ĐẠI THIẾU TRỞ VỀ

Mẹ Cố tìm em trai mình Tô Bằng Hải hỏi tình huống của Cố Ngôn Tử, là muốn biết tình cảm của Cố Ngôn Tử và Trịnh Gia Hòa có xảy ra vấn đề hay không.

Nhưng làm cho bà không nghĩ tới bà vừa hỏi, không hỏi được vấn đề mình muốn hỏi, thế nhưng lại biết một chuyện khác… con bà bỏ nhà ra đi bốn năm, đã từng yêu đương.

Sau khi tìm được Cố Ngôn Tử, cha Cố mẹ Cố đối với những chuyện trước kia hắn đã trải qua cũng thật tò mò, nhưng thứ nhất Cố Ngôn Tử đã đem những chuyện mình đã trải qua kể cho bọn họ nghe, thứ hai bọn họ sợ tra ra chuyện con trai mình yêu đương với bạn trai sẽ phiền lòng, liền quyết định không điều tra.

Thế cho nên lúc này, bà mới biết được con bà trước đây có bạn trai, lúc này liền truy vấn em trai mình: « Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Việc này sao em không nói cho chị biết? em mau nói cho chị! »

Tô Bằng Hải không nhỏ tuổi, ở trong giới chính trị như diều gặp gió, nhưng đối mặt với sự truy hỏi của chị mình, vẫn nhịn không được hơi phát run.

Không có cách nào, từ nhỏ hắn đã bị chị đánh cho tới lớn, trước đây hắn rất nghịch ngợm hay gây sự, bị chị hắn đánh không ít lần, nên đã hình thành phản xạ có điều kiện, đặc biệt sợ chị của hắn.

Cũng bởi vì như vậy,  hắn rõ ràng đã đồng ý với Cố Ngôn Tử không nói chuyện của hắn và Bành Tĩnh Hoằng ra, nhưng chị mình vừa hỏi, liền không cẩn thận lỡ miệng.

Thế nhưng hắn vẫn giúp cháu ngoại dấu diếm một ít: « Cũng không có gì…. Chỉ là lúc trước Ngôn Tử qua lại với con trai của chủ tịch Tinh Duyệt. đầu óc người nọ không tốt lắm, đã chia tay với Ngôn Tử rồi còn dây dưa không rõ, người bên người hắn gây phiền phức cho Ngôn Tử, sau đó Ngôn Tử nhờ em giúp đỡ, đem người dạy dỗ một chút…. Lúc đó em mới biết được thì ra Ngôn Tử đã từng có bạn trai. »

« Ngôn Tử không có việc gì chứ? » mẹ Cố lo lắng hỏi.

« Không có việc gì, có thể có chuyện gì?  Hiện tại người tìm Ngôn Tử phiền toái, đều bị đưa vào ngục giam. » Tô Bằng Hải nói.

Mẹ Cố yên lòng, lập tức lại nhíu mày: « Bằng Hải, chị biết em che chở cho Ngôn Tử, nhưng em đừng vì Ngôn Tử làm việc không nên làm. »

« Chị, em là người như thế nào chị còn không rõ sao? Em tuyệt đối không làm chuyện trái pháp luật, người nọ là thật sự phạm tội, mới vào ngục giam. » Tô Bằng Hải vội vàng cam đoan, lại nói: « Kỳ thật lần đó Ngôn Tử gặp phiền toái, đều là Trịnh Gia Hòa giúp hắn dạy dỗ. »

Trịnh Gia Hòa? Mẹ Cố chột dạ, rốt cục hỏi việc quan trọng: « Trịnh Gia Hòa cùng Ngôn Tử… thế nào? »

« Hai người bọn họ rất tốt. Ngôn Tử nếu không đổi được, cùng một chỗ với Trịnh Gia Hòa cũng không sao, tốt xấu gì cũng không chịu thiệt thòi. » Tô Bằng Hải nói, hắn vẫn ở thành phố B, Tô gia và Trịnh Gia Hòa qua lại cũng không tồi, đối với Trịnh Gia Hòa hiểu biết cũng không ít, ấn tượng cũng tốt.

Mẹ Cố đồng ý với lời của em trai mình, nhưng nghe xong rồi, chỉ cảm thấy trong lòng càng hoảng sợ.

Con của bà và Trịnh Gia Hòa nếu vẫn tốt, vậy người con bà nói, rốt cuộc là ai?

Còn nữa, lúc trước con trai yêu đương, chia tay rồi mà người nọ còn dây dưa không rõ…. Như vậy, là con bà đá người ta.

Con của bà vừa mới đá một người, sau đó lại liền ở bên Trịnh Gia Hòa, hiện tại  lại vui vẻ với người khác….

Mẹ Cố càng nghĩ càng bất an, quyết định đặt vé đi thành phố B.

« Ngày mai em sẽ đi thành phố B. » buổi tối lúc ăn cơm, mẹ Cố thông báo với chồng mình một tiếng.

« Em đi thành phố B làm gì ? » cha Cố lập tức hỏi : « Gần đây không phải đi công tác mà ? » hai người bọn họ đều bận rộn nhiều việc, gần đây mới có lúc rảnh ở gần bên nhau, vợ hắn thế nhưng muốn đi thành phố B, sao có thể như vậy được !

« Em đi nhìn Ngôn Tử một chút. » mẹ Cố nói.

« Anh cũng đi ! » Cha Cố không hề do dự nói, hắn cũng muốn nhìn con trai.

Ngày hôm sau, cha Cố mẹ Cố liền lên máy bay đi thành phố B.

Cố Ngôn Tử đang xem tư liệu Giang đạo gửi tới, lại đột nhiên nhận được điện thoại của cha Cố, nói hắn đã tới thành phố B, chỉ đành buông tư liệu, sau đó kêu Thang Đằng đưa hắn đi đón người.

Cố Ngôn Tử tới sân bay đợi một lúc, cha Cố mẹ Cố đã đi ra.

Hai người bọn họ bảo dưỡng không sai, nhất là mẹ Cố, cho dù nói bà mới hơn ba mươi tuổi, người khác cũng sẽ tin— bà và Cố Ngôn Tử giống nhau, đều có khuôn mặt búp bê.

Nhưng bà và Cố Ngôn Tử cũng không phải quá giống, bà không thích cười, hôm nay còn nghiêm túc hơn so với bình thường.

« Ba, mẹ, sao hai người lại đột nhiên tới đây ? » Cố Ngôn Tử cười hỏi.

« Còn không phải bởi vì con ! » Cha Cố trừng mắt nhìn con trai.

Cố Ngôn Tử xấu hổ sờ sờ mũi mình.

« Mẹ ở trên máy bay cũng không ăn gì, chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm trước đi. » mẹ Cố đề nghị.

« Con biết ở phụ cận có một làng du lịch đồ ăn ở đó rất ngon, ba mẹ, chúng ta tới nơi đó ăn đi. » Cố Ngôn Tử mang theo cha mẹ mình đi làng du lịch phụ cận sân bay, sau đó ở bên kia muốn một ghế lô, lại gọi một ít đồ ăn đặc sắc.

Cha Cố mẹ Cố còn có Cố Ngôn Tử ngồi vào ghế lô, Thang Đằng và trợ lý bên người cha Cố mẹ Cố ở bên ngoài ăn cơm.

Hiện giờ là hai giờ chiều, người ăn cơm trưa rất ít, đồ ăn rất nhanh được bê lên, mà chờ người phục vụ đi rồi, mẹ Cố lập tức hỏi : « Ngôn Tử, tin nhắn lúc trước con gửi là có ý gì ? »

« Chính là con thích một người. » Cố Ngôn Tử nói.

« Người nọ là ai ? » cha Cố nhíu mày.

« Ba mẹ, hắn còn không biết chuyện con thích hắn, hiện tại chúng ta quan hệ gì cũng không có… hai người đừng hỏi. »  Cố Ngôn Tử hoàn toàn không muốn nhiều lời.

« Có thể không hỏi sao ? con thích người nào không tốt ! lại đi thích một thẳng nam ! » Cha Cố cả giận nói.

Cố Ngôn Tử không nghĩ tới cha mình thế nhưng ngay cả thẳng cong như thế nào cũng biết, kinh ngạc nhìn cha Cố.

Lúc này mẹ Cố lại nói lời thấm thía : « Ngôn Tử, mấy năm trước chúng ta xem qua một ít sách, biết thứ tính hướng này không thể thay đổi được, cho nên con thích nam nhân, chúng ta cũng chấp nhận, nhưng con cũng không thể tùy hứng như vậy, đùa giỡn người khác như vậy là không được. »

Cố Ngôn Tử nghe lời của mẹ mình, hơi phản ứng không kịp.

Rõ ràng lúc trước, cha mẹ hắn vẫn lảng tránh vấn đề tính hương của hắn, rõ ràng không tán thành hắn thích nam nhân, hiện tại sao lại thay đổi ?

« Chính là con và Trịnh Gia Hòa không phải đang rất tốt sao ? sao lại ầm ĩ muốn đi yêu người khác ? cho dù bề ngoài người nọ có hơn Trịnh Gia Hòa, nhưng những nơi khác chưa chắc đã tốt hơn Trịnh Gia Hòa ? » Cha Cố cũng nói.

Lúc trước cha Cố nhìn Trịnh Gia Hòa không vừa mắt, nhưng hai ngày nay phát hiện con mình yêu thương một người khác, lại đột nhiên phát hiện Trịnh Gia Hòa cũng không tồi.

Cha Cố mẹ Cố cùng nhau nhìn Cố Ngôn Tử, trên mặt toàn là không đồng ý.

Lúc này Cố Ngôn Tử như là đi vào trong mộng.

Hắn hoài nghi mình nghe lầm, cha mẹ hắn…. thế nhưng cảm thấy Trịnh Gia Hòa tốt !

Thế nhưng có một số chỗ không quá đúng…. Như thế nào nghe lời nói của cha mẹ giống như mình và Trịnh Gia Hòa đã sớm ở bên nhau ?

« Ba mẹ hai người không phản đối con và Trịnh Gia Hòa ở bên nhau sao ? » Cố Ngôn Tử hỏi.

« Trịnh Gia Hòa so với cái tên con thích mà không thích nam nhân kia tốt hơn. » mẹ Cố nói : « Trịnh Gia Hòa chưa tới hai mươi tuổi, đã xuất quỹ với người trong nhà, lại là người có trách nhiệm, mấy năm nay cũng không xằng bậy… »

Chuyện lúc trước Trịnh Gia Hòa xuất quỹ với cha Trịnh mẹ Trịnh, Trịnh gia không nói ra bên ngoài, nhưng mẹ Trịnh có nói qua với bà nỗi Cố.

Sau đó Cố Ngôn Tử lại xuất quỹ, bà nội Cố liền nói với cha Cố mẹ Cố, dùng Trịnh Gia Hòa để mở đường cho bọn họ.

« Ba mẹ, con thích chính là Trịnh Gia Hòa. » Cố Ngôn Tử đột nhiên nói.

Cha Cố mẹ Cố : « …. »

Cha Cố mẹ Cố tuy rằng nghiêm khắc với con trai, nhưng ngoại trừ lần Cố Ngôn Tử xuất quỹ, bọn họ ở những chuyện khác cũng chưa bao giờ đánh con trai.

Cho dù muốn trừng phạt Cố Ngôn Tử, cũng sẽ lựa chọn giam lại.

Nhưng hôm nay, bọn họ đột nhiên rất muốn đánh con trai.

« Ba mẹ, hai người sao lại đột nhiên đồng ý ? còn nữa hai người nói sao giống như con và Trịnh Gia Hòa đã sớm ở bên nhau ? » Cố Ngôn Tử lại hỏi.

« Cho nên… các con còn chưa ở bên nhau ? » cha Cố hỏi.

Cố Ngôn Tử trầm mặc một lát, rốt cuộc ăn ngay nói thật : « Đã cùng một chỗ, nhưng con nghĩ hai người còn chưa biết. »

« Chúng ta sao lại không biết ! tên Trịnh Gia Hòa hai tháng trước gọi cha là chú ! » cha Cố không phát ra được tức giận, chuyện tình cảm của con hắn mấy ngày nay là đang lừa hắn !

Mặt mẹ Cố cũng không hề thay đổi.

Lúc trước Trịnh Gia Hòa làm như vậy, bà còn tưởng là đã bàn bạc tốt với con trai mình, cho dù không bàn bạc tốt, sau này Trịnh Gia Hòa khẳng định cũng sẽ nói, kết quả…. Con trai bà thế nhưng không biết, còn bịa chuyện lừa bọn họ khiến cho bọn họ đồng ý ! « Trịnh Gia Hòa không nói với con sao ? »

« Hắn chưa nói. » Cố Ngôn Tử nói, nghe được hai chữ « hai tháng », hắn lập tức ý thức được, Trịnh Gia Hòa đi thành phố S hai tháng, chắc chắn là đã làm gì đó.

Chính là…. Khi đó bọn họ căn bản không cùng một chỗ.

Trịnh Gia Hòa vì sao phải làm như vậy.

« Hắn không nói với con… ba mẹ, thực xin lỗi, con nghĩ hai người không biết, nên nghĩ giả vờ đáng thương để hai người nhận việc con thích chú Trịnh. » Cố Ngôn Tử áy náy nói. Đây là cách mà hắn mò mẫn ra khi ở chung với cha mẹ.

Nhìn thấy Cố Ngôn Tử giải thích, cha Cố mẹ Cố quả thật không tức giận như vậy, nhưng vẫn bất mãn.

Cha Cố nói : « Hai người các con rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ? Trịnh Gia Hòa sao lại không nói với con ? »

« Ba, hắn rốt cuộc làm gì ? » Cố Ngôn Tử hỏi.

« Cũng không có gì… chỉ là nói với ta hắn thích anh, lại lôi kéo ta làm chút đầu tư, khiến cho ta đồng ý hai người ở một chỗ. » Cha Cố nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Cha Cố nói rất đơn giản, nhưng Cố Ngôn Tử nghe xong, tâm tình rất phức tạp.

Hắn không biết Trịnh Gia Hòa sớm như vậy đã thích hắn.

Lúc trước hắn còn hơi bất an, nhưng lúc này, một chút bất an này đã sớm biến mất.

Hắn cười gắp rau cho cha mẹ mình : « Ba mẹ, chú Trịnh…. Trịnh Gia Hòa lúc đó đã làm những gì ? hai người nói cho con một chút ? »

« Con không biết tự đi hỏi hắn sao ? » Cha Cố trừng mắt nhìn con mình, cái gì cũng không chịu nói.

Mẹ Cố cũng không nói lời nào, chỉ tập trung ăn uống.

Mà lúc này, Trịnh Gia Hòa vừa kết thúc một cuộc họp, hắn uống một ngụm nước, lại cầm di động mà mình đã xem nhẹ hơn hai giờ.

Mở ra di động hắn liền thấy được Cố Ngôn Tử gửi tin nhắn tới đây, nói là muốn đi đón cha mẹ mình.

Trong lòng Trịnh Gia Hòa cả kinh.

Lúc trước hắn nghĩ Cố Ngôn Tử thích mình, liền chủ động đi tìm cha Cố mẹ Cố, hiện tại việc này nếu để cho Cố Ngôn Tử biết, còn rất xấu hổ.

Thế nhưng suy nghĩ này dừng lại ở trong đầu Trịnh Gia Hòa không lâu.

Đều là người một nhà… xấu hổ thì xấu hổ vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi