ĐẠI THỐNG ĐỐC SỦNG VỢ TẬN TRỜI


Trong bệnh viện X, Một cô gái có mái tóc chấm eo, gương mặt hơi chợt nhạt với đôi mắt lạnh lẽo cũng không làm nhạt đi vẻ thanh tú của cô.

Hạ Tiểu Vân sau khi tỉnh lại trong bệnh viện cô không nghĩ là mình mạng lớn đến vậy.

Cô tựa lưng vào thành giường, nhìn ra bên ngoài bầu trời trong xanh.

Một tia nắng ấm áp nhẹ chiếu vào trong phòng, nhưng tại sao lòng cô lại lạnh lẽo đến thế.

Quay lại đêm hôm cô tự sát...!
Sau khi Tiểu Vân ngã vật trên nền đất lạnh lẽo thì cùng lúc ấy Ngôn Luân và Yên Hòa tới tìm cô.

Yên Hòa muốn tới đây với cô tới khi nào tình thần cô bình ổn.

Ngôn Luân được Hoắc Cửu Thần căn dặn phải bảo vệ cô và các con của hắn nên anh tới thăm dò tình hình mỗi tối.

Lặng Yên Hòa gõ cửa phòng của cô nhưng không thấy động tĩnh gì.

Cô thử ấn nút trên cửa thì nó tự động mở ra.

Căn phòng hơi thoang thoảng mùi máu làm Yên Hòa trở nên lo lắng.

Cô lao vội vào thì thấy Hạ Tiểu Vân nằm trên sàn, máu trên cổ tay không ngừng chảy ra.

Á Á Á Á Á!
Thấy tiếng hét thất thanh của Yên Hòa Ngôn Luân vội vã lao như tên vào trong phòng.

Anh bàng hoàng khi thấy cảnh tượng trước mắt, Yên Hòa ngồi ngồi dưới đất ôm Tiểu Vân trên vũng máu.

Không chần chừ anh bế Hạ Tiểu Vân chạy như bay xuống dưới xe, vừa chạy anh vừa hô hào cho người làm ngoài sân.

Yên Hòa cũng chạy theo ngay sau.


Ngồi ngoài phòng cấp cứu, Ngôn Luân mồ hôi nhễ nhại cộng thêm áo dính mảng máu lớn.

Yên Hòa sau khi gọi điện cho người thân tới thì cũng ngồi co ro ôm lấy cơ thể đang run rẩy.

Nước mắt cô lã chã rơi xuống, cô ôm mặt sợ hãi tột độ.

Một lúc sau Tiêu Hoàng cùng ông bà Hoắc ông bà Hạ hấp tấp lao đến.

Thấy Yên Hòa ôm mặt khóc, Tiêu Hoàng toan chạy đến ôm lấy cơ thể bé nhỏ ấy.

Anh vùi mặt cô vào lồ ng ngực mình, ra sức vỗ về.

" Đừng sợ! Có anh đây rồi! Tiểu Vân sẽ không sao đâu!"
Sau khi bình tĩnh lại, Yên Hòa kể lại sự việc mà mình thấy.

Cuối cùng họ bảo Tiêu Hoàng và Yên Hòa về dinh thự Thống đốc chăm sóc mấy đứa nhỏ, hai ông trở về nhà trước còn hai bà Hoắc, Hạ ở lại chờ cô tỉnh lại.

Trở về thực tại...!
Bà Hạ cùng bà Hoắc bê trái cây và túi đồ bước vào.

" Tỉnh rồi?" Bà Hạ nói khẽ.

Ngôn Luân đi ngay phía sau, anh đứng ở cửa ra vào.

Tiểu Vân không đáp nhưng hỏi lại.

" Là anh cứu tôi?"
" Vâng" Ngôn Luân đáp khẽ vì sợ đả kích tới cô.

Bỗng nhiên Hạ Tiểu Vân hất tung chăn lao tới đứng trước mặt Ngôn Luân quát lên.

" Tôi cần anh cứu à! TÔI MUỐN THEO ANH ẤY...! Sao không để tôi chết luôn đ.."
BỐP!
Một cái tát mạnh đáp thẳng xuống mặt Hạ Tiểu Vân khiến cơ thể chưa hồi phục của cô ngã xuống đất.

Bà Hoắc hốt hoảng quỳ xuống đất đỡ lấy cơ thể cô.

Cô không tin được ngước mắt lên nhìn người vừa tát mình.

" Đồ ích kỷ! "
Là bà Hạ đã tát cô.

Bà giận dữ mắng.

" Sao mày ích kỷ thế! Mày chết rồi con mày ai lo! Đầu óc mày không bình thường sao! HẢ!"
Bà Hạ bắt đầu mắng cô, chỉ trích cô là con người nhu nhược không chính kiến.

Chẳng suy nghĩ cho con cái.

Vừa mắng, nước mắt bà vừa rơi lã chã.

Bà đánh cô mắng cô thì trong thâm tâm còn đau gấp ngàn lần cô.

Phải nói cho cô hiểu ra, lưu thông suy nghĩ.

" Mày muốn con mày mất cả ba lẫn mẹ mày mới vui hả?"
" Ngôn Luân nói rằng có người đặt bom vào máy bay Hoắc Cửu Thần! Mày không muốn tìm ra thủ phạm sao?"
Hạ Tiểu Vân cúi đầu không nói.

Cô đúng là ích kỉ thật đấy.

Được rồi từ bây giờ cô sẽ không đau khổ nữa.

Phải mạnh mẽ để trở thành chỗ dựa cho con cái cũng như nhất định phải trả thù cho chồng.

Cô cười nhạt một nụ cười nhạo báng bản thân sau đó gạt nước mắt dứt khoát đứng dậy.

" Con cảm ơn mẹ! Con sẽ không day dứt mãi nữa, sẽ sống vì con cái.

Và trả thù cho chồng con!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi