ĐẠI THỢ RÈN TIỂU MẬT ĐÀO

Tuy rằng trong tay nải có nhiều quần áo tốt như vậy, nhưng trên người Điền Anh vẫn mặc bộ vải bông váy hoa dài, bởi vì đồ Cố Thừa Nam mua cho đều quá tốt, nàng không dám mặc, sợ vừa lơ đãng một chút liền hỏng.

Chính là khi gặp được đại tỷ, nhị tỷ, nàng giật mình nhận ra trên người hai tỷ tỷ đều không có mặc quần áo xám xịt như ở trong thôn nữa, mà quần áo kia chạm vào vừa mềm vừa nhẹ, màu sắc xinh đẹp, nhìn cả người cũng có tinh thần hơn nhiều.

" tỷ, hai người bây giờ đều mặc đồ tốt như vậy sao?" Điền Anh sợ hãi hỏi.

Tiểu Liễu lắc lắc quần áo trong tay nải nhìn nhìn, cười ha ha: " xem ra, cố thừa nam mua đồ cho muội, muội không dám mặc. không sao đâu Anh Tử, về sau không cần không dám tiêu tiền, chúng ta có bản lĩnh kiếm tiền, ta cùng tỷ tỷ đã cân nhắc xong chuyện buôn bán, chuẩn bị cũng được kha khá rồi, hiện tại chỉ còn thiếu một vị tri của hàng tốt thôi."

Anh Tử mắt sáng ngời hâm mộ nhìn hai tỷ tỷ: " muội cảm thấy hai tỷ càng ngày càng lợi hại hơn rồi."

A Huyên đang chơi đùa trên ghế đu, thấy dì nhỏ đi vào, chớp chớp mắt nhìn, nghiêm túc nghiêng đầu suy nghĩ, nhưng vẫn không nhớ được người trước mắt là ai.

" a Huyên, không nhận ra dì nhỏ sao?" Anh Tử vui sướng chạy tới, ngồi trên ghế đu, đưa hai tay lên đầu, giống như bò mà kêu " mu.." một tiếng.

a Huyên cười lên, vỗ vỗ tay, đột nhiên nghĩ ra tới. Thời điểm đi tới nhà ngoại, dì nhỏ đều mang bé tới xem thỏ nhỏ cùng bò nhà hàng xóm.

" dì..." a Huyên ngây ngô mà gọi một tiếng.

Hai người nhanh chóng chơi với nhau, Anh Tử tuy rằng đã 13 tuổi, nhưng chung quy vẫn có tâm tính của đứa nhỏ, cùng a Huyên chơi đặc biệt vui.

Buổi tối Hoắc Trầm trở về, còn chưa đi vào cửa, liền nghe thấy tiếng cười của con gái bảo bối nhà hắn.

" Anh Tử tới rồi, như thế rất tốt, tỷ tỷ của muội có thể nhẹ nhàng hơn không ít, a Huyên cũng có bạn chơi cùng."

Vừa thấy tỷ phu vào cửa, Anh Tử vội vàng đứng lên, cung kinh gọi một tiếng tỷ phu: " tỷ phu, huynh cùng a Huyên chơi đi, ta đi giúp đại tỷ nấu cơm."

Hoắc Trầm vội vàng xua tay: " không cần, ta đi nhóm lửa cho Tiểu Đào là được, muội cùng a Huyên chơi đi."

" a?" Anh Tử kinh hô một tiếng, mặt mũi đều là vẻ khó có thể tin.

Hoắc Trầm bị phản ứng mãnh liệt đó làm cho giật mình, quay đầu kinh ngạc hỏi: " làm sao vậy?"

" không....không có gì, ta chỉ không nghĩ tới, huynh hiện tại vẫn còn đi nhóm lửa!"

Hoắc Trầm cười: " nhóm lửa thì làm sao vậy? Ta ở nhà cũng vẫn làm mà, cũng phải muội chưa từng thấy."

Anh Tử ngượng ngùng cười cười, nhỏ giọng nói: " trước kia là trước kia, nhưng mà hiện tại, mọi người ở thôn đều nói rằng, huynh vào thành làm đại quan, làm thuộc hạ của Vương gia, là đại nhân vật cực kì ghê gớm, Huyện thái gia thấy huynh cũng phải dập đầu."

Hoắc Trầm nghe thấy vậy liền cười ha hả: " muội đừng nghe bọn họ nói bừa, ta nào có làm đại quan gì, chỉ là tới rèn đồ cho Vương gia mà thôi, Huyện thái gia mới không cần để ý đến ta đâu."

Khi nói chuyện, phu thê Tiểu Liễu mang theo Thạch Đầu từ chỗ Tất thần y trở lại. Trời nóng, mọi người bày đồ ăn trên bàn đá trong sân ăn, Tiểu Đào bưng đồ ăn ra, cười nói với Anh Tử: " Anh Tử, muội không cần làm việc gì cả, chỉ cần trông a Huyên giúp tỷ là được, mang a Huyên đi rửa tay đi rồi tới đây ăn cơm đi, sắp xong hết rồi."

- --

Hoắc Trầm đã cả một ngày chưa nhìn thấy con gái, đương nhiên ôm lên rồi thì không muốn buông tay, Tiểu Đào ngồi bên người hắn, cầm chén nhỏ đút cho con gái.

" Tiểu Đào, nàng ăn đi, để ta làm là được, nàng bây giờ là ăn cho hai người đấy, cũng đừng làm bản thân mệt mỏi." Hoắc Trầm nhận chén, cầm muỗng đút cho a Huyên ăn cơm.

A Huyên mím chặt miệng không chịu ăn cơm, đưa tay muốn cầm lấy muỗng trong tay hắn, Hoắc Trầm cười đưa cho bé, nhìn con gái nhỏ đang tự cầm muỗng xúc ăn cơm, cơm rắc ra xung quanh người.

Nếu đổi lại là nam nhân khác đã sớm bực mình, nhưng Hoắc Trầm tình tình tốt, tùy ý để con gái vật lộn với chén cơm, không vội không giận. Tiểu Đào nhìn hai cha con, anh mắt bất đắc dĩ lại tràn ngập vui mừng.

Bệnh của Thạch Đầu đã hoàn toàn khỏi, tay trái Tiểu Liễu ôm Thạch Đầu, cũng không ảnh hưởng tới chuyện dùng bữa, chỉ là đồ ăn hơi xa thì không với tới, Trần Mẫn Đạt liền giúp nàng gắp đồ ăn, đặt vào chén của Tiểu Liễu.

Anh Tử đang ăn cơm, đôi mắt to nhìn tới nhìn lui, lúc thì nhìn một nhà đại tỷ, lát sau lại liếc nhìn nhà nhị tỷ, sau đó mím miệng cười cười ăn cơm.

Đại tỷ cùng nhị tỷ đều thật hạnh phúc, là đối tượng đượng các cô nương cả trấn ngưỡng mộ, bây giờ lại tới Hàm Đan, lại càng hâm mộ không thôi. Nàng bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, liền nói với mọi người: " Thạch Đầu thật có tinh thần, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy. ở Hàm Đan thật tốt, có đại phu lợi hại như vậy, sau khi mọi người rời khỏi Đại Doanh trấn, có vài đứa nhỏ vì bị bệnh mà chết rồi. Cha nương mấy đứa nhỏ khóc đến muốn phát điên rồi, đáng thương nhất chính là Điền Tiểu Cày của thôn chúng ta, nó đã 3 tuổi rồi, đáng ra là không có chuyện gì, nhưng từ sau khi bị bệnh, chân liền què, khập khiễng, nói chuyện cũng không rõ nữa, bọn họ đều nói đứa nhỏ này đầu óc hỏng rồi."

Tiểu Đào cùng Tiểu Liễu cùng nhau nhìn lại, Tiểu Đào nhớ lại một chút xem đứa nhỏ tên là Điền Tiểu Cày là ai, sau đó buông đũa xuống: " Điền Tiểu Cày, không phải đứa nhỏ lớn hơn a Huyên một tháng tuổi sao? Ta nhớ rõ thời điểm nó đầy tháng, ta liền sinh a Huyên."

Anh tử nhớ lại, liền gật đầu: " giống như gần như là bằng tuổi với a Huyên, nhưng vóc dáng không chắc khỏe nhu a Huyên, cũng không có thông minh như a Huyên, có thể là do ăn uống không được tốt,. a Huyên đầu thai thật tốt nha, đại tỷ phu lại có khả năng, lại thương a Huyên nhiều, a Huyên từ nhỏ là đã được hưởng phúc rồi."

Lại được em vợ khen, Hoắc Trầm trong lòng sướng gần chết, vội vàng khiêm tốn xua tay: " ta cũng không có bản lĩnh gì, chờ về sau đại tỷ cùng nhị tỷ của muội khai trương cửa hàng, đại phát rồi thì đừng ghét bỏ ta là được."

Trần Mẫn Đạt ở một bên trêu ghẹo: " không có việc gì, tỷ phu, còn có ta cùng huynh làm bạn, hai người cùng nhau kiếm tiền thành thương gia lớn rồi không cần tới chúng ta nữa, hai ta chỉ có thể ôm nhau mà khóc thôi."

Mọi người cười ha ha, đúng lúc đang náo nhiệt Cố trường sử liền đi vào cửa. hắn vừa đi vào cửa nhìn thoáng qua Anh Tử, gật đầu nói: " ngươi chính là Điền Anh, Thừa Nam đã nói qua với ta về ngươi, nói các cô nương Điền gia, đều xinh đẹp tính tình lại tốt."

Anh Tử bị người ngoài khen như vậy, thật xấu hổ, khuôn mặt nhỏ đỏ lên đứng lên, cũng không biết nói cái gì. Hoắc Trầm vội vàng giới thiệu cho Anh Tử: " đây là tam ca của Cố Thừa Nam, chúng ta cũng gọi tam ca là được rồi."

" tam ca." tiểu cô nương nhỏ giọng gọi một tiếng, thanh âm ôn nhu êm tai.

Cố Thừa Trăn gật đầu, lại dặn dò thiếu gì thì cứ nói, còn mời nàng ngày mai tới chơi. Sau đó, lại nói với Hoắc Trầm: " có tin tốt, giờ thìn ngày mai, ngươi tới chính sảnh của Vương phủ, đừng mặc áo ngắn đi rèn sắt, mặc một thân trường bào sạch sẽ. Vương gia chờ lệnh làm thiết giáp được ban xuống, Thánh Thượng đã ân chuẩn, công văn của Lại Bộ đã tới rồi, ngày mai sẽ tuyên đọc, nhận đại ấn, nhận quan phục, ngươi chính là quan cửu phẩm của triều đình, so với huyện lệnh của huyện Thường Sơn còn cao hơn một bậc đấy. Sau này, a Huyên cũng không còn là con gái của thợ rèn nữa, đã là một tiểu thư quan gia rồi."

Hoắc Trầm nhất thời chưa thể tiếp thu được thông tin mới được nghe, sắc mặt thay đổi mấy lần: " cái này....như vậy liền làm quan rồi?"

Cố Thừa Trăn cười khẽ: " chỉ là một quan cửu phẩm mà thôi., ngươi không chê là đươc, về sau làm việc thật tốt, đi theo Vương gia là tiền đồ có thể rộng mở rồi, người trước cửa phủ Tể tướng còn là quan lục phẩm đấy, huống chi là làm việc cho Vương gia, về sau cơ hội thăng chức có rất nhiều."

Nói cho mọi người tin tốt này xong, Cố Thừa Trăn xoay người rời đi, để cho một nhà nhìn nhau ngơ ngác. Anh Tử ngây thơ nói: " xem ra người ở nhà nói không sai nha, Huyện thái gia gặp tỷ phu còn phải quỳ xuống."

Tiểu Liễu cười nhìn Anh Tử: " vậy hay là muội quỳ trước một cái đi?"

" muội...." Anh Tử không biết làm gì, mê muội nhìn về phía đại tỷ.

Tiểu Đào vỗ đầu Anh Tử: " đừng nghe nhị tỷ muội nói bừa, cho dù hắn có làm quan lớn, thì cũng vẫn là tỷ phu của muội."

" đúng đúng." Hoắc Trầm lúc này mới phục hồi tinh thần lại, cười nói: " mọi người đừng vì ta làm quan, ta....ta cũng không có khác trước, nhưng mà, a Huyên thành tiểu thư nhà quan chuyện này thật ra rất không tồi, hắc hắc!"

Ngày hôm sau, Hoắc Trầm trở về trên người đang mặc một bộ quan phục vô cùng khí phái, vốn dĩ đã có dáng người cao lớn, lại càng thêm có vài phần uy nghiêm. Cả nhà đều vui mừng ra mặt đương nhiên không cần nhiều lời, Trần Mẫn Đạt thấy tỷ phu làm quan, bản thân cũng nên phải nỗ lực hơn, làm một đại phu thật giỏi. Tiểu Đào cùng Tiểu Liễu cùng chuẩn bị khai trương cửa hàng trong thời gian tới.

Anh Tử gặp được Cố Thừa Nam cùng các tỷ tỷ đều nhắc tới Cố Hiểu Tình, quả nhiên là một tiểu cô nương xinh đẹp hào phóng tri thư đạt lý. Anh Tử tới Hàm Đan, trong lòng vốn dĩ là có chút sợ hãi, hiện tại lại gặp được bạn cùng trang lứa, lập tức liền rộng rãi hào phóng hơn.

Chiều hoàng hôn ngày hôm nay, Tiểu Đào cùng Tiểu Liễu đang ngồi trên bàn làm hoa đầu mới, Thạch Đầu còn đang ngủ say trên giường, Anh Tử nhẹ chân nhẹ tay bước tới, nhìn thấy hoa lụa mà hai người vừa làm xong, nhẹ giọng tán thưởng: " thật đẹp, muội trước kia chưa từng thấy qua được đầu hoa nào đẹp như vậy, muội cũng muốn học làm môt hoa lụa đẹp như vậy cho Hiểu Tình, chắc chắn sẽ rất thích cho mà xem."

Tiểu Đào sảng khoái nói: " muội còn học làm cái gì, chọn một cái cầm đi đi."

Tiểu Đào tâm tư tỉ mỉ, ôn nhu cười: " Anh Tử, ta dạy cho muội, vẫn là nên tự mình làm đi, bây giờ muội cùng Tiểu Tình là bạn tốt, muội làm đương nhiên là so với chúng ta càng tốt hơn. Muội tự mình làm rồi đưa cho Tiểu Tình, rồi chúng ta sẽ đưa tới cho Tiểu Vân cùng Tiểu Tuyết. Ai, đúng rồi, muội sao lại về một mình thế, a Huyên đâu?"

Anh Tử cầm một đầu hoa lên nhìn nói: " nửa đường gặp đại tỷ phu, huynh ấy ôm a Huyên."

" a, ta đi nấu cơm đây, tỷ phu muội cùng a Huyên lại đi đâu chơi rồi?"

Tiểu Đào đứng dậy, thuận miệng hỏi một câu.

" chỗ nào cũng không đi, là một tỷ tỷ nha hoàn viện đối diện ngăn tỷ phu lại, hỏi chuyện nghề rèn như thế nào." Anh Tử đầu cũng không ngẩng lên đáp.

Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ.

???2-9???

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi