ĐẠI THÁNH, ĐỪNG ĐÁNH TA!

Chương 45: Ăn tiên đan
Edit: April
"Ngài Đại Thánh, ta nhớ ra rồi, con rết tinh này có rất nhiều con mắt đối xứng, dưới xương sườn, đúng rồi." Lục Trầm sợ nói không được rõ ràng, ưỡn ngực tay chỉ vào mấy chỗ trên xương sườn của mình cho Tôn Ngộ Không thấy, "Chính là ở đây, dưới xương sườn có 100 con mắt trải dài, cho nên còn được gọi là Đa Mục Quái [1], hắn khi tấn công người khác sẽ cởi y phục, tiếp đó cơ thể sẽ tỏa ra sương mù màu vàng khiến người ta bị mê hoặc, 100 con mắt phát ra kim quang, nếu ánh sáng bắn trúng người sẽ bị quang võng (lưới ánh sáng) vô hình trói lại, không thể tiến về trước cũng không thể lui về sau."
[1] - Đa Mục Quái: Kim Quan Trăm Mắt.
Rết tinh thấy nơi hoang sơn dã lĩnh này không biết từ đâu chui ra một thằng nhóc coi như có chút hiểu biết, ha ha cười to: "Ông nội bây 200 năm nay trong quan [2] luyện đan, không ngờ vẫn còn thằng nhóc biết đến ông bây, không tệ không tệ."
[2] - Quan: am, chùa.
Lục Trầm trong lòng nổi giận vì hắn xưng hô như vậy, nhưng không muốn gây thêm phiền phức cho ngài Đại Thánh, đành phải cưỡng ép nhịn xuống, thở hổn hển lén lút trợn mắt nhìn hắn, mũi thở ra lửa.
Tôn Ngộ Không thờ ơ liếc nhìn lão yêu: "Sau đó thì sao?"
Con rết tinh dõng dạc: "Ha, sau đó thì hôm nay chính là ngày giỗ của các ngươi!"
Lục Trầm nắm tay Tôn Ngộ Không, nhỏ giọng nói: "Ngài Đại Thánh không cần sợ, đã có biện pháp."
Con rết tinh không tin một đứa nhóc như cậu còn có thể biết được bao nhiêu, chỉ ở một bên ha ha cười to, thậm chí còn cùng con nhện tinh mặc hồng y bên cạnh bắt đầu tự kiêu ngạo mạn, thương lượng công việc sau khi bắt được Đường Tăng .
Còn muốn ăn Đường Đường, nằm mơ đi. Lục Trầm chép miệng, xít lại gần lỗ tai Tôn Ngộ Không: "Ngài Đại Thánh, con rết tinh này có khắc tinh, hắn sợ Tì Lam Bà Bồ tát." Lục Trầm gãi cằm, có chút không chắc chắn, chắp hai tay, "Hình như vị Bồ tát này, ngài có một bộ tú hoa châm (kim thêu hoa), là bảo vật có thể hàng phục tên yêu quái này."
Ánh mắt Tôn Ngộ Không lướt nhẹ qua mang theo sự coi thường, hoàn toàn không coi tên yêu quái này ra gì: "Kỳ thực ta..."
Lục Trầm ngăn lại những lời hắn muốn nói, cảnh giác nhìn bốn phía, hàng lông mi dày như cánh quạt chớp chớp: "Hay là tìm Bồ tát giúp đỡ đi, tên yêu quái này sau cùng cũng được Bồ tát dẫn đi trông nhà mà."
Hai người bọn họ nói chuyện phiếm không chút kiêng kỵ rốt cuộc chọc giận con rết tinh, đối phương gào thét nửa ngày không có ai tiếp lời, nổi điên cấp tốc tiến đánh.
Lục Trầm trong lòng nôn nóng: "Ngài Đại Thánh, Đường Đường bọn họ?"
Tôn Ngộ Không giương tay tạo một cái vòng sáng, đem hai người khóa kín ở bên trong: "Yên tâm đi, bọn họ an toàn." Lúc nãy khi rời khỏi hang động đã hạ cấm chế, không ai có thể tùy tiện phá vỡ.
Lục Trầm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy chúng ta đi tìm Bồ tát đi." Vừa nhỏ tiếng hỏi, "Nếu thấy đem theo ta bất tiện, vậy trước hết ngươi đưa ta trở về đi."
Tôn Ngộ Không nhìn cậu, giọng dửng dưng: "Có gì mà bất tiện."   
Gương mặt Lục Trầm ửng đỏ, ngoài miệng mới nói không muốn đi, nhưng tay vẫn nắm một góc nhỏ áo không chịu buông ra: "Hành trình Tây thiên thỉnh kinh của ngươi vẫn chưa kết thúc đâu."
Tôn Ngộ Không: "Ta ban đầu chỉ đáp ứng đến Tây thiên thỉnh kinh." Ý nói sự tự do của bản thân hắn không kẻ nào quản nổi.
Lục Trầm vẫn còn chút do dự, nhăn nhó nói: "Nhưng ta là yêu quái, Bồ tát có thể hay không..."
Tôn Ngộ Không trực tiếp cắt ngang lời cậu nói: "Sẽ không." Không những sẽ không, bọn họ thậm chí còn vui mừng, sẽ an tâm, sự tồn tại của ngươi ở mức độ nhất định rất có lợi đối với bọn họ.
Lục Trầm còn muốn nói thêm gì nữa, bỗng chốc bị Tôn Ngộ Không ôm nhảy lên, trực tiếp mang cậu cưỡi mây bay đi.
Gió thổi bên tai vù vù, so với mấy lần trước ngồi trên Cân Đẩu Vân càng nhanh hơn, nhưng lần này cậu không sợ chút nào.
Lục Trầm ôm chặc eo Tôn Ngộ Không, mặt mũi chôn sau vào ngực của hắn, làm đủ công tác chuẩn bị để chống lại luồng không khí. Nhưng phát hiện một chút gió mạnh cũng không có, Cân Đẩu Vân bay vững vàng ổn định.
Trong lòng lập tức bất bình, còn đang đạp người ta dưới chân đã bắt đầu nói xấu: "Không công bằng, dựa vào cái gì mà khi ta cưỡi Cân Đẩu Vân đều năm lần bảy lượt chật vật không tả nổi, lần trước còn rớt thẳng từ trên mây xuống, có phải nó kỳ thị ta không, nhìn mềm mềm trắng trắng như vậy, tại sao lại như thế, ỷ mạnh hiếp yếu, khi dễ trẻ nhỏ."
Mặc dù than phiền, nhưng giọng mềm mỏng giống như đang làm nũng, dù sao cậu cũng không thật sự muốn tố cáo, chỉ là muốn cùng ngài Đại Thánh trò chuyện thôi.
Tôn Ngộ Không bóp mũi cậu: "Kỹ thuật của ngươi không thành thạo, vẫn chưa nắm vững cách để điều khiển Cân Đẩu Vân, lần sau ta sẽ kêu nó chú ý một chút."
Chính là cái loại cưng chìu này, khiến Lục Trầm cảm thấy cho dù là thạch hầu, kỳ thực cảm xúc cũng rất là phong phú.
Cậu bất đắc dĩ làm bộ rộng lượng, gật đầu: "Vậy cũng tốt." Cậu ngưỡng mặt lên, đôi mắt to tròn trong veo như mắt mèo chớp chớp, "Vậy ta cũng coi như là chủ nhân thứ hai của Cân Đẩu Vân rồi."
Tôn Ngộ Không đột nhiên bậc cười: "Thế nào, nhanh như vậy đã muốn đào bảo vật trên người ta."
Lục Trầm bỉu môi: "Không thèm, ta muốn nó cũng vô dụng, dù sao nó cũng như Kim Cô Bổng, chỉ nghe theo ngươi." Chỉ là nói ra rất sĩ diện, Tôn Ngộ Không là của cậu, chứng minh cậu cùng Tôn Ngộ Không là người một nhà.
Tôn Ngộ Không hiển nhiên nhìn thấu tâm tư nhỏ của cậu, hiếm khi trẻ con nhéo tai cậu: "Được, lần sau ta bảo bọn nó nghe lời ngươi, chẳng qua là —— "
Lục Trầm ngưỡng mặt lên: "Sao vậy, yên tâm đi, ta không dùng bọn nó làm chuyện xấu đâu."
Tôn Ngộ Không cười: "Chỉ có một chút xíu yêu lực như ngươi mà muốn làm gì, chỉ là ngươi không thể tùy tiện sử dụng Kim Cô Bổng, lần trước ngươi dọa nó sợ."
Sau khi trở về liền nơm nớp lo sợ thậm chí cả một khoảng thời gian dài cũng không dám ra ngoài, dù cho có xuất nó ra để dùng thì nó vẫn nghi ngờ, thận trọng rất sợ vô tình đụng trúng Lục Trầm rồi bị trách móc.   
Ngài Đại Thánh nói đến hẳn là  chuyện lần trước cậu kêu Kim Cô Bổng đánh cậu, Lục Trầm có chút ngượng ngùng, thấp đầu: "Sẽ không có nữa đâu, nếu sau khi đánh ta thật sự trở về mất thì phải làm thế nào." Cậu ngước mặt ngạnh khí cảnh cáo Tôn Ngộ Không, "Ngươi sau này nếu có ghét ta cũng không được phép đánh ta, nếu không ta về nhà luôn!"
Tôn Ngộ Không không lên tiếng trả lời, nhưng khóe mắt chân mày đều hiện lên ý cười chính điều đó là sự bảo đảm lớn nhất đối với cậu.
Lục Trầm híp mắt, ôm thật chặc cánh tay hắn, cười thật tươi.
Thật hạnh phúc.
Sau khi thấy Bồ tát, Tôn Ngộ Không liền khôi phục lại bộ mặt vô cảm nghiêm túc, như tượng gỗ thuật lại những gì đã xảy ra cho Bồ tát.
Bồ tát cười híp mắt nhìn Lục Trầm: "Vị này là..."
Kim quang lấp lánh sáng một vùng, hai đầu gối của Lục Trầm thiếu chút nữa nhũn ra, bùm một tiếng quỳ xuống.
Gắng gượng chống đỡ hành lễ với Bồ tát, người mềm nhũn tựa vào người Tôn Ngộ Không, tận lực duy trì vẻ đứng thẳng.
Trong khẩu khí Tôn Ngộ Không mang theo sự bất mãn: "Chỉ là tiểu yêu vẫn luôn theo bên người ta mà thôi."
Lời còn chưa dứt, Lục Trầm cảm giác cơn đau trên người càng lớn hơn, hai tay nắm chặc lấy y phục Tôn Ngộ Không, cho dù vô dụng, nhưng trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn chút.
Tôn Ngộ Không lạnh giọng nói: "Thỉnh Bồ tát giúp bốn người thầy trò ta vượt qua cửa ải khó khăn này."
Bồ tát như có điều suy nghĩ nhìn Lục Trầm, nhìn động tác nhỏ âm thầm giữa hai người, yên lặng vài giây sau đó ha ha cười lớn, hoàn toàn bỏ qua Lục Trầm vào thẳng vấn đề của con rết tinh: "Đại Thánh đã lên tiếng, ta sao có thể không quan tâm, thỉnh mang ta đi theo."
Áp lực đè lên tim phổi giảm đi không ít, Lục Trầm cảm giác có thể thở được, yếu ớt nhìn Tôn Ngộ Không, mếu máo, nhưng không lên tiếng.
Tôn Ngộ Không sờ cái đầu nhỏ của cậu trấn an, Lục Trầm lập tức mặt mày vui vẻ.
Bồ tát ở phía sau đem hết sự tương tác của hai người thu hết vào mắt, nụ cười trên mặt tức thì trở nên cao thâm khó lường.
Con rết tinh vốn cũng không phải là kẻ làm nên trò trống, gặp phải thiên địch của hắn, tuy ầm ỉ kịch liệt, nhưng dễ dàng bị hàng phục.
Là người được giúp đỡ, Tôn Ngộ Không tự mình đưa Bồ tát trở về, theo bên người như cũ vẫn là cái đuôi nhỏ Lục Trầm.
Bồ tát vẫn bộ dạng từ mi thiện mục [3] như cũ: "Đứa nhỏ này ngược lại rất có Phật duyên."
[3] - Từ mi thiện mục: mặt mũi hiền lành.
Giọng nói Tôn Ngộ Không bình thường, ngược lại hiếm khi nói nhiều hơn đôi câu: "Mong Bồ tát hạ thủ lưu tình, hắn pháp thuật yếu kém, ngài cớ sao khổ thân đoạ đày hắn."
Thật hiếm khi có bộ dạng lễ độ như vậy, Bồ tát cười: "Đại Thánh nói thật khó hiểu..."
Tôn Ngộ Không trực tiếp cắt ngang lời người nói: "Trên người có mang kim đan gì không, hắn thân thể yếu đuối, tu vi còn thấp."
Lời Bồ tát chưa kịp nói vẫn còn nghẹn trong họng, nụ cười trên mặt lập tức cứng ngắc: "..."
Lục Trầm đứng phía sau kéo tay áo của hắn, vội vàng lắc đầu.
Không được như vậy, đây không phải doạ dẫm cũng coi như là cướp bóc, dù gì Bồ tát mới vừa rồi còn giúp đỡ bọn họ.
Nhưng ngài Đại Thánh lại hoàn toàn không tiếp thu được dụng tâm lương khổ của cậu, mặt không đổi sắc chìa tay lấy liền mấy bình sứ, sau đó kéo Lục Trầm xoay người rời đi: "Bồ tát, cảm ơn, hẹn gặp lại."
Bình sứ nhỏ trong tay đổ ra mấy viên dược màu nâu, ngửi rồi sau đó đưa cho Lục Trầm, giọng điệu không cho phép cự tuyệt: "Ăn."
Lục Trầm len lén nhìn lại, phát hiện không có dấu vết Bồ tát nổi giận đuổi theo, lúc này mới cười ha hả nhận lấy thuận tay ném vào trong miệng.
Mùi vị mát lạnh lan tỏa khắp đầu lưỡi, trên người có dòng nước ấm tràn ra, cậu mới phản ứng được những viên tiên đan này tuyệt đối không phải phàm vật.
Hốt hoảng quay đầu nhìn đúng lúc đối diện với ánh mắt có phần hứng thú của Bồ tát, trong lòng run lên, ngón út móc vào ngón tay ngài Đại Thánh thấp giọng nói: "Ngài Đại Thánh, như vậy không tốt lắm đâu."
Tôn Ngộ Không nhìn mấy bình sứ còn dư lại, sau này cứ cách một khoảng thời gian lại cho tiểu ngu ngốc ăn, tu vi cùng phép thuật quá yếu: "Đúng vậy, hình như không tốt lắm, lấy nhiều quá thắt lưng không chứa hết."
Lục Trầm: "..." Ta không phải có ý đó.
Cậu quay đầu ngượng ngùng hướng Bồ tát gật đầu, định truyền đạt ý xin lỗi, chẳng qua còn chưa kịp làm khẩu hình đã bị Tôn Ngộ Không trực tiếp lôi đi.
"Đồ của bọn họ cứ tùy tiện mà lấy, lần sau ngươi muốn ăn cái gì thì cứ nói với ta."
Thanh âm của Tôn Ngộ Không không nhỏ, cho dù đã đi ra khỏi hai dặm thì người bình thường vẫn có thể nghe được, càng không cần nói đến Bồ tát.
Mặt Lục Trầm nhất thời đỏ ửng, thậm chí còn muốn bịt miệng Tôn Ngộ Không: "Ngài Đại Thánh." Cậu quay đầu lại liếc mắt nhìn, chỉ nhìn thấy trên mặt Bồ tát mang nụ cười ý vị thâm trường, mặt càng nóng.
Cậu liếc ngài Đại Thánh, người tựa như không có chuyện gì.
Tôn Ngộ Không thuận thế nắm lấy tay cậu: "Đi về trước đi, thuận tiện mang mấy tên còn lại trong sơn động đem cho bà ta, giữ lại chỉ phiền phức."
Lục Trầm vội vàng đuổi theo bước chân của Tôn Ngộ Không, cũng không kịp nói chuyện, sau một lúc cậu gần như quên hết những gì mình muốn nói, chỉ lo theo thật sát bước chân của ngài Đại Thánh.
Sau lưng Bồ tát khẽ mỉm cười, tay nâng lên niệm a-di-đà phật: "Tuy là nghiệt duyên, nhưng vẫn là duyên, thiên địa vạn vật, chấp niệm tùng sinh (bộc phát)."
Sau khi mấy con nhện tinh bị Bồ tát mang đi, chuyện này liền được giải quyết êm đẹp, Lục Trầm phát hiện lần này đường đi Tây Thiên thỉnh kinh lại là đường thủy.
Ma luyện (ma sát, rèn luyện) của Đường Tăng đoán chừng là ma luyện trên cước trình (hành trình bằng bước chân) của hắn.
Thầy trò bốn người còn có Lục Trầm nghỉ ngơi mấy ngày lại bắt đầu hành trình về tây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi