ĐẠI THỢ RÈN TIỂU MẬT ĐÀO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phía tây Hoắc gia cách vách là nhà Vương Kiều, bằng tuổi với Hoắc Trầm, từ thời cởi chuồng đã chơi cùng nhau lớn lên. Lúc hơn mười tuổi đã bái anh em kết nghĩa. Trong nhà điều kiện cùng Hoắc gia không sai biệt lắm, chẳng qua nhà hắn là ba gian nhà gạch mộc phòng, tiền viện ba gian gần cổng thành hắn cho thuê cho người bán vải làm cửa hàng. Hắn mỗi ngày nhàn nhã tự tại, trừ bỏ chăm sóc ba mẫu đất trong nhà, liền không có nghề nghiệp gì nữa. Dựa vào đồ thu trong đất cùng với tiền thuê mặt tiền ngoài kia, một nhà bốn người sông qua ngày thật sự cũng không kém. Vương Kiều 18 tuổi thành thân, đến bây giờ đã có hai nữ nhi, ở tại tây phòng. Hắn cùng tức phụ ở tại đông phòng, cùng Hoắc Trầm chỉ cách một bức tường. Vương Kiều tuổi trẻ lại ham ăn, vội vã muốn sinh nhi tử, trước đấy vài ngày trời nóng còn tốt, vợ chông thân mật một chút ra một thân mồ hôi, liền làm qua loa. Chính là hôm nay trời mưa to, thời tiết mát mẻ, hài tử cũng ngủ rôi, hai vợ chồng sung sướng dùng sức lăn lộn.

Vương gia tức phụ đã sinh hai đứa nhỏ, thẹn thùng cái gì sớm mất hết rồi, nàng ở nhà cũng không làm gì, chỉ ở nhà trông hài tử, cho nên, buổi tối tinh lực dư thừa. Hai vợ chồng nhân ngày trời thu mát mẻ mà càng đánh càng hăng, tiếng rung giường cứ thế mà truyền vào lỗ tai Hoắc Trầm.

Hoắc Trầm trợn trừng mắt nhìn bức tường cách vách nhìn, hoài nghi lúc trước có phải hay tường không cho gạch, hay là không có chát bùn nhiều đúng không.

" a...a... cái người ma quỷ này, quá mạnh rồi, chết mất, ta sắp bị chàng đâm hỏng....."

" Ta chính là muốn nàng chết a, muốn nàng ném đi linh hồn bé nhỏ, ha ha ha"

Hoắc Trầm nghe xong không phục nhíu mi: tên Vương Kiều kia người vừa bé vừa gầy giống như con gà, có thể có bao nhiêu sức lực? Chờ ta về sau cưới tức phụ, ta liền.....

Trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên thân ảnh Tiểu Đào, bị nước mưa làm ướt đẫm y phục mỏng manh, dính sát vào trên eo nhỏ, phác hoạ lên đường cong mê người, bọt nước dọc theo eo nhỏ lăn xuống cái mông vểnh rồi chảy tới đùi.....

"!!!" Chăn mỏng bị độn lên trên, Hoắc Trầm theo bản năng duỗi tay che. Lúc sau, chính mình trong bóng tối xấu hổ cười cười, tay trái chậm rãi thả xuống dưới, tay phải lại không có dời đi.

Nàng không ở đây, có cái gì mà ngươi khẩn trương? 지 윽

Hoắc Trầm thầm mắng chính mình không có tiền đồ, người ta đã đi nửa ngày rôi, mà trong đầu vẫn nghĩ đến nàng. Cách vách chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, hắn rút tay phải về, tay trái cùng tay phải giơ lên bịt kín lỗ tai lại, nhắm chặt hai mắt, muốn đem âm thanh phiền phức này ngăn lại. Nhưng chính là vô dụng, hắn che chặt lỗ tai lại nhưng thanh âm kia quanh quẩn ở lỗ tai hắn càng vang lên lớn hơn.

Không chỉ là lỗ tai, thanh âm kia còn dọc theo toàn thân hắn, làm hắn toàn thân trên dưới đều là động tĩnh không an phận rục rịch ngóc đầu dậy, càng nhịn càng khó chịu khô nóng. Hoắc Trầm trở mình, ghé đầu vào trên gối, nghĩ như vậy có thể ngăn chặn âm thanh kia. Hắn kéo chăn che kín đầu, bọc đến kín mít. Nhưng vẫn vô dụng, trong óc toàn là bóng dáng Tiểu Đào, phảng phất như là đang đứng trong bếp làm bánh nướng áp chảo, tay nhỏ linh hoạt một lát sau một cái bánh nướng liền nướng chín.

Không nghĩ, không nghĩ....

Hắn liều mạng cảnh cáo chính mình, không thể làm vậy với người ta, nàng vẫn là một tiểu cô nương chưa cập kê đâu, nàng hảo tâm làm giúp mình một bữa cơm, như thế nào lại tưởng tượng ra loại chuyện này với nàng. Hoắc Trầm trở mình, mở mắt ra nhìn chằm chằm nóc nhà. Ngẫm lại nghĩ Thái bà bà chưng màn thầu đi, như vậy có lẽ có thể quên được Tiểu Đào. Chính là, đương là một đám màn thầu trắng trong đầu, hắn bỗng nhớ tới ngực phình phình lên của Tiểu Đào.

Đây là điên rồi sao? Hoắc Trầm không thể chịu được suy nghĩ xấu xa của chính mình, dứt khoát từ trên giường đất bò dậy, muốn dùng nước lạnh rửa mặt,như vậy có lẽ sẽ tốt hơn một chút. Hắn ngủ thích mặc đồ thoải mái, chỉ mặc một cái quần lót ngắn ngủn, lấy khăn nhúng vào nước vò một phen, trên cổ trên vai cũng lau. Liền di chuyển xuống ngự cũng lau lau nột phen.

Bỗng nhiên, một cỗ mùi thanh u mát mẻ như có như không phảng phất trước chóp mũi, là loại thanh mát của bồ kết, mang theo một mùi vị mừ ảo đã quen thuộc—- là của Tiểu Đào.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới, hôm nay Tiểu Đào dùng khăn này cọ qua tay, nàng còn tinh tế mà giặt sạch, cho nên khăn này đã có mùi bồ kết lại có hương Tiểu Đào. Tiểu Đào đến cùng là có mùi hương như thế nào hắn cũng không biết, chỉ là cảm thấy rất ngọt ngào mềm mại, vừa thơm vừa dụ người.

Cách vách truyền tới tiếng thét cao vút chói tai, Hoắc Trầm rốt cục nhịn không được nữa, một tay cầm khăn mà Tiểu Đào giặt qua, một tay đi xuống tự giải nạn cho mình. Xong việc, hắn dùng khăn lau lau, ném vào chậu nước tính toán ngày mai lại giặt sạch sẽ. Cách vách rốt cuộc an tĩnh lại, Hoắc Trầm cũng không khó chịu nữa, nằm lên giường, trong lòng có chút hối hận.

Vừa rồi toàn bộ quá trình, hắn trong đầu đều nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Đào, khuôn mặt nhỏ nhắn hai má lúm đồng tiền ngọt ngào, còn có eo mông nhỏ nhắn dính nước, thật sự xinh lỗi Tiểu Đào. Còn lấy khăn nàng giặt sach mà lau, nếu nàng biết còn không phải tức chết sao. Hắn có điểm hối hận dùng khăn kia, nhày mai giặt đi rồi làm sao còn hương vị của Tiểu Đào nữa.

Lần sau, Tiểu Đào còn không chịu tới hậu viện nấu cơm nữa a....

Trong lúc Hoắc Trầm vừa rối rắm vừa ấm áp, dần dần tiến vào mộng đẹp. Ngày hôm sau phá lệ ngủ dậy trễ, nắng chiếu đến song cửa sổ mới dậy. Hắn đem bánh nướng hôm qua còn dư lại cùng với thịt hầm hâm nóng lên, ăn xong liền đi đến phía trước cửa hàng mở cửa, mở ra nhóm lửa trong lò.

Sắt dài được nung nóng phía trước, hắn chạy lại phía cửa nhìn rất nhiều lần, đã muốn gặp Tiểu Đào, lại sợ nhìn thấy nàng. Hắn vẫn luôn ở trong lòng nói chính mình chuyện đêm qua Tiểu Đào không biết, không biết, nhất định phải tự nhiên một chút đừng chột dạ, đừng đỏ mặt, sẽ bị người ta hoài nghi.

Đánh xong tốt một cái rìu, mặt trời đã lên cao, chính là cũng không thấy Tiểu Đào đâu. Leng keng gõ thêm vài cái, Hoắc Trầm liền nghiêng tai nghe một chút, chính là không nghe được tiếng rao ngọt ngào của tiểu cô nương. Chẳng lẽ là hôm nay mình dậy trễ nàng đã đi qua cửa nhà mình rồi?

Tới lúc chính ngọ, Hoắc Trầm đã không còn tâm trí rèn tiếp, ngồi trên bậc cửa, nhìn xung quanh. Hôm nay không phải ngày họp chợ chính, người trên đường không nhiều lắm, hàng thịt nhà Trần thịt lợn hôm nay không có ai mua, Trần thịt lợn thò đầu sang gân cổ lên nói: " Đại Trầm, ngày hôm qua ai làm cho ngươi thịt hầm a, sao thơm như vậy thơm chết ta rồi, mưa to ngư vậy mà vẫn ngửi được mùi thơm, người bình thường làm sao có được tay nghề như vậy."

Không nói còn tốt nói tới trong lòng Hoắc Trầm càng rối. Có phải hay không chính mình trong lúc vô ý chọc tới Tiểu Đào tức giận, cho nên nàng không chịu tới? Hoắc Trầm xụ mặt ngẩng đầu lên: " thơm là bời thịt nhà ngươi ngon, cùng tay nghề có gì quan hệ, ngươi quản ai làm làm gì? Hỏi nhiều như cậy, có phải hay không ngươi không muốn bán thịt nữa sao?"

Trần thịt lợn hắc hắc mà nở nụ cười, hắn thật sự có điểm tò mò có phải hay không tên tiểu tử này có người trong lòng rồi, chính là loại bát quái nhàm chán này so với bán thịt làm sao so sánh được. Thấy hắn không muốn nói, liền lập tức hoà giải: " đúng là như vậy, thịt nhà ta đương nhiên tốt, gầm một nồi thơm cả phố, mau tới mua nha."

Hoắc Trầm xoay người vào trong nhà, đến hậu viện đem thịt Tiểu Đào hàm tốt ra múc một muỗng lớn, ở trong nồi vẫn còn ấm, lấy bánh nướng ra ăn, một bên nhìn ra ngoài cửa hàng, chờ đợi thân ảnh nhỏ xinh kia đi vào.

Lần này ăn chính là chỉ có thịt, không có cà tím gheo lí thuyết hẳn là so với lần trước ăn càng ngon. Chính là hắn lại cảm thấy lần này không ngon như trước, thậm chí còn không bằng dưa muối Tiểu Đào mang đến lần trước.

Hoắc Trầm ăn một mình không thoải mái, giờ phút này, nhà Tiểu Đào lại sung sướng vô cùng,

Từ năm trước chưa ăn qua thịt lần nào, bọn nhỏ Điền gia đều ngồi trên ghế nhỏ nhiệt liệt chờ đời thịt hầm mang lên. Đêm qua, Diệp thị không có làm khối thịt kia, một là sợ buổi tôus bọn nhỏ ăn đầy bụng, hai là đại khuê nữ vất vả cả ngày ngủ rồi, nàng cũng muốn cho Tiểu Đào của nàng cũng ăn được thịt hầm.

Điền Mãn Thương vừa tiến vào nhà đã ngửi tới mùi thịt thơm nức, nhìn bọn nhỏ vậy quanh ở bàn, trên mặt tràn đầy chờ mong kinh ngạc nhìn về phía thê tử: " nàng mua thịt?"

" không phải mua, là người khác đưa cho Tiểu Đào, nhà chúng ta lấy những thứ khác đổi với họ. Chàng trở về thì tốt rồi, mau rửa tay ăn cơm đi, mấy con mèo nhỏ tham ăn kia đã sớm chờ không được nữa rồi" DIệp thị cười đem thịt hầm trong nồi múc ra tới.

Điền Mãn Thương cũng không có vui mừng, chỉ nghi hoặc mà nhìn về phía nữ nhi: "Tiêu Đào, ai sẽ cho con thịt nha? Không phải có ý đồ gì chứ? Con đừng tin nhừng người ngoài kia"

Khuê nữ một mình đi lên trấn trên bán hàng, hắn vốn đã không yên tâm, bất quá mấy năm nay cuộc sống qua ngày khó khăn, hắn cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể dặn dò nhiều hơn. Khuê nữ tính tình trầm ổn, không ham món lợi nhỏ, hắn cũng không phải đặc biệt lo lắng. Chính là trên trấn cũng không có đại tài chủ, nhà ai đều không có thịt đủ ăn, như thế nào sẽ có người vô duyên vô cớ đem thịt đi cho Tiểu Đào đâu?

Tiêtu Đào nhìn cha lo lắng, liền thản nhiên nói: " là một người thường xuyên mua xâu quả nhà ta, biết nhà chúng ta tay nghề tốt, cho con hai khối thịt, một khối làm cho hắn tương thịt một khối đưa cho nhà chúng ta ăn. Con với nương đã thương lượng tốt không thể trắng trợn lấy thịt của hắn, sẽ lấy thức ăn khác đưa cho hắn."

Điền Mãn Thương vẫn không yên tâm: " con nói rõ một chút là nhà nào, mấy năm nay cha có lên trấn xây không ít nhà, cũng nhận thức không ít người."

Tiểu Đào vốn không nghĩ nói đến Hoắc Trầm, rốt cuộc hắn cũng là một nam tử hán, tình ngay lí gian, luôn có điểm không nói rõ được. Cũng chính là nàng cũng không thể lừa cha mẹ được " là tiệm rèn Hoắc gia,Hoắc Thợ rèn, hắn không có nương, cũng không thành thân, chính hắn cũng không biết nấu cơm, cho nên mới cần con hỗ trợ. Hắn thật sự là người tốt, còn giúp con..."

Tiểu Đào thiếu chút nữa nói chuyên mượn tiền nói ra, vội vàng ngậm miệng, thấy Diệp thị bưng thịt hầm tới, liền sửa lời nói: " cha, mau tới ăn cơm, Thái bà bà nói Hoắc thợ rèn là người tốt, cha người yên tâm đi"

Điền Mãn Thương lúc này mới xoay người đi rửa tay, một bên rửa một bên nói: " tiểu Hoắc thợ rèn trước kia cha có gặp qua, nhà bọn họ ở bây giờ đang ở là cha cùng mọi người trong nhóm xây lên. Người nhà hắn...."

Diệp thị càm đôi đũa đưa qua: " chàng mau ăn đi, nói nhà người ta làm gì."

Diệp thị không quen biết người nhà Hoắc gia, không có hứng thú nghe, Tiểu Đào lại có chút tò mò. Cảm nhận của cha về người nhà Hoắc gia như thế nào.

(n˘v˘•) nỉ hảo =))

Há cảo.... sủi cảo....("ー`)







Một bát mì ứ bit tên _

Một bát mì ứ biết tên ╮(╯_╰)╭

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi