ĐẠI THẦN LÀ BẠN TRAI CŨ CỦA TÔI

Hạng Noãn chạy ra khỏi hành lang, sờ lên đôi môi bị người đàn ông kia hôn qua, tê tê dại dại. Cô thừa nhận, lúc anh hôn cô như vậy, cô thật sự có cảm giác. Anh cưỡng chế chen vào khuôn miệng của cô, tùy ý đoạt lấy, cô không thể chống đỡ được.

Cô tức giận, anh muốn kim ốc tàng kiều, cô qua lại với bạn bè cũng phải có sự đồng ý của anh.

Người bạn này lại không ai khác, chính là Tiện Tiện. Cậu là một người rất quan trọng đối với cô, quan trọng đến mức, Ôn Hàn và Tiện Tiện cùng lúc rơi xuống sông, cô không biết mình sẽ cứu ai trước.

Hạng Noãn quay người, trở về quán cà phê, ngồi cạnh bí đỏ.

Bí đỏ nhìn Hạng Noãn, lộ vẻ quan tâm nói: "Sao mặt của cậu lại đỏ như vậy?"

Hạng Noãn đành nói: "Có chút nóng."

Bí đỏ lại nhìn thoáng qua môi của Hạng Noãn: "Sao môi cậu lại bị trầy vậy?"

Hạng Noãn sờ môi: "Lúc ăn bánh kem không cẩn thận cắn phải."

Bí đỏ: "Cậu ăn bánh kem trong toilet?"

Hạng Noãn: "......"

Bí đỏ dù là tên ngốc cũng hiểu, thấy Hạng Noãn không muốn nói, cậu cũng không hỏi nhiều.

Ôn Hàn đi ra từ hành lang, nhìn thoáng qua Hạng Noãn rồi trực tiếp đi ra khỏi cửa. Triệu Văn Đình thấy Ôn Hàn muốn rời đi, la lên ở đằng sau: "Sao lại về rồi, khoan đã chờ mình với."

Ôn Hàn lái xe, đôi mắt chuyên chú nhìn đường, nói với Triệu Văn Đình đang ngồi bên cạnh đang chơi điện thoại: "Những người khác tôi mặc kệ. Người phụ nữ vừa rồi, cậu không được đánh chủ ý lên cô ấy."

Triệu Văn Đình bỏ điện thoại xuống: "Không phải cậu mới vừa chúc mình mã đáo thành công sao."

Ôn Hàn không đổi sắc mặt nói: "Mình đổi ý rồi."

Triệu Văn Đình bày vẻ không muốn: "Ôn Hàn, mình lớn hơn cậu một tuổi, cậu có biết không? So với cậu mình càng gấp hơn, cậu có biết không? Mình không tìm được bạn gái sẽ chết, cậu có biết không."

Ôn Hàn mặt không biểu cảm nói: "Không biết."

Triệu Văn Đình đau lòng: "Không nghĩ tới người anh em của mình phản bội mình vì một người phụ nữ!" Nói xong, anh ta lại đưa tay chen ngược: "Ôi tim thật đau, A Hàn, cậu dùng đao chia rẽ tình yêu mà, ôi tim thật đau!"

Trầm mê trong diễn kịch, không thể tự kiềm chế.

Triệu Văn Đình diễn xong, im lặng một lúc, hỏi: "Vậy cậu mau nói cho mình biết, cậu nhất kiến chung tình với người ta à?"

Ôn Hàn nhìn anh ta một cái, chậm rãi nói: "Mình muốn theo đuổi cô ấy."

Triệu Văn Đình tựa lưng vào ghế ngồi: "Mình cảm thấy cô ấy thích mình, cậu đừng phí sức nữa. Ánh mắt cô ấy nhìn mình, giống như đã quen biết đã lâu, chứa đầy tình cảm sâu đậm."

Ôn Hàn dừng xe ở ven đường, quay đầu nhìn Triệu Văn Đình, cười cười: "Nhìn khóe miệng của mình đi, là cô ấy cắn đó. Chúng tôi lưỡng tình tương duyệt, cậu không cần diễn."

Triệu Văn Đình đứng hình một lúc, mới nói: "Hàn, mình sẽ không động vào. Vậy cậu đồng ý với mình một điều kiện."

Ôn Hàn gật gật đầu.

Triệu Văn Đình tiếp tục nói: "Hứa Tĩnh Vi nói, họa sĩ tranh minh họa Phi Vãn, lớn lên xinh đẹp, cũng không tồi......"

Ôn Hàn đánh gãy lời anh ta: "Cái này cũng không được."

Triệu Văn Đình nhìn kỹ vào Ôn Hàn, giống như phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa gì đó: "Cái này không được, cái kia cũng không được, cậu có phải không muốn mình yêu đương hay không? Chắc cậu yêu thầm mình chứ gì, thực xin lỗi, mình không có hứng thú với đàn ông."

Triệu Văn Đình còn muốn nói gì đó, điện thoại của anh ta vang lên. Biên tập gọi điện thoại tới, nói rằng chương mới của anh ta bị khóa quá kĩ, bảo anh ta chạy nhanh về để sửa, đọc giả sắp mở cuộc cải vã trong khu bình luận rồi.

Triệu Văn Đình tức giận đến nỗi thiếu chút nữa là ném luôn điện thoại: "Ông đây không viết dưới cổ, vì sao lại khóa!"

Anh vừa nói, vừa xuống xe về nhà, cũng không rảnh tranh lý luận với Ôn Hàn.

Ngày hôm sau, Hạng Noãn nhận được một bộ sách do Văn Đình cư sĩ kí tên.

Cô chụp liên tục mấy tấm, chia sẻ cho Tiện Tiện. Lần này cô đăng lên QQ, phần lớn thời gian hai người đều nói chuyện ở trên QQ.

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Đã nhận được sách, cảm ơn. 】

Ôn Hàn nhìn tin nhắn trong điện thoại, hơi nhíu mày, anh có chút không hiểu ý của cô.

【 Mệnh Lý Phạm Tiện:? 】

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Ngày hôm qua ở quán cà phê, cậu không phải đã nói sẽ gửi cho tôi quyển sách có chữ kí của Văn Đình cư sĩ sao. 】

Ôn Hàn suy nghĩ một lúc, ngày hôm qua ở quán cà phê, chỉ có thể là Triệu Văn Đình. Cô đang nghĩ Triệu Văn Đình là anh, đây không phải là một hiểu lầm tốt.

【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Hôm qua tôi ở quán cà phê trên đường Võ Di. 】Quán cà phê này có một chuỗi cửa hàng, thành phố Nam có vài chỗ, anh đang nói đến một chi nhánh khác.

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: A? Vậy có lẽ là tôi nhận sai người rồi 】

【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Vậy là cậu muốn gặp tôi sao, hửh? 】

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Cậu nói chuyện cho đàng hoàng, đừng có mà mù quáng, hửh hửh hửh, hửh cái rắm. 】

Ôn Hàn đang ở nhà ba mẹ anh, Ôn Tri Lâm kéo Ôn Hàn đến thư phòng, đóng cửa lại, mở màn hình máy tính ra: "Con xem lại giúp ba cái này, đều đã xuất bản ba vạn chữ, sao lại có vài người thu thập, cũng không phải là mấy cú nhấp chuột. Ba viết mấy cái này cũng không kém hơn con, con còn dùng sai nhiều từ lắm."

Ôn Hàn tỏ vẻ anh cũng không có dùng sai nhiều từ.

Anh ngồi xuống, nhìn một lúc, quay đầu nói: "Ba, ngài viết rất xuất sắc, chỉ là thói quen dùng từ, khả năng cao đọc giả mạng không có nhiều người đón nhận. Ngài có thể thử xuất bản xem sao."

Ôn Tri Lâm đẩy đẩy cặp kính viễn thị: "Một lúc nữa ta để cho dì Quách của ngươi nhìn xem." Nói rồi nhìn thoáng qua đồng hồ: "Lúc này hẳn là phải tới rồi."

Ôn Hàn đứng lên: "Vậy con đi trước đây." Bằng không nhất định sẽ bị Quách Uyển Tâm chỉ mũi dạy dỗ.

Đang nói, chuông cửa đã vang lên.

Hàn Thư đi mở cửa, Quách Uyển Tâm bước vào, cô ta mặc chiếc áo len màu đỏ tía, trên cổ tay đeo một vòng tử đàn, mang kính viễn thị.

TV trong phòng khách đang chiếu một bộ phim điện ảnh 《 Dương liễu ngạn biên 》, đây là một bộ điện ảnh kinh điển, đã từng giành được giải thưởng lớn của quốc tế, tác giả nguyên tác đã nhận được giải thưởng văn học Hoa Thắng trong hai năm.

Tác giả không ai khác là Quách Uyển Tâm, nhà văn báu vật cấp quốc gia, đồng thời là phó chủ tịch Hội Nhà Văn của thành phố Nam, đã quen biết Hàn Thư nhiều năm, thường xuyên tới đây làm khách.

Ôn Hàn gọi người, đang định lái xe rời đi, bị Quách Uyển Tâm cản lại: "Ôn Hàn, ngươi đến đây, ngồi xuống, chúng ta cùng tâm sự về văn học."

" 《 Đông Cung Phong Vân Lục 》của con, nói cái gì mà xuyên với không, một quyển tiểu thuyết đang tốt đẹp, sao lại phải thêm yếu tố xuyên không vào? Cái này không thực tế, trực tiếp viết từ khi vai chính đến không tốt sao?"

Quách Uyển Tâm nói, Hàn Thư bưng một mâm hạt thông lên, khuê mật lâu năm của bà thích ăn thứ này nhất.

Ôn Hàn ngồi xuống, nhìn Quách Uyển Tâm đang ăn hạt thông, nói: "Dì Quách, văn học truyền thống có cách sáng tác của văn học truyền thống, văn học mạng có kịch bản của văn học mạng, chúng ta không thể nước giếng không phạm nước sông sao?"

Quách Uyển Tâm nhìn Ôn Hàn với vẻ mặt đầy tiếc nuối: "Đổi cách sáng tác, tiểu thuyết của con sẽ tiến xa hơn. Không phải ước mơ từ nhỏ của ngươi là lấy được giải thưởng văn học Hoa Thắng sao? Nhưng giải thưởng đó thuộc về văn học truyền thống." Nói xong lại cắn hạt thông.

Ôn Hàn nhấp một ngụm trà, nói: "Cho dù là kiểu sáng tác nào đi nữa, quan trọng nhất không phải là tam quan đoan chính và truyền tải được văn hóa dân tộc của Trung Hoa hay sao?"

Một già một trẻ, một bên thuộc phái truyền thống, một người thuộc phái văn học mạng, vừa gặp mặt đã bắt đầu một trận tranh luận.

Hàn Thư đứng bên cạnh Ôn Hàn, là fan sách của con trai. Ôn Tri Lâm lại đứng bên cạnh Quách Uyển Tâm.

Bốn người tập trung quanh bàn, Quách Uyển Tâm cùng Ôn Hàn là tay biện luận chính, Hàn Thư cùng Ôn Tri Lâm phụ trách vây xem cùng vỗ tay.

Quách Uyển Tâm nói: "Năm trước Hội Nhà Văn mở cuộc họp, các nhà văn học mạng các ngươi chỉ có một mình Triệu Văn Đình tới, mấy ngày nữa sẽ mở thêm một cuộc họp, con có đến hay không?"

Ôn Hàn nói thẳng: "Con không đi."

Triệu Văn Đình gọi điện tới hỏi Ôn Hàn, anh có đi họp ở Hội Nhà Văn không. Ôn Hàn không suy nghĩ mà từ chối: "Không đi, cậu giỏi ăn nói, cậu đi đấu tranh chống Nho giáo. Tương lai của làng văn học mạng, giao cho cậu."

Triệu Văn Đình cắt lời: "Mỗi ngày mình đều nói lảm nhảm, chỉ có vậy mà đã nói mình có tài ăn nói, có điều, tài hùng biện của ông đây cũng không phải là không có. Vào năm ngoái, một mình mình chiến đấu với hai mươi tác giả lớn tuổi, cũng không rơi vào yếu thế."

Ôn Hàn: "Vất vả rồi, dựa vào cậu."

Triệu Văn Đình: "Không vất vả, vì phát triển tính đã dạng văn hóa, vì sự nở rộ của các diễn đàn văn học, nên làm."

Cùng lúc đó, một tin tức được đang lên khiến dân mạng xôn xao

Một học sinh trung học thức khuya đọc tiểu thuyết trên mạng, và lên cơn sốc vào sáng ngày hôm sau, hiện tại đang cấp cứu trong bệnh viện, sống chết không rõ. Phía dưới còn kèm theo một đoạn phỏng vấn, phụ huynh lên mạnh mẽ lên án rằng tiểu thuyết mạng hại người.

Phóng viên của một tờ báo đăng tin tức lên Weibo, cũng @ Ôn Hàn, @ Văn Đình cư sĩ, hỏi bọn họ cảm thấy thế nào.

Xích Quả Quả vừa chất vấn, vừa chỉ trích.

Ôn Hàn và Văn Đình cư sĩ trụ cột của Giang Thư thành, bị người khác hắt một chén nước bẩn lên người, trang web khẳng định sẽ hành động chứ không đứng nhìn, lập tức sai bộ phận xã giao đi chuẩn bị, yêu cầu phóng viên xóa bài đăng trên Weibo.1

Không ngờ rằng phóng viên kia chụp lại lịch sử trò chuyện rồi đăng lên mạng, xem ra hắn thật sự muốn liều mạng.

【 Phóng viên Liêu Đông: Có lúc tôi đi trên đường, nghe thấy hai học sinh mới mười mấy tuổi trò chuyện, cho đến khi chúng nói về một quyển tiểu thuyết, trong miệng toàn nói đánh đánh giết giết, vẻ mặt hoàn toàn lạnh nhạt, giống như giết người chỉ là một trò chơi rất bình thường. 】

Rất nhanh đã có bình luận của người đọc ở phía dưới

【 Vách tường biết hoa: Phóng viên này có phải bị não tàn hay không, cố tình dẫn dắt cuộc chiến hỗn loạn cuộc chiến nghe nhìn, an tâm cái gì. 】

【 con tôm cây đậu: Tam quan của một người, không thể vì một bộ tiểu thuyết mà vặn vẹo được đâu. 】

【 xếp hàng ngồi ăn dưa: Phóng viên ngốc, bạn có biết 《 Đông Cung Phong Vân Lục 》truyền tải cái gì không? Là nợ nước thù nhà, trung can nghĩa đảm, người lính vì bảo vệ tổ quốc mà đầu rơi máu chảy, nếu như nói đánh quân xâm lược cũng là giết người vô tội, tôi đây không còn lời nào để nói. 】

【 Triệu mễ mễ 1994: Bấm ngón tay tính toán, có âm mưu. 】

......

Ôn Hàn đọc qua tư liệu của vị phóng viên này, anh cũng không hề quen biết người này, người này chắc chắn cũng không có vấn đề về đầu óc, một là vì muốn nổi tiếng, hai là chính là bị người khác sai khiến.

Anh nhìn lướt qua thư mời họp của Hội Nhà Văn, dù sao thì cũng phải có người vì văn học mạng nói chuyện.

Đào Hủy Hủy làm việc trong hội, gần đây luôn bận rộn việc tổ chức cuộc họp. Nghe biên tập của Ôn Hàn nói anh sẽ đến họp, vui đến mức nhảy cẫng lên.

Người đồng nghiệp lớn tuổi bên cạnh liếc cô ta một cái: "Tiểu Đào, chuyện gì mà vui vẻ vậy?"+

Đào Hủy Hủy hưng phấn nói: "Dì Triệu, năm nay làm ở hiệp hội, Ôn Hàn cũng sẽ đến."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi