều trước, sau đó tôi sẽ trao đổi hình tượng nhân vật với em.”
Hạng Noãn đi theo phía sau Ôn Hàn tới phòng cho khách, vừa nói: “Tôi không đói bụng.”
Ôn Hàn quay đầu nhìn cô, anh xách theo túi hành lý, để cô ở phòng cho khách.

Căn phòng ngay cách vách phòng ngủ của anh.
Hạng Noãn đứng ở cửa nói: “Nếu anh không tiện thì cứ nói, tôi đi ra ngoài ở là được, lúc tới đây tôi thấy ngoài tiểu khu có một cái nhà nghỉ.”
Ôn Hàn đặt túi hành lý ở trên ghế, giọng nói có chút không vui: “Không có gì là không tiện.” Anh lại nói tiếp: “Tôi đi mua đồ ăn.”
Chờ Ôn Hàn đi ra ngoài, Hạng Noãn thu dọn một chút sau đó đi vào thư phòng.
Thư phòng của anh rất lớn, vừa bước vào, trong tầm mắt của cô tất cả đều là sách, giá sách khảm ở trên tường, sách trên giá phủ kín toàn bộ mặt tường, lượng sách kinh người giống như thư viện tư nhân.
Một bên bàn sách bày một bộ trà cụ chỉnh tề mang đậm hơi thở Trung Quốc, kế bên là một cái lư hương nhỏ, hỗn hợp đàn hương mang theo vị cam quýt bay lượn lờ trong không khí, nồng đậm mà tươi mát, giống như làn gió yên tĩnh trong khe núi thổi qua cổ miếu ngàn năm.
Trước kia, khi cô ở bên anh cũng như thế này, khi đó phòng không lớn như vậy, hai người ở phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ cải tạo thành thư phòng, ngoại trừ ăn uống, phần lớn thời gian anh đều nhốt mình ở thư phòng. Khi nào cô nhàm chán sẽ đi phòng sách tìm anh, bắt anh ôm cô đọc sách, đợi khi cô an tĩnh lại, chậm rãi nằm ở trong lòng ngực anh ngủ.
Lúc tỉnh lại, mùi hương thơm phức trong phòng bếp đã bay tới.
Ôn Hàn mua đồ ăn xong trở về, giúp Hạng Noãn cài đặt phần mềm vẽ, trong lúc chờ đợi máy tính cài đặt, anh đi vào phòng bếp để nấu thức ăn.
Hạng Noãn ngồi trên sô pha ở phòng khách, chơi đùa cùng Cẩu Tử.
Cẩu Tử vui vẻ chạy tới chạy lui trong phòng khách, cái đuôi lắc liên tục như muốn bay lên trời, ngậm món trò chơi mình yêu thích nhất đưa đến cho Hạng Noãn. Cô lấy di động ra, chụp cho Cẩu Tử một tấm.
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua phòng bếp, người đàn ông mặc tạp dề màu xám, chăm chú nhìn thức ăn trong nồi, không biết là nghĩ tới cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hạng Noãn.
Ánh mắt hai người đối diện nhau, Hạng Noãn nhanh chóng dịch tầm mắt sang một bên, làm bộ như đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ phòng bếp.
Hạng Noãn bước tới giúp anh bày biện chén đũa.
Ôn Hàn bưng canh lên, hai người mặt đối mặt ngồi xuống, Cẩu Tử chạy tới, ngồi xuống bên chân Hạng Noãn.
Chiếc đèn chùm trên trần nhà chiếu xuống, ánh sáng dịu nhẹ dừng trên ba món mặn một canh, thoạt nhìn rất ngon. Anh gắp hết da cá trong đĩa cá chua ngọt, nhìn cô nói: “Đói bụng chưa, mau ăn đi.”
Hạng Noãn rụt rè nói: “Không đói bụng.” Sau đó cầm lấy chiếc đũa gắp khối thịt bỏ vào trong miệng, múc muỗng cơm, lại gắp tiếp một món ăn. Mẹ nó, ngon quá đi, đối với một người thường xuyên ăn mì gói mà nói, nơi này quả thực chính là thiên đường.
Ôn Hàn múc giúp cô một chén canh, đưa qua nói: “Chậm một chút, không ai giành với em.”
Hạng Noãn nuốt miếng cơm, ngẩng đầu: “Ngày mai ăn cái gì?”

Ôn Hàn: "..."
Tám giờ tối, chính thức bắt đầu công việc.
Hai người ngồi ở trên ghế trong thư phòng, Ôn Hàn thiết lập hình tượng chủ yếu của nhân vật trong sách giúp Hạng Noãn. Vì để không quấy rầy cô làm việc, anh vừa nói xong liền đi ra ngoài, qua một lát lại bê một cái gương lớn vào: “Bộ dáng nữ chính thì chiếu gương mà vẽ, trang phục và trang sức trên tóc thì theo miêu tả lúc nãy tôi nói, vất vả cho em rồi.”
Hạng Noãn ngồi trước máy tính, trong tay là bản vẽ tay, bức tranh cô đã vẽ quá nhiều lần, cực kỳ rất quen thuộc, lại dựa vào hình tượng trong sách, đúng là thuận buồm xuôi gió.
Không biết qua bao lâu, Ôn Hàn bưng một ly nước lọc đi vào.
Đập vào mắt anh là người con gái mặc váy đỏ đang cầm bút vẽ, cuốn tóc hơi dài rũ xuống, một tay vẽ tới vẽ lui, một tay đỡ tablet, ánh mắt rất chuyên chú.
Anh bước qua: “Hôm nay đến đây thôi.”
Hạng Noãn nhìn thời gian: “Mới mười một giờ, còn có thể vẽ thêm một lát nữa.”
Ôn Hàn nhìn màn hình máy tính: “Theo tiến độ như bây giờ thì không thành vấn đề, hiện tại đi nghỉ ngơi.”
Hạng Noãn đi theo Ôn Hàn ra thư phòng, anh đã tắm xong, trên ngực mặc áo ngủ màu trắng, trên mặt vải bằng lụa giống như có vầng sáng đang lưu chuyển.
Hạng Noãn trở lại phòng cho khách, lấy một bộ quần áo từ trong túi hành lý ra, chuẩn bị đi sang toilet bên cạnh phòng khách để tắm rửa.
Ôn Hàn ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách, cả người thoạt nhìn như lễ phép chu đáo nhưng lại không có ý tứ muốn về phòng ngủ. Hạng Noãn đành phải giấu quần áo trên tay ra sau lưng, chui vào toilet.
Anh khẽ cười, tiếp tục cúi đầu xem di động, ngón tay đánh chữ gửi một cái tin nhắn.
【 Sự tồi tệ trong cuộc sống: Đang nghịch ngợm ở đâu? 】
Đối phương đương nhiên không trả lời, bởi vì cô còn đang tắm rửa.
Hạng Noãn tắm xong, mở cửa toilet ra, nhìn thoáng qua sô pha ở phòng khách, anh vẫn còn ngồi ở kia, lúc này anh cũng không nhìn di động của mình, tầm mắt trực tiếp đối diện với ánh mắt cô.
Cô mặc một chiếc váy ngủ màu đen, tôn lên làn da trắng nõn, cơ thể vừa mới tắm xong giống như làn hơi nước tinh tế, mùi hương của sữa tắm nhẹ nhàng bay tới, ùa vào khoang mũi anh. Khắp phòng được bao phủ bằng một sự ái muội vì hương thơm ngọt ngào của cô.
Ký ức vào một tháng trước tràn vào đại não, người phụ nữ hơi say ôm cổ anh, vụng về hôn môi anh, thân thể mềm mại giống như rắn nước quấn lấy anh không buông, một lần lại một lần mà gọi tên anh, mỗi một tiếng đều khiến anh phải run rẩy.
Hạng Noãn cúi đầu nhìn thoáng qua bản thân, lúc cô dọn quần áo đã chọn riêng một bộ đồ ngủ thật bảo thủ, các loại váy ren treo trong tủ cũng không mang tới. Nhưng cứ bị anh nhìn chằm chằm như vậy, mặt cô lại đỏ như là muốn nhỏ ra máu.

Cô nhanh chóng xoay người, đi về phòng của mình.
Thanh âm từ tính và lười biếng của người đàn ông vang lên ở sau lưng: “Ngủ ngon.”
Giọng nói của anh hơi khàn khàn, trong màn đêm yên tĩnh càng thêm rung động lòng người.
Bước chân cô hơi cứng lại, tiếng tim đập giống như nổi trống. Trở lại phòng, đóng cửa lại, cô mới dựa vào trên ván cửa hít thật sâu.
Ôn Hàn về phòng, nằm ở trên giường, lúc này mới chú ý tới khăn trải giường hôm nay chính là bộ của ngày đó. Tâm trí anh không khỏi bay xa một chút, giống một viên đá nhỏ nhẹ rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, tạo thành từng vòng gợn sóng.
Ở bên này Hạng Noãn cũng không tốt hơn là bao. Cô cố gắng làm trái tim đang đập thật nhanh yên tĩnh lại, nằm ở trên giường hít thở.
Cô cầm di động lên, thấy tin nhắn hai mươi phút trước Tiện Tiện gửi tới hỏi cô ở đâu. Lúc này, Hạng Noãn mới bình tĩnh lại từ trong bối rối mà Ôn Hàn mang tới, nói chuyện phiếm với cậu ấy.
【 Ngũ hành thiếu tình yêu: Mình đang ở... Động Bàn Tơ. 】
【 Sự tồi tệ trong cuộc sống: ? 】
【 Ngũ hành thiếu tình yêu: Mẹ nó, chỗ này khắp nơi đều là hồ ly tinh, không cẩn thận một chút sẽ bị câu mất hồn luôn. 】
【 Ngũ hành thiếu tình yêu: Được rồi, thật ra mình đang ở nhà Ôn Hàn, trước tiên cậu đừng khiếp sợ, mình chỉ tới hỗ trợ thôi. 】
【 Sự tồi tệ trong cuộc sống: Là cái vị siêu đẹp trai đã tình một đêm với cậu à? 】
【 Ngũ hành thiếu tình yêu: Đúng rồi, nhưng mình không chấp nhận cái từ siêu đẹp trai này. Anh ấy nấu cơm rất ngon, ngày mai mình sẽ chụp trộm vài tấm cho cậu liếm đỡ thèm. 】
【 Sự tồi tệ trong cuộc sống: Cái này thì không cần, thật sự không cần đâu. 】
【 Sự tồi tệ trong cuộc sống: Ở chung một nhà với một người đàn ông như vậy, cậu không sợ nửa đêm anh ta mở cửa vào phòng cậu sao? 】
【 Ngũ hành thiếu tình yêu: Cậu nghĩ đi đâu vậy, anh ấy không phải người như thế. 】
Ôn Hàn dựa lưng vào trên gối, nhìn chữ trên di động, hơi nhếch môi cười, cô tin tưởng anh, điều này làm tâm trạng của anh rất tốt.
【 Ngũ hành thiếu tình yêu: Nếu anh ấy muốn làm gì đó thì đã sớm làm rồi, sao có thể chờ đến nửa đêm được. 】
Ôn Hàn: ...
Nửa đêm, Hạng Noãn mơ mơ màng màng cảm giác bên người có tiếng hít thở, cô gắt gao nhắm mắt lại, một cử động nhỏ cũng không dám, nhịp tim bắt đầu tăng lên.
Anh qua đây khi nào?
Cô thầm thở ra một hơi, hạ quyết tâm, nhỏ giọng nói: “Nếu như chúng ta đã chia tay..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi