ĐÃI THIÊN HOA KHAI


Ngày hôm đó hai người giằng co không dứt, chuyện này vẫn chưa quyết định được.
Trạm Liên kiên quyết phản đối. Nếu trong sử sách có đế vương làm việc này, nàng có lẽ còn có thể tán thưởng một câu, nhưng đến lượt Tam ca ca mình, nàng lại không thể nào khen hắn.
Ngự giá thân chinh là chuyện nguy hiểm cỡ nào! Với tính cách của Tam ca ca, ra trận giết địch nhất định là xông lên đầu tiên, tuy rằng hắn võ nghệ cao cường, nhưng trên chiến trường đao tiễn không có mắt, tên bay vô tình, chỉ lơ là một chút là bị thương, cho dù may mắn không sao, ngộ nhỡ mắc phải ôn dịch gì đó, cũng thật là khó lường. Tiên đế ngày trước chính là trên đường xuất chinh mắc phải bệnh lạ, không lâu sau thì băng hà.
Trạm Liên cố tình dỗi, hi vọng Tam ca ca có thể từ bỏ chủ ý, nhưng Trạm Huyên giống như tâm ý đã quyết, ngoài miệng mặc dù vẫn mềm mỏng dỗ dành nàng, nhưng ngày hôm sau trên triều đã hạ chiếu thư.
Trạm Liên tức đến phát khóc. Ban đêm nàng nằm mơ đều là bộ dạng Tam ca ca bị thương trên chiến trường.

Nếu là trước kia, chắn chắn Trạm Huyên sẽ khuyên được Trạm Liên rồi mới làm tiếp, nhưng hiện tại thời gian không đợi hắn, hắn chỉ có thể làm trái lòng nàng. Nghe nàng khóc, tất nhiên là đau lòng không thôi, hắn nhẹ nhàng dỗ dành mãi, nhưng nàng vẫn khóc không ngừng.
Chớp mắt đã qua một tháng, đại quân tập kết xong ở đế đô, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ hoàng đế hạ lệnh.
Hôm sau Minh Đức đế hạ chỉ, ba ngày sau ngự giá xuất quân lên phía bắc, thảo phạt nghịch tặc, đánh đuổi kẻ thù, bảo vệ non sông Đại Lương.
Trạm Liên biết tin, đập phá ngự thư phòng đến hỗn loạn. Trạm Huyên vẫn cười, bảo nàng chớ để tay bị thương.

Chuyện tới nước này nàng cũng đã rõ Tam ca ca quyết tâm thế nào, nhưng nàng không muốn hết hi vọng. Thậm chí nàng sử dụng sát chiêu: “Tam ca ca khăng khăng muốn đi đánh giặc, muội sẽ gả cho người khác.”
Trạm Huyên lại nghiêm mặt nói: “Nếu có một ngày trẫm xảy ra chuyện, muội hãy gả cho người khác.” Ngược lại lúc này hắn thấy may mắn vì Liên Hoa Nhi không yêu hắn.
Nước mắt Trạm Liên liền rơi xuống:“Bây giờ muội lập tức gả cho người khác!”
Nàng xoay người rời đi, Trạm Huyên đuổi theo ôm lấy nàng: “Vậy không được, chỉ cần trẫm còn sống một ngày, muội cũng chỉ có thể là của trẫm.”
Trạm Liên giãy giụa, lại bị Trạm Huyên cười, ôm sát người: “Thế nào, trẫm còn chưa xảy ra chuyện gì, muội đã vội vã gả cho người khác?”
“Huynh khốn kiếp!” Trạm Liên mắng.
Lời này vang ra tận bên ngoài cũng nghe thấy, Thuận An lau lau mồ hôi lạnh, quay đầu lại nhìn đám người hầu hai mắt nhìn nhau: “Đi đi đi!”
Bên trong Trạm Huyên không phụ cái tên khốn kiếp, mạnh mẽ cướp lấy môi nàng. Trạm Liên đánh hắn, hắn hôn càng mạnh hơn.
Đêm trước khi đi, Trạm Liên biết mình đã không còn cách xoay chuyển, cũng không gây chuyện với Trạm Huyên nữa, nàng ở lại hoàng cung, cẩn thận hỏi hắn những đồ lặt vặt đã mang đủ chưa, từng xiêm y từng cái tất đều đã kiểm tra rồi, mới ngồi xuống lại hỏi đồ dùng ăn uống đã chuẩn bị chưa, hỏi xong rồi, lại bắt đầu tỉ mỉ dặn dò Trạm Huyên, bảo hắn trên chiến trường chớ cậy mạnh, không được lúc nào cũng xông lên chiến đấu, ở lại phía sau chỉ huy đại cục là tốt nhất.
Trạm Liên dặn dò không ngừng, Trạm Huyên chỉ lẳng lặng nghe, khi thì gật đầu đồng ý.
Trạm Liên nói xong rồi, miệng lưỡi khô khốc phải uống một ngụm trà, vẫn cảm thấy lo lắng không yên, lại đứng lên kiểm tra.

Trạm Huyên kéo nàng ngồi lên đùi, ôm cổ nàng, xua tay để những người không phận sự lui ra.
“Hôm qua còn náo loạn không cho trẫm đi, hôm nay sao lại thay đổi chủ ý vậy? Có phải đã sớm muốn trẫm đi không, cố ý giả vờ không nỡ?”
“Muội vả cái miệng thối của huynh!” Trạm Liên buồn bực, giơ tay đánh hắn, viền mắt theo đó mà ửng đỏ.
“Trẫm nói sai rồi, trẫm nói sai rồi, Liên Hoa Nhi không nỡ xa trẫm, trẫm chỉ đùa muội thôi.” Trạm Huyên thấy nàng rưng rưng nước mắt, vội vàng xin lỗi nàng.
Trạm Liên vùi đầu vào lồng ngực hắn, dùng sức đánh bả vai hắn, hồi lâu không chịu ngẩng đầu lên.
Trong lòng Trạm Huyên mềm nhũn, hắn ôm người yêu kiều trong lòng, chỉ hận không thể nhét nàng vào trong ngực mang đi.

Hai người lẳng lặng ngồi đó, Trạm Huyên nhẹ vỗ về mái tóc như mây của Trạm Liên, mơ hồ nghe thấy tiếng khịt mũi của nàng, biết nàng cố nén khóc, hắn thở dài một tiếng, muốn nói lại thôi, lát sau, cuối cùng cũng mở miệng.
“Liên Hoa Nhi, ta không đi không được. Ta không chỉ vì lão tứ, vì bách tính Đại Lương, mà còn là vì bản thân ta.”
Trạm Liên muốn ngẩng đầu, lại bị bàn tay ấn xuống không cho nàng cử động.
Trạm Huyên cọ cọ đỉnh đầu nàng, tiếp tục nói: “Ta quá vô năng, cai quản Đại Lương đến loạn, ngay cả hạ thần cũng dám ép hoàng đế này. Nếu ta không thay đổi, e rằng phải để mặc cho kẻ khác leo lên đầu ta dương oai. Nếu như vậy, ta có mặt mũi nào bảo muội trở thành hoàng hậu của ta! Ta bị kẻ khác bắt chẹt, chẳng lẽ muội còn phải chịu nhục cùng ta hay sao? Ta sao có thể như vậy?”
Trạm Liên nghìn vạn ý nghĩ, cũng không ngờ tới Trạm Huyên có suy nghĩ như vậy. Nàng lo lắng muốn ngẩng đầu, nhưng Trạm Huyên không cho.
“Đừng nhìn ta, đừng nhìn ta lúc này, ta rất xấu hổ, ta không muốn muội nhìn.” Trạm Huyên ôm nàng thật chặt, những lời này hắn dồn nén trong lòng đã lâu không muốn nói ra, nhưng hắn thấy Trạm Liên lo lắng sợ hãi như vậy, lại không đành lòng: “Nghe lời, ta sẽ không có chuyện gì, chờ ta quay về, ta muốn đường đường chính chính đón muội làm hoàng hậu của ta.”
Trạm Liên nghe xong tư vị lẫn lộn, nàng chỉ mong hắn bình an, đâu quan tâm những chuyện này, nhưng nàng biết đây là Tam ca ca thân là đế vương cũng là tôn nghiêm của nam nhi, nàng không thể nói lời phản bác.
Thật lâu sau, nàng mới buồn bã nói: “Ca ca ngốc.”
Trạm Huyên khẽ cười một tiếng, biết nàng đã nguôi ngoai, rốt cuộc cũng yên tâm.
Bây giờ đến lượt hắn dặn dò nàng, nói là để lại kim bài cho nàng, còn để lại một thánh chỉ, gọi thêm nhiều ám vệ đến phủ công chúa cho nàng, Thuận An cũng ở lại hoàng cung chăm sóc nàng, bảo nàng ngoan ngoãn đợi trong phủ công chúa, khi nào muốn làm du yến, đều phải gọi người đến phủ công chúa, chớ ra ngoài nhiều vân vân…
Trạm Huyên không bỏ sót việc gì, cuối cùng dặn dò Trạm Liên chỉ hơn chứ không có kém.
Trạm Liên nghe hắn quản thúc nhiều quá, ngược lại không cho là đúng, chỉ không nỡ rời xa vòng ôm của Tam ca ca, chỉ tựa vào ngực hắn, nghe tai trái ra tai phải, lắng nghe giọng nói của Tam ca ca, tự dưng cảm thấy có phần cô đơn.

“Tam ca ca…” Nàng kích động ôm chặt hắn.
Trạm Huyên cúi đầu: “Ừ?”
“Huynh phải mau quay về, đừng quên ta chờ huynh.”
Đôi mắt to dịu dàng như nước tràn đầy ỷ lại, dù là thần tiên cũng chịu không nổi, Trạm Huyên hiểu rõ vấn đề: “Ta đi không lâu sẽ quay về!”
“Còn nữa tuyệt đối đừng để để bị thương.”
“Ta biết rồi, ngoan, muội đừng lo, đợi thu chim nhạn quay về, trẫm đã trở về.”
“Lâu như vậy sao…”
Trạm Huyên lấy môi chặn lại nũng nịu oán giận của nàng.
Dịu dàng là nấm mồ của anh hùng.
Hắn sợ nàng nói thêm một câu, hắn lại thật sự không nỡ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi