ĐẠI THÁNH, ĐỪNG ĐÁNH TA!

Chương 1: Đi tìm Ngũ Chỉ Sơn
Edit: April
"Tiểu nhị, cho ấm trà lạnh." Lục Trầm ủ rủ chờ đợi bên trong quán trà, chống cằm ngẩn người.

Đang lúc giữa trưa mặt trời lên cao nhất, nắng gắt như đổ lửa, dường như muốn đem mặt đất nướng đến nứt ra, thật vất vả ngồi xuống, Lục Trầm nhấc hai cái chân khỏi mặt đất, muốn thoát khỏi cái cảm giác cháy bỏng ở lòng bàn chân.
Một trận gió nóng thổi qua, trên trán mồ hôi hột lớn bằng hạt đậu thay nhau chảy xuống theo gò má của cậu, mí mắt dính lại, Lục Trầm bây giờ chỉ muốn nhắm mắt gục xuống bàn ngủ một giấc thật ngon.
"Công tử, trà lạnh của ngài tới rồi." Tiểu nhị đưa nước trà tới, cười hì hì vắt cái khăn trắng trên bả vai, "Ngài nếu còn cần gì thì cứ gọi ta."
Lục Trầm gật đầu, cầm lấy bình trà không chờ rót vào ly mà ngữa cổ đổ xuống, định làm cho mình thư thái một chút.
Cái thời tiết quái quỷ nóng chết người này, bây giờ chỉ thích hợp ngủ trong động.
Lục Trầm bĩu môi, cậu đã rời động được nửa tháng, nhưng vẫn chưa tìm được mục tiêu, pháp thuật lại không dùng được, cũng không tìm được đường, cứ tiếp tục như vậy cậu rất muốn đi ngủ.
Kỳ thực cậu đang hoài niệm về thế giới cũ có điều hòa, có dưa hấu. Lúc này chỉ nên chui rúc ở trong phòng hưởng thụ không khí mát lạnh của máy điều hòa, tay bưng dưa hấu dùng WIFI để chơi điện thoại di động thay vì bị lôi kéo vào một thế giới mà mình không biết còn phải hoàn thành một cái nhiệm vụ kỳ quái.
Lục Trầm là thanh niên 5 tốt tuân thủ pháp luật thuộc thế kỷ 21, sống hai mươi mốt năm không phát hiện mình có cái gì đặc biệt, ngoại trừ một điều, đó chính là —— cậu có bệnh.
Thực sự là có bệnh, cậu bị bệnh ngủ rũ [1].
[1] - bệnh ngủ rũ: Chứng ngủ rũ (tên tiếng Anh là Narcolepsy) là một rối loạn giấc ngủ mãn tính, đặc trưng bởi việc buồn ngủ quá độ vào ban ngày và ngủ gật đột ngột. Những người mắc chứng ngủ rũ thường khó tỉnh táo được trong khoảng thời gian dài bất kể trường hợp nào. Đôi khi chứng ngủ rũ còn đi kèm với sự mất kiểm soát đột ngột hoạt động của các cơ. Chứng ngủ rũ là một bệnh mãn tính và hiện nay vẫn chưa có cách điều trị.
Khác với người bình thường thích ngủ, cậu chẳng cần biết đây là nơi nào chỉ cần thấy mệt là ngủ, thậm chí còn xuất hiện các mức độ khác nhau, không thể kháng cự chỉ trực tiếp chìm vào giấc ngủ. Nói cách khác, chính là ở bất kể nơi nào, dù đang làm gì, tùy thời tùy chỗ cậu đều có thể ngủ được.
Căn bệnh của Lục Trầm thực ra nếu so sánh với những người ngủ mãi không tỉnh mà nói thì cũng không tính là nghiêm trọng. Sau khi gặp bác sĩ, các triệu chứng đã thuyên giảm. Ít nhất khi cố gắng tập trung thì cậu có thể miễn cưỡng chống lại cơn buồn ngủ. Nhưng vì để đảm bảo sức khỏe và sự an toàn của bản thân, trừ lúc đi học ra thì cậu căn bản không đi ra ngoài.
Cho dù ở nhà không thoải mái, nhưng nhìn chung cậu vẫn sợ lúc băng qua đường bất ngờ "thăng" mất.
Chẳng qua là nằm không cũng trúng đạn. Cho dù cậu một năm bốn mùa không ra khỏi phòng, vẫn khó thoát khỏi vận mệnh trớ trêu.
Ngày đó chạng vạng tối, Lục Trầm tan học xong lập tức chuẩn bị về nhà.
Không đi học cùng tiếp xúc với người khác dù sao cũng là điều không thể. Lục Trầm sau khi tốt nghiệp trung học hạng nhất liền bị cha mẹ đưa đến một trường học bình thường, nhưng bởi vì chứng ngủ gật của cậu mà cuộc sống học tập của cậu và mối quan hệ bạn bè tóm lại là rất bi quan.
Cha mẹ của Lục Trầm đều có công việc riêng, không thể lúc nào cũng quan sát cậu. Cho nên đặc biệt vì cậu mà mua một căn nhà nhỏ ở kế cận trường học, không cần phải băng qua đường, không cần phải leo lầu, ra khỏi cổng trường học chỉ tốn hai phút là có thể về nhà.
Bởi vì trời mưa, trên đường người xe đều thưa thớt. Lục Trầm sau khi kết thúc giờ học trong ngày, vì ngủ nhiều nên lưng đau chân rút gân. Ngáp cái rồi nhìn cái dù hoa nhỏ đầy màu sắc rực rỡ nằm bên trái của cậu. Sau khi bước ra bên ngoài thì trước mắt cậu tối sầm.
Lục Trầm nhắm mắt lại nghe thấy tiếng phanh, tim liền lạnh. Cậu lại ngủ, lần này không phải ở nhà, cũng không ở trong trường học mà là giữa đường. Cậu thế mà lại ngủ trên đường có người xe qua lại.
Bất quá coi là như mạng của cậu lớn, còn có cơ hội để mở mắt.
Nhưng mà sau khi mở mắt ra, cậu thế nhưng lại phát hiện mình không chỉ đổi sang nơi khác, mà còn đổi luôn cả thế giới, mà thế giới này lại rất quen thuộc —— Tây Du Ký.
Nói tóm lại, cậu xuyên không đến thế giới Tây Du Ký.
Kỳ thực cậu cũng không quá tin tưởng, dù sao cậu ngủ nhiều như vậy nên nằm mơ cũng rất nhiều —— cho đến khi cậu đang chuẩn bị nhắm mắt ngủ thêm một giấc nữa thì trên cánh tay cậu có cảm giác lành lạnh, theo bản năng Lục Trầm mở mắt ra: "..."
Cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện trên người mình hoàn toàn không có thịt, chỉ là một cái khung xương trắng hếu.
Trước mắt Lục Trầm lại tối đen, không phải vì chứng ngủ rũ của cậu tái phát mà là bị dọa sợ đến bất tỉnh.
Má ơi! Cái quái gì đây, lần này không phải lại gặp ác mộng nữa chứ.
Lần này cậu thực sự đang ở trong mộng, còn gặp một lão nhân, cậu cho rằng sau khi mình tỉnh lại nhất định sẽ không nhớ được gì, nhưng lần này giấc mộng ấy vẫn khắc sâu trong tâm trí của cậu.
Giấc mộng này chính là bước ngoặt lớn trong cuộc đời của cậu, cũng mở ra cuộc sống mới, cuộc sống sinh hoạt bi thảm của cậu bắt đầu.
Lục Trầm lười biếng thở dài, chống cằm đảo mắt nhìn xung quanh. Trong quán trà có không ít người ăn mặc kỳ quái, trên trán của những người đàn ông đang uống trà có quấn khăn. Bọn họ tụ ba tụ năm trong miệng liên tục quang quác. Lục Trầm vễnh tai hồi lâu nghe không hiểu, không kiềm được mắt muốn nhắm lại, ánh mắt cũng trở nên ai oán. Đây rốt cuộc là cái nơi quái gì, không biết có phải là lạc đến Hỏa Diễm Sơn hay không.
Tầm mắt cậu cuối cùng vẫn rơi trên người tiểu nhị có độ tuổi xấp xỉ với mình, vẫy vẫy tay.
Tiểu nhị ân cần khom người hỏi: "Công tử còn cần gì nữa không?"
Lục Trầm nháy mắt mấy cái: "Ngươi có biết Ngũ Chỉ Sơn ở nơi nào không?"
Tiểu nhị sững sốt, lắc đầu: "Ngũ Chỉ Sơn? Chưa từng nghe qua."
Lục Trầm nghiêm mặt trán tạo thành ba đường kẻ, không cam lòng lại hỏi: "Không nhất định tên là Ngũ Chỉ Sơn, chính là ngọn núi có hình dáng giống như bàn tay." Vừa nói vừa giơ năm ngón tay ra cho tiểu nhị nhìn.
Nhìn vào hai con mắt lấp lánh của tiểu nhị. Ngọn núi đó cũng không có nhỏ như tay ta nha. Tay phải lớn như của Như Lai thì mới có thể đè được cái con khỉ đó.
Tiểu nhị nhìn vào đôi bàn tay trắng nõn mịn màng, cả người ngẩn ra. Không biết vị công tử này từ đâu đến, khuôn mặt nhìn thật đẹp mắt. Ngay cả bàn tay so với người thường nhìn cũng không giống nhau, đôi bàn tay này nhìn vào là biết chưa bao giờ làm qua việc nặng, nói không chừng ngay cả công việc sinh hoạt hằng ngày cũng không cần động tay.
Nhỏ dài tinh xảo, trắng nõn như thạch cao, sờ được một cái thì thật tốt nha.
Lục Trầm nhắm mắt lại, tiểu nhị ở trước mặt quơ quơ tay. Hắn cái gì cũng chưa có làm nha, sao vị công tử này đã ngủ rồi.
Tiểu nhị phục hồi lại tinh thần, trên khuôn mặt xuất hiện vệt đỏ do ngượng ngùng, nghiêng đầu cẩn thận nhớ lại, giọng nói nhẹ nhàng trả lời: "Công tử, ở nơi này trăm dặm xung quanh đều không có núi thì làm sao lại thấy một ngọn núi có hình dạng giống bàn tay được."
Lục Trầm xì một cái, chẳng lẽ lại tìm lộn chỗ: "Được rồi, ta đã biết, cảm ơn ngươi."
Tiểu nhị cúi đầu thấp xuống, giọng nói nhỏ như ruồi muỗi: "Cảm ơn, công tử không cần cảm ơn ta, công tử nếu là... ."
"A, chuyện gì xảy ra vậy?"
"Động đất, động đất, mau chạy đi."
"Cứu mạng a."
Trong khoảng thời gian ngắn, mặt đất rung chuyển rất kịch liệt. Cái mông của Lục Trầm bám chặt trên băng ghế đến cả tay cũng không nhàn rỗi, thiếu chút nữa bẻ gãy cả một góc bàn. Cậu choáng đầu hoa mắt, thật vất vả mới bình tĩnh lại. Lục Trầm lắc lắc cái đầu, có cảm giác muốn té, ở trước mặt cậu xuất hiện ba bốn tên tiểu nhị.
Lục Trầm: "..."
"Công tử, người không sao chứ." Tiểu nhị vất vả từ dưới đất bò dậy, phủi cái mông dính đất của mình rồi nhìn sang xem bộ dạng Lục Trầm, hốt hoảng hỏi.
"Ta không sao, mới vừa rồi là sao?" Đang yên đang lành, trước mắt cảnh vật một lần nữa lại rõ ràng, Lục Trầm thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác choáng váng buồn nôn.
"Chắc là do là đất động." Tiểu nhị cầm khăn lau mặt, nhìn thấy Lục Trầm không có sao cũng thở phào nhẹ nhõm. Công tử nhìn đẹp mắt như vậy ngàn vạn lần không nên xảy ra chuyện gì.
"Nha, đó là cái gì."
"Một ngọn núi, làm sao bỗng dưng lại xuất hiện một ngọn núi."
"Ơ, hình dáng ngọn núi kia tại sao lại kỳ quái như vậy, nhìn nó thật giống ... Thật giống như..."
"Thật giống như một bàn tay, các ngươi nhìn kìa, đó là một bàn tay năm ngón."
Lục Trầm: "..." Lần này tới đây thật không uổng công.
Tiểu nhị: "..." Nghi ngờ nhìn về phía Lục Trầm.
Lục Trầm ngượng ngùng miễn cưỡng lộ ra vẻ mặt vui vẻ, thân thể nhanh như chớp đứng lên xông ra ngoài. Nhìn xung quanh, sương mù sáng sớm dày đặc, phía xa xa một ngọn núi lớn ầm ầm rơi xuống đất. Điều bất ngờ đó chính là hình dáng của Ngũ Chỉ Sơn, trong lòng vui mừng, xoay người biến mất tại chỗ.
Tiểu nhị sợ run người ngốc lăng đứng tại chỗ, mờ mịt nhìn vào nơi Lục Trầm biến mất, tự lẩm bẩm: "Thì ra là thần tiên nha."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi