Trạm Liên nhắc nhở Mạnh Quang Dã hai câu, liền để hắn tự mình nghĩ cách làm việc.
Qua vài ngày, Mạnh Quang Dã cũng chẳng quản huynh trưởng vô lý tức giận quát mắng, vẫn cương quyết đem sổ xếp tự xin từ chức trình lên. Mạnh Quang Đào bây giờ thấy đệ đệ cũng như thấy kẻ địch, không mắng hắn vài câu cũng không thèm giảng hòa. Chỉ là sống chết không muốn hồi hương, dường như còn chờ một ngày ngóc đầu dậy.
Hoàng Bảo Quý từ ngày đó quả nhiên tìm trăm phương ngàn kế ngáng chân Mạnh Quang Dã trong bóng tối, nói xấu Mạnh phủ khắp đầu đường cuối ngõ đến mức khó tả, Mạnh Quang Dã cũng chẳng thể trông nom tới Trạm Liên, bốn bề đều mệt mỏi khôn tả.
Trạm Liên những ngày nay cũng chẳng thoải mái gì, nàng còn muốn gặp tam ca nói về người cậu như giặc dữ mượn thế lừa người, nhưng vẫn phải chờ hắn phái người tới đón nàng tiến cung, song chờ nhiều ngày, một chút động tĩnh trong cung cũng không có.
Trạm Liên thực sự buồn bực, nàng thực nhớ ca ca lắm rồi, lẽ nào ca ca không nhớ nàng?
Nàng lại để Mậu Nhất phái người tiến cung một chuyến, thầm nghĩ dù ca ca bận rộn, nhưng tốt xấu gì gặp một lần nói mấy câu cũng được, có điều không ngờ vẫn là mấy câu việc nước, cùng lắm là có thêm một phong thư ngự bút của hoàng đế ca ca, cứ như kẻ lớn gạt trẻ nhỏ, dặn nàng ở Mạnh phủ đợi một thời gian, khi nào hắn rảnh rang hơn, lập tức phái người đưa nàng hồi cung.
Trạm Liên căn bản không tin lời hắn viết ra, nhưng cho dù truy hỏi Mậu Nhất thế nào, hắn đều khăng khăng trong cung không có gì khác lạ, ngay cả án liên quan tới Đức Phi, cũng chỉ tạm giải vào đại lao của Vụ Cục, còn chờ hỏi cung.
Trạm Liên trước nhất vẫn lo lắng, cho rằng hành vi của tam ca hết sức khác lạ, chắc chắn có chuyện dối nàng, nhưng cứ từng ngày một yên tĩnh trôi qua, lo lắng của Trạm Liên biến thành tức giận.
Nàng muốn biết tam ca rốt cuộc đang làm gì, liền trăm phương nghìn kế cầu kiến mẫu phi, mẫu phi lại cũng không triệu kiến nàng, nàng lại tới cầu kiến hoàng hậu, Toàn hoàng hậu vẫn không gọi nàng tiến cung.
Trong nháy mắt, bản thân như bị ruồng rẫy vậy.
Oán khí trong lòng Trạm Liên cùng tức giận giống như mặt trời mỗi ngày càng lúc càng hừng hực, càng lúc càng tăng cao, chỉ có khi Mạnh Quang Dã tới hậu viện nói chuyện cùng nàng mới có được chút bình tĩnh. Nhưng thời gian chuyển dời, Mạnh Quang Dã tới cũng không khiến nàng vui vẻ nữa.
Mạnh Quang Dã thấy Trạm Liên u sầu, bỗng nhiên lặng lẽ mang về một con vẹt cho nàng chăm sóc. Trạm Liên đã lâu không nuôi vẹt, sau mười ngày giáo dưỡng vô vị, con vẹt này chẳng ngâm thơ mà cũng không làm câu đối, ai đến đều nói ba chữ : "Ca ca xấu, ca ca xấu."
Hôm đó Mạnh Quang Dã đứng dưới hành lang, khoanh tay nghe nói kêu mấy tiếng, không khỏi hỏi: "Nó nói ai vậy?"
Trạm Liên nói : "Ai biết được nó nói ai, con vẹt này ngốc vô cùng."
Mạnh Quang Dã chưa bao giờ chơi vẹt, cứ tưởng nàng nói thực: "Nó ngốc, vậy mai đệ sẽ mua một con thông minh mang tới."
Trạm Liên khẽ lộ hàm răng, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Mạnh Quang Dã nhất thời nhìn đến ngây dại.
"Ca ca xấu, ca ca xấu." Chim vẹt bay nhảy trên kệ, đập vào mặt Mạnh Quang
Dã đầy tro.
Trạm Liên lườm nó: "Dừng lại!"
Trong mắt Hỉ Phương có nét lo lắng, Mạnh Quang Dã đi rồi, nàng tìm cơ hội tỉ mẩn khuyên nhủ: "Chủ tử, người với nhị gia, có chút tốt quá rồi...nô tỳ sợ lâu dài, có kẻ dưới muốn chết lại ăn nói linh tinh."
Trạm Liên đùa chim vẹt, để nó nói tiếp tam ca xấu, hững hờ hỏi: "Nói gì linh tinh?"
"Chuyện này..."
"Hỉ Phương là lo người ngoài nói người và cô gia không giống phu thê, ngược lại với tiểu thúc lại như phu thê!" Nhụy Nhi theo Trạm Liên một thời gian, càng thêm mau mồm miệng.
Trạm Liên trợn to mắt. Phu thê? Nàng và Mạnh Quang Dã như phu thê?
"Các ngươi nói linh tinh gì vậy!" mặt nàng đều đỏ cả rồi.
"Bọn nô tỳ không dám tự nói ra, là lo rằng những nô tài kia không biết giữ mồm mà nói bậy." Hỉ Phương vội nói.
Trạm Liên ngạc nhiên vô cùng, lẽ nào trong mắt kẻ khác, nàng và Mạnh Quang Dã lại như ...
"Nói bậy." Trạm Liên nũng nịu một câu. Trong lòng lại có cảm giác không tên rục rịch.
"Ca ca xấu, ca ca xấu." Chim vẹt vẫn còn kêu trên đầu.
Trạm Liên lại nhớ đến tam ca không biết đang làm cái trò gì, chút tâm tư này cũng mất sạch, lại cười lạnh dạy con vẹt nói xấu.
Chớp mắt một cái là tới Thất Tịch.
Sáng sớm, đã có thái giám mặc áo vải đi tới, mang đến cho Trạm Liên một hộp gấm chạm trổ hoa văn điêu khắc. bên trong có con nhện to bằng nắm đấm của trẻ mới sinh, chỉ dùng vào dịp Chu Bốc. Đám nữ tử đem nhện bắt được thả trong hộp một đêm, đến sáng sau nhìn xem nhện có kết lưới hay không, nếu như mạng nhện kết chặt với nhau, coi như cầu được tay nghề thêu thùa.
Trạm Liên cầu được nghề thêu thùa khéo tay của Chức Nữ, từ trước tới giờ đều là dùng nhền nhện mà người trong cung kia bắt cho nàng, con này đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Ai biết Trạm Liên lạnh mặt, ném mạnh hộp gấp và cả nhện trên đất.
"Ngươi quay lại nói cho chủ tử ngươi biết, huynh ấy không quan tâm ta, ta cũng không quan tâm vật này, sau này coi như ta không còn, huynh ấy muốn bắt nhện cho ai, thì đi bắt đi!" coi nàng như ăn xin, mang tới một con nhện là được sao!
Tiểu thái giám cúi đầu tràn đầy mồ hôi lạnh, lúc tới nghe hoàng đế ân cần dặn dò, nói rằng chủ nhân vật này ắt sẽ tức giận, tùy ý nàng là được, tuyệt đối không được chống đối nàng. Nhưng ai biết nàng thực sự dám đem "nhện rồng" tự thân đế vương bắt ném xuống đất...
Tiểu thái giám phẫn nộ rời đi, Trạm Liên càng nghĩ càng giận, Mậu Nhị ở ngoài xin nàng cho ra ngoài luyện võ nàng cũng không quản, lại quay người về phòng ngủ tiếp.
Ngày hôm đó sắc mặt nàng không tốt, nhị tỳ cùng rất nhiều nha đầu trong phủ vốn là cùng Trạm Liên đi bái tế cầu Chức Nữ được thêu thùa khéo léo, người nào cũng nóng lòng muốn thử, nhưng thấy chủ tử tâm tình bất ổn, lo là chút vui vẻ buổi tối cũng chẳng còn, người nào cũng ở trong viện trông ngóng, hi vọng chờ đợi.
Trạm Liên dù không vui, nhưng biết rất nhiều nha hoàn chờ ngày này trong năm, không muốn lấy mất hứng thú của họ, điểm trang một chút rồi bước khỏi cửa phòng.
Nàng dẫn người đi bái tế, sai người lập bàn đài, đang định xâu kim cầu Chức Nữ được thêu thùa khéo léo, ai bảo nha đầu của Mạnh phu nhân chạy tới, nói là mọi khi tế tháng cầu Chức Nữ để được khéo tay đều ở viện của bà ta, năm nay cũng không ngoại lệ, bảo nha hoàn mau qua đây.
Bọn nha đầu đều không muốn đi, tới chỗ lão phu nhân kia, có mà cầu được Chức Nữ cho tay chân vụng về, huống hồ tiền thưởng chỉ có vài đồng bạc, ở đây lại là bạc thỏi trắng lóa!
Trạm Liên không muốn Mạnh phu nhân mượn cớ sinh sự, sai bọn nha đầu đi.
Trong viện chỉ còn lại Hỉ Phương, Nhụy Nhi cùng hai, ba nô tỳ sai vặt, Trạm Liên làm chủ, nhìn các nàng hết sức chăm chú xâu chỉ năm mầu qua năm lỗ kim, chờ mong Nguyệt Lão nhìn thấy đôi tay khéo léo của các nàng, ban cho các nàng một lang quân như ý.
Cuối cùng Nhụy Nhi thông minh khéo léo, chiếm được vị trí đầu, mọi người có người hoan hô, có người tiếc nuối, chung quy làm rộn rạo một khoảng, vô cùng náo nhiệt.
Trạm Liên lại hoàn toàn không thể hòa mình vào niềm vui này.
Sáng nay nàng rõ ràng đã phát tiết lửa giận, tam ca vẫn không có hành động, không nói đưa nàng vào cung, thậm chí ngay cả một lời dỗ dàng nàng cũng không có. Nàng tức giận hay không hắn cũng không quản sao? Hắn mặc kệ nàng, không cần nàng nữa sao?
Trạm Liên cay mũi rồi.
Đúng lúc này, Mậu Nhị vội vã cúi đầu mà vào: "Phu nhân, có khách quý tới, mời người ra ngoài phủ một lát."
Trạm Liên vừa nghe, liền đứng lên. Có điều nàng cũng không đi tới, trái lại quay người bước vào phòng.
Hỉ Phương tiến lên hỏi, Mậu Hai nói lại ngọn nguồn, Hỉ Phương tưởng rằng chủ nhân muốn trang điểm sửa soạn, vội vã vào theo, ai ngờ Trạm Liên ngồi trên sạp, gương mặt lạnh lùng mở cuốn sách.
Hỉ Phương buồn bực nhìn nàng một hồi, lúc đó Nhụy Nhi cũng vào, hai người liếc nhìn nhau, Hỉ Phương nói: "Phu nhân, để nô tỳ giúp người thay y phục, giày có cần đổi đôi mới?"
"Ta muốn đi ngủ, cần gì đổi quần áo, đổi giày làm gì?" Trạm Liên lạnh lùng nói.
Nhị tỳ lúng túng, Nhụy Nhi nói: "Nhưng hoàng thượng người ở..."
"Huynh ấy thì sao, ta xin huynh ấy tới chắc?"
Nghe Trạm Huyên đã tới, Trạm Liên thấy nhẹ lòng hơn, nhưng lại càng thêm tức giận. Bất luận nhị tỳ khuyên thế nào, Trạm Liên cũng không đi, ngay cả giường cũng không xuống.
Hỉ Phương nóng lòng như nổi hỏa, nàng không biết bây giờ chủ nhân của mình và bệ hạ rốt cuộc là tình cảm gì, có điều có được thánh sủng cũng không nên được sủng sinh kiêu, ngay cả bệ hạ cũng không gặp!
Nàng miệng lưỡi khô ráo, còn muốn khuyên tiếp, bỗng nhiên phía sau truyền tới tiếng cười nặng nề: "Được rồi, lui xuống hết đi."
Hỉ Phương và Nhụy Nhi vừa quay đầu, trước mặt không phải hoàng đế cải trang xuất hành thì còn là ai!
Phu nhân không muốn ra, bệ hạ lại hạ mình tự tìm tới! Hơn nữa sắc mặt dường như đã đoán trước, long nhan không hề tức giận, ánh mắt lại mềm như nước.
Lại quay đầu nhìn chủ tử nhà mình, bệ hạ đến cũng không thèm nhìn, đầu dường như còn xoay sang một bên. Đây, đây thực không thể phân nổi ai là hoàng đế rồi!
Nhị tỳ vô cùng thấp thỏm, nhưng chỉ đành cáo lui. Các nàng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không dám giống chủ tử của mình coi ý chị của bệ hạ như không?
Hỉ Phương lòng như sấm dậy, cách bức bình phong len lén nhìn vài lần, chỉ thấy đế vương nở nụ cười tiến lên, vừa chạm vào vai chủ tử đã bị nàng tránh ra, lại đẩy người đến, chủ nhân dùng sức kéo ra.
Hỉ Phương sắp xỉu mất, không dám nhìn tiếp, vội vã ra khỏi cửa.
Trạm Huyên sủng nịch nở nụ cười trêu trọc nàng mấy lần, thấy nàng thở hổn hển không nhìn hắn.
"Liên Hoa nhi?"
Trạm Liên trừng mắt nhìn lớp lụa mỏng trên cửa, không thèm để ý.
"Liên Hoa nhi?"
Không quan tâm.
"Liên Hoa nhi."
Vẫn không quan tâm.
Trạm Liên nghe được sáng nay nàng ném nhền nhện đi, biết ngay nàng vô cùng tức giận, sớm đã chuẩn bị tâm lý bị lạnh nhạt, bởi vậy cũng không ảo não, có điều thấy nàng tức giận lên vẫn đáng yêu vô cùng.
Hắn bỗng nhiên dùng cánh tay phải ôm lấy nàng vào lồng ngực, thì thầm trầm thấp bên tai nàng cười hỏi: "Giận ca ca sao?"
Trạm Liên hết sức giãy dụa, bất lực trước cánh tay như thép, nàng bực mình nắm lấy cánh tay hắn nói: "Huynh là ca ca của ai, không nên đi lầm phòng người khác!"
Lồng ngực của Trạm Huyên rung lên vì cười: "Trẫm mấy ngày qua thực sự bận không rời được, muội đừng trách ca ca nữa."
"Huynh bận cái gì?"
"Mấy chuyện hỗn tạp."
Trạm Liên tức đến bật cười, bận mấy việc hỗn tạp, liền để kệ nàng ở Mạnh phủ không quan tâm: "Vậy lão nhân gia ngài không hồi cung tiếp tục bận bịu đi, ta không tiễn!"
"Đây không phải bận xong rồi sao? Ngày mai, trẫm có thể ở cạnh muội rồi." Trạm Huyên đối với lời cười chê của nàng như không nghe, hơn nữa Liên Hoa nhi vì sự lạnh nhạt của hắn mới phát ra lửa giận, hắn nghĩ lại thì hết sức hài lòng.
"Từ mai muội sẽ bận rồi."
"Muội bận cái gì?"
"Huynh quản muội bận gì làm gì!"
Trạm Huyên cười ha ha, vuốt ve gương mặt đẹp vì tức giận mà nhiễm hồng của nàng, chỉ than oán sao muội muội lại khiến người khác yêu thương như vậy.
"Ca ca biết sai rồi, ca ca để muội xử tội, muội đại nhân đại lượng, tha cho ta, nhé?"
Trạm Liên với tam ca chẳng thể giận lâu, nghe hắn mềm giọng xin lỗi, giận dữ gì cũng nhất thời tiêu tán hơn nửa, nàng mím môi, lát sau nói: "Ca ca chính vụ cực khổ rồi, cần phải nghỉ ngơi, không nên tới đây."
Nhìn ánh mắt mềm lòng này! Trạm Huyên cong môi: "Trẫm sợ không đến, miệng của Liên Hoa nhi muội ngày mai có thể treo cả bình dầu rồi.*"
*Ý nói miệng cong lên, đến mức có thể treo được bình dầu.
Lại còn chọc cười nàng. Trạm Liên cong miệng, lại nhớ đến hắn nói nàng có thể treo cả bình dầu, vội hạ miệng xuống.
Dáng vẻ ngây thơ này khiến Trạm Huyên vô cùng yêu thương, tiếng nói của hắn thấp xuống: "Trẫm đùa thôi, trẫm mấy chục ngày nay nhớ Liên Hoa nhi đến ăn ngủ không yên, thực sự không chờ được đến ngày mai."
Trạm Liên lúc này mới nở nụ cười: "Muội cũng nhớ ca ca, có điều lần sau ca ca không được như vậy nữa, ca ca dù có chuyện quan trọng, cũng phải để muội gặp huynh thường xuyên, muội nhất định ngoan ngoãn không làm phiền huynh."
Trạm Huyên mỉm cười gật đầu, ánh mắt sâu lắng chăm chú nhìn nàng nói : "Trẫm biết rồi."
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, Trạm Huyên hơi dịch người, để thân thể mềm mại đang kề sát của nàng tách ra, cũng lấy ra trong ngực một túi gấm : "Trẫm có món đồ tốt cho muội."
Trạm Liên hiếu kỳ, đổ vật phía trong ra lòng bàn tay rồi nhìn, là một khối ngọc bích trắng nõn êm dịu.
Bảo bối nàng trông qua không ít, nhiều loại ngọc khí nàng cũng có rất nhiều, bởi vậy trông thấy khối ngọc bích này cũng không ngạc nhiên, nhưng định thần nhìn lại, phát hiện nó cũng không phải không chút tì vết, ở bên trong nó, có một vòng đỏ ửng nhàn nhạt, tựa như đóa hoa lay động bốn phía.
"Đây là cái gì?" Trạm Liên có chút kinh ngạc, hướng đến ánh nền nhìn lần nữa.
"Ngọc này là trẫm sai người tổn hao tâm kế tìm được, nghe nói ngọc này quanh năm cúng ở nơi Phật tổ tọa tiền, thông linh tính, muội đeo lên người, có thể giúp hồn phách không tan, tiểu quỷ không hại."
Trạm Liên gật đầu vuốt nhẹ hai cái: "Chỗ này là cái gì?" nàng chưa từng gặp miếng bạch ngọc có phiêu hoa như vậy.
"Trẫm cũng không biết..." Trạm Huyên cụp mắt nói dối.
Đó là máu của hắn. Thiên tử long huyết.
Nhất Nhất đạo sĩ nói, nếu như muốn trấn trụ mượn xác hoàn hồn, phương pháp tốt nhất không gì bằng lấy dương khí cường hãn của người huyết lực mạnh mẽ chấn áp, mà thế gian này dương khí mạnh nhất, ngoài hoàng đế không còn ai khác.Nhất Nhất đại nhân lấy từ Tàng Bảo Các trong cung chọn ra một khối ngọc bích, thi pháp bảo hoàng đế lấy máu tươi nuôi dưỡng mỗi ngày. Qua bảy bảy bốn chín ngày, ngọc ngày sẽ có huyết hoa, đại công cáo thành.
Trạm Huyên vì nàng cẩn thận mang theo ngọc bích, giờ như trút gánh nặng mà thở dài một hơi, cúi đầu nhìn nàng trịnh trọng nói: "Liên Hoa nhi, khối ngọc này muội lúc nào cũng phải đeo trên người, cho dù tắm rửa cũng không tháo ra. Nhớ kỹ lời của ca ca chưa?"