ĐẠI THỢ RÈN TIỂU MẬT ĐÀO

Ăn xong cơm sáng, Tiểu Đào đeo một cái sọt lên lưng, bỏ a Huyên vào bên trong, sau đó liền xách rổ đi họp chợ. Hoắc Trầm đang nghĩ là có nên đi theo cùng nàng không, thì nhớ ra đã đáp ứng người ta đánh dao phay, cũng chỉ có thể là ở lại đứng rèn.

Rất nhanh, dao phay liền đánh xong, tôi vào nước lạnh sau đó mài sáng lên, lại đóng chuôi dao bằng gỗ vào, để lên bàn, chờ người kai tới lấy dao.

Hôm nay là sinh thần, hắn không nghĩ mang bảo kiếm sắp hoàn thành kia ra đánh, nghĩ là người lên họp chợ có bao nhiêu người đánh nông cụ thì hắn sẽ đánh bấy nhiêu. Tốt nhất là người tới đánh ít đi, hắn liền có thể đi hậu viện bồi nương tử cùng con gái, một ngày sinh thần đoàn viên cùng gia đình a.

Nhàn rỗi không có việc gì làm, Hoắc Trầm cầm hộp đựng tiền ra đếm, đây là ngày hôm qua kiếm được, nhìn không đủ một quan tiền, liền không mang vào. Thời điểm chưa có a Huyên, đều là Tiểu Đào kiểm tiền, chính là hiện tại Tiểu Đào ở hậu viện xem con gái, mấy ngày gần đây đều không có đến cửa tiệm.

Dựa theo tiêu chuẩn 10 văn tiền một chồng, chỉnh tề mà thành một hàng, vừa vặn thành 130 văn, hắn lại tìm một sợi dây, xuyên 100 văn thành một xâu, để cho Tiểu Đào tiêu vặt.

Chính là xuyên được một nửa, người mua dao phay đã trở lại, giơ lên dao phay vừa đánh tốt lên nhìn, thấy lưỡi dao sáng bóng bằng phẳng sắc bén, rất là vừa lòng, liền thống khoái trả 50 văn tiền, cầm dao đi.

Hoắc Trầm liền cầm 3 văn tiền kia ném vào trong hộp tiền, dùng dây buộc tốt 200 văn tiền.

Ngoài cửa có người bước vào. Hoắc Trầm ngồi ở trên ghế, trong tay cầm một xâu tiền mới buộc xong xoay người lại, theo thói quen hỏi: " ngươi muốn đánh cái gì?"

Tiến vào chính là một nữ nhân, trong tay dắt một nam hài tử rất gầy, cao đến bả vai người kia. Nàng đi đến trước mặt Hoắc Trầm, không nói gì, lại thịch một tiếng quỳ gối xuống đất: " Đại Trầm ca, ta biết ta không nên đến tìm huynh, nhưng thật sự ta cùng đường rồi."

Hoắc Trầm hoảng sợ, nhìn chằm chằm hai người kia, nhìn lại hóa ra là Mông thị.trước đó nàng ta đã tới một lần, Hoắc Trầm cũng không cho nàng ta sắc mặt tốt, sau đó liền không xuất hiện nữa, không biết vì cái gì hiện tại lại xuất hiện.

" ngươi tới đây là gì? Ta không phải đã nói sao không được bước vào cửa nhà ta." Hoắc Trầm trầm mặt nói.

" Đại Trầm ca, trước kia thật sự xin lỗi huynh, nhưng dù gì chúng ta đã từng định thân, so với người khác liền thân cận hơn chút. Nhi tử nhà ta bị bệnh, cha hắn không chịu trách nhiệm với hắn, ném hai nương con chúng ta rồi đi. Hiện tại phải xem bệnh cho hắn, cần mấy lượng bạc, ca tẩu của ta không cho ta tiền, ta mượn người khác cũng không đủ. Thật sự không còn biện pháp nào mới đến cầu xin huynh, ta thực sự có lỗi với huynh, nhưng hài tử là vô tội, nó quá đáng thương, cầu huynh cứu nó đi." Mông thị khóc ròng nói.

Hoắc Trầm nhìn lướt qua hài tử kia sắc mặt hắn tái nhợt, quỳ gối nơi đó cúi đầu, đích xác rất đáng thương: " nó đáng thương thì cùng ta có quan hệ gì sao, nó là con ta sao. ngươi hại chết cha mẹ ta, ta sẽ không cứu hài tử của ngươi, ta không trả thù nhà các ngươi đã là nhân từ rồi."

Mông thị liên tục dập đầu khẩn cầu: " huynh cũng có hài tử mà đúng không, huynh hãy xem như là tích phúc cho hài tử đi được không? Cứu hài tử nhà khác hài tử nhà mình chắc chắn có phúc báo."

Hoắc Trầm quay đi hướng khác, lười phải nhìn đến nàng ta: " ngươi cút nhanh đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi. Muốn cứu hài tử thì đi cầu người khác đi, chỗ này không có tiền cho ngươi."

Mông thị cắn môi nhìn chằm chằm chuỗi tiền trong tay hắn: " ngươi là người có tiền nhất trên trấn này, ngươi không có, ai còn có thể có? Nếu ta cầu xin ngươi không được, ta đây liền đi tìm nương tử của ngươi, ta nhận ra được Tiểu Đào."

Hoắc Trầm vừa nghe thấy liền nóng nảy: " ngươi nói cái gì, ngươi đi tìm Tiểu Đào, ngươi dám?"

Mông thị vì cứu được hài tử liền bất cứ giá nào, buông ra lời nói tàn nhẫn: " ta sao lại không dám, ta liền đi theo nàng nói, đây chính là con của ngươi, 10 năm trước định thân liền có, hiện tại nó vừa vặn 10 tuổi, ngươi thấy chết không cứu, ta nhìn xem nàng nói như thế nào."

Hoắc Trầm tức giận đứng phắt dậy nói: " ngươi dám đứng trước mặt Tiểu Đào nhà ta nói hươu nói vượn xem ta có xé miệng ngươi ra không. Ngươi có cút hay không, không cút đừng trách ta không khách khí."

Mông thị khóc lớn: " ta cũng không muốn như vậy, chính là cầu xin ngươi cũng vô dụng, ta cũng chỉ có thể làm như vậy, nói không chừng Tiểu Đào liền chịu cứu hắn."

" phi! Tiểu Đào nhà ta mới không tin lời ngươi nói." Hoắc Trầm ngoài miệng thì cứng, trong lòng lại phát run. Nếu Tiểu Đào thật sự tìn thì làm sao bây giờ, hắn mồm miệng vụng về, giải thích như thế nào mới được.

" ngươi cho ta chút tiền, ta liền không dây dưa với ngươi nữa. cũng không đi tìm nương tử của ngươi, ngươi coi như là của đi thay người đi." Mông thị lết lên phía trước một chút, duỗi tay ôm lấy chân Hoắc Trầm.

Hoắc Trầm vội vàng bẻ tay nàng ta ra: " ngươi buông ta ra, người khác nhìn thấy sẽ nghĩ gì?"

Mông thị dùng hết sức lực ôm lấy chân hắn, Hoắc Trầm không tiện cúi xuống, túm lôi ra cũng không được, lại cảm thấy Tiểu Đào có thể về nhà bất cứ lúc nào, sợ nàng nhìn thấy một màn này liền không thể giải thích được, liền tức giận nám chuỗi tiền kia xuống đất: " cho ngươi, coi như ta hao tiền miễn tai là được rồi, ngươi mau cút đi, bằng không ta liền đổi ý."

Mông thị nhanh tay nhặt tiền lên, kéo nhi tử nhanh chân nhanh tay chạy đi.

Trong cửa tiệm yên tĩnh lại, Hoắc Trầm suy sụp ngồi trên ghế, trong lòng nổi lên lo lắng. Hỏng rồi, không nên cho nàng ta tiền!

Vạn nhất Tiểu Đào biết hắn cho nàng ta tiền chẳng phải càng thêm khó nói rõ được sao? nếu Tiểu Đào hiểu lầm thì làm sao bây giờ, nếu lần sau Mông thị lại dùng chiêu này thì làm sao bây giờ, nếu nàng ta ở bên ngoài nói bậy....

Hắn vỗ đầu, thầm mắng chính mình vừa nãy sao lại nhất thời xúc động như vậy, hiện tại có nên đuổi theo nàng ta đòi lại tiền không.

Thời điểm hắn đang thở dài sốt ruột, sợ thấy ai ai liền tới rồi. Tiểu Đào xách theo nửa rổ đồ ăn vào cửa, đi thẳng đến hộp tiền, nhìn thoáng qua bên trong có ba văn tiền, quay đầu dứt khoát hỏi hắn: " tiền ngày hôm nay bán được đâu?"

Hoắc Trầm trong lòng lộp bộp rơi, ót liền túa mồ hôi lạnh. Nhìn sắc mặt Tiểu Đào âm trầm đáng sợ, Hoắc Trầm sợ tới mức không nói được lên lời.

" ta....ta hai ngày này...không bán được."

" người vừa mua dao phay đâu, không đưa tiền sao?" Tiểu Đào vành mắt đỏ lên.

Hoắc Trầm không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, rũ mắt xuống. Lắp bắp nói: " người kia....người kia hắn, hắn nợ."

" vừa rồi có phải vị hôn thê trước kia của ngươi tới đúng không, ngươi còn đưa tiền cho nàng ta?" giọng Tiểu Đào đột nhiên cao lên, a Huyên sợ tới mức oa một tiếng khóc lên.

Hoắc Trầm hoảng sợ tim thình thịch nhảy lên, ôm a Huyên tới, dùng con gái che lại sắc mặt không bình thường của mình, vội vã nói: " chưa cho, Tiểu Đào ta thật sự chưa cho nàng ta, nàng ta cùng ta không có liên quan, ta làm sao phải đưa tiền cho nàng ta? Không có, không có đưa."

Tiểu Đào nhìn hắn thật sâu một cái, xách rổ lên bước nhanh đi về hậu viện. Hoắc Trầm tay run lên, thành thân lâu như vậy, hắn chưa từng thấy qua Tiểu Đào tức giận, hôm nay là lần đầu tiên. Hắn sợ tới mức không dám thừa nhận, ôm a Huyên đi theo vào hậu viên, đi theo Tiểu Đào giải thích: " Tiểu Đào, ta cùng Mông thị cái gì cũng không có, thật sự không có thích nàng ta. Ta chỉ thích một mình nàng thôi, Tiểu Đào hôm nay mí mắt của ta luôn nhảy, ta liền biết sẽ gặp xui xẻo."

Tiểu Đào đem rổ ném trên thớt gỗ, không nói tiếng nào mà vào buồng trong, ngồi trên giường đất, không nhìn qua hắn.

" Tiểu Đào...Tiểu Đào, nàng đừng như vậy, đừng như vậy được không? Nàng nói nàng sẽ làm mì trường thọ thật ngon cho ta mà, ta đói bụng, Tiểu Đào nàng đi làm có được không?"

Hoắc Trầm mềm giọng cầu xin, mặt mũi đáng thương nói, nhưng Tiểu Đào một cái liếc mắt cũng không cho hắn xem.

Hoắc Trầm ôm a Huyên đặt trên giường đất, ngồi xổm trước mặt Tiểu Đào, đưa tay sờ vào tay nhỏ của Tiểu Đào, lại bị Tiểu Đào tránh ra.

" Hoắc thợ rèn ở nhà sao? ta muốn đánh thiết lê." Trước cửa hàng truyền tới thanh âm của một nam nhân.

Hoắc Trầm đi tới trước cửa sổ: " hôm nay không làm việc, không đánh cái gì cả, ngươi đi đi."

" sao lại không đánh a, ta muốn dùng ngay a." người kia cũng không chịu đi.

Tiểu Đào bỗng nhiên mở miệng nói: " chàng không nhận việc thì kiếm tiền như thế nào, từ ngày hôm qua cũng chỉ kiếm được 3 văn tiền thôi sao?"

Hoắc Trầm quay đầu lại, có chút ủy khuất mà nhìn Tiểu Đào: " ta đây đi làm việc, nàng đi nấu cơm đi, được không?"

Tiểu Đào không phản ứng lại hắn, chỉ bế a Huyên lên, cách xa giường đất.

Hoắc Trầm chỉ có thể đứng lên đi làm việc, nói cho nam nhân kia tan chợ thì đến lấy, hắn liền quay đầu nhìn về phía hậu viện. Lại thấy Tiểu Đào cõng a Huyên đi ra, trong tay cầm một cái rổ không, hắn vội vàng đi đến đón: " Tiểu Đào, nàng đi đâu?"

" ta còn chưa mua xong đồ ăn, tiếp tục đi mua." Tiểu Đào lạnh mặt nói.

" vậy ta đi cùng nàng, ta ôm a Huyên." Hắn duỗi tay tới ôm lấy con gái. Tiểu Đào lại tránh đi, không khách khí mà trừng mắt liếc hắn một cái: " ngươi còn không mau đi làm việc, ta cần ngươi ôm con sao."

Hoắc Trầm ăn mắng có chút không biết phải làm sao, ánh mắt cầu xin nhìn về phía nương tử: " nàng để ta đi cùng đi, ta....ta không yên tâm."

" ngươi sợ ta đem tiền cho người khác?"

" không phải, không phải, Tiểu Đào, nàng thích cho ai liền cho, ta không sợ, cũng không quản." Hoắc Trầm gục đầu xuống, hối hận xanh ruột.

" được, vậy ngươi thích cho ai tiền thì cho, ta cũng không quản." Tiểu Đào xoay người liền đi.

" Tiểu Đào ý của ta không phải như thế, ta không cho nàng ta, thật sự chưa cho nàng ta." Hoắc Trầm duỗi tay kéo tay áo Tiểu Đào, lại bị nàng hất ra.

" ngươi đi làm việc đi, đừng đi theo ta." Tiểu Đào bước nhanh đi ra, Hoắc Trầm ngây ngốc đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Sao hắn lại xúc động mà ném tiền cho Mông thị vậy, là bị chó nhai mất đầu rồi sao? bây giờ Tiểu Đào tức giận, phải làm sao bây giờ? Hoắc Trầm trở lại cửa hàng, vừa dùng đại thiết chùy gõ sắt, vừa miên man suy nghĩ. Chính là nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết phải làm như thế nào mới tốt.

Liền ngóng trông lát nữa Tiểu Đào về nhà, chờ nàng bớt giận, nàng đi nấu cơm, hắn trông con, đến tối hắn lại hôm nàng, dỗ dỗ nàng, có lẽ liền qua đi?

Chính là, chờ tới chờ lui cũng không thấy Tiểu Đào về nhà, người trên đường đã rất ít, Hoắc Trầm vừa chạy đến cửa nhìn, phát hiện ra là sắp tan chợ rồi. Trong lòng liền căng thẳng, một dự cảm xấu dội vào lòng cuồn cuộn không ngừng, vội vàng khóa cửa lại, điên cuồng chạy tới đầu phố.

" đại nương, ngươi có thấy nương tử nhà ta không? Huynh đệ, ngươi có nhìn thấy nương tử cùng con gái của ta không?" Hoắc Trầm hoảng hốt hỏi những cửa hàng bên đường.

" Đại Lượng ca, nương tử nhà ta có tới nhà ngươi mua đồ ăn hay không? Đại thẩm ngươi có thấy nương tử nhà ta ở đâu không?"

Hoắc Trầm vội tới mức mắt đỏ bừng, Tiểu Đào đi đâu, sao lại không thấy nàng? Vừa rồi không nên để nàng đi một mình, hôm nay hắn sao lại luôn làm chuyện sai lầm đây.

*Anh hoắc ngốc quá ヾ(  ̄O ̄)ツ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi