ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG HÔN


Lúc trước gặp Diệp Phồn Tinh, Cố Vũ Trạch là người cho tới bây giờ chưa từng bị thất bại.

Mẹ của hắn là tổng giám đốc, cha cũng là người làm ăn thành đạt, về phần cậu cùng ông ngoại bà ngoại càng không cần phải nói, một nhà liền không có người bình thường.

Mà hắn, từ lúc vừa ra đời, liền được sủng lên trời.

Đi học thành tích rất tốt, hơn nữa, thời gian hắn học không hề giống người bình thường, liên tục than gia các hoạt động thể thao, kiểm tra mỗi lần cũng rất khá.

Mà Diệp Phồn Tinh, là sự thất bại nhân sinh hắn gặp phải.

Hắn lần đầu tiên nói yêu thương, lần đầu tiên thích một người, có thể cô ngày ngày trốn tránh hắn...!Mặc dù đã đã chứng thật, chỉ là một hiểu lầm.

Nhưng mà, tại thời điểm mình cúi đầu muốn quay lại với cô, cô lại cự tuyệt hắn.


Hiện tại, cô lại có thể lạnh lùng như vậy mà cùng hắn nói chuyện.

Vô luận như thế nào, hắn đều khó tiếp thụ.

Cho nên, mặc dù là hắn nói chia tay, nhưng mỗi lần nhìn thấy Diệp Phồn Tinh đối với hắn lạnh lùng như vậy, trong lòng hắn vẫn là rất không thoải mái.

Diệp Phồn Tinh nghe xong lời của Cố Vũ Trạch, nhịn không được cười lên.

Hắn là có bao nhiêu tự luyến mới có ý nghĩ như vậy?
Diệp Phồn Tinh nói: "Tôi chỉ là đang nghĩ, mình ban đầu mình có bao nhiêu mù mới có thể vừa ý cậu."
"Diệp Phồn Tinh!" Cố Vũ Trạch rất không biết nói gì, cô quả thực là càng ngày càng quá phận rồi.

Diệp Phồn Tinh dương môi, "Làm sao, tôi nói sai sao? Tôi trước cùng đại thúc xem qua hình của cậu, ảnh chụp từ nhỏ đến lớn anh ấy đều có, nhìn ra được, các người quan hệ rất tốt.

Anh ấy thương cậu như vậy, hiện tại, xảy ra việc bất hạnh như vậy, cậu lại ở nơi này nói những thứ này, Cố Vũ Trạch, cậu có lương tâm hay không?"
Người khác thì coi như xong đi, cùng Phó Cảnh Ngộ vốn là cũng không quen.

Nhưng mà, Cố Vũ Trạch không giống, hắn là cháu ngoại Phó Cảnh Ngộ, lúc này ở đây nói những thứ này, liền có chút không tử tế chứ?
Tưởng Sâm đẩy Phó Cảnh Ngộ từ bên ngoài đi ra, cách bụi rậm vừa vặn nghe được đối thoại của hai người.

Phó Cảnh Ngộ ra hiệu Tưởng Sâm ngừng lại, Tưởng Sâm nghe được Diệp Phồn Tinh nói những lời này, còn thật ngoài sức tưởng tượng.

Nghe nói trước đây Diệp Phồn Tinh cùng Cố Vũ Trạch từng lui tới, không nghĩ tới, cô lại giúp Phó Cảnh Ngộ nói chuyện.


Coi như có chút lương tâm!
Về phần Cố Vũ Trạch...!
Mặt trời rất lớn, trên mặt của hắn ra một tầng mồ hôi nhàn nhạt, nhìn Diệp Phồn Tinh, biểu tình rất phức tạp.

Bị Diệp Phồn Tinh nói như vậy, hắn rất mất mặt, nhưng mà, trong lúc nhất thời, lại không tìm được lời phản bác.

Dừng mấy giây, Cố Vũ Trạch mới phản ứng được, nói với Diệp Phồn Tinh: "Tôi là điên rồi mới có thể quản chuyện của cô! Nữ nhân không biết điều!"
Hắn thật sự rất muốn bóp chết cô.

Chẳng lẽ, ở trong mắt Diệp Phồn Tinh, hắn liền không quan trọng như vậy, tình cảm của hắn liền không thèm để ý?
Hắn cho cô cơ hội như vậy, cô liền không suy nghĩ chút nào sao?
Nếu như không phải là cô, hắn như thế nào lại nói những thứ này?
Hắn chẳng qua chỉ là hy vọng cô có thể rời khỏi cậu mà thôi.

Cố Vũ Trạch lời mới vừa nói, Diệp Phồn Tinh còn chưa kịp nói cái gì, Tưởng Sâm liền đẩy Phó Cảnh Ngộ đi tới.

Hai người đều dừng cái đề tài này lại.


"Cậu." Nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ, Cố Vũ Trạch cúi đầu xuống, lễ phép nói.

Mặc kệ ở sau lưng nói Phó Cảnh Ngộ thế nào, ngay trước mặt, hắn vẫn là một lời cũng không dám nói nhiều.

Phó Cảnh Ngộ nhìn hai người, "Nóng như vậy, các người ở chỗ này trò chuyện cái gì?"
Cố Vũ Trạch nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, không có lên tiếng.

Diệp Phồn Tinh chạy tới bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, đột nhiên ủy khuất nói: "Hắn...!Hắn mắng em!"
Nói phảng phất như Cố Vũ Trạch thật sự mắng cô, cô hận không thể chảy thêm mấy giọt nước mắt nữa.

Cố Vũ Trạch một mặt đứng hình: "..."
Giời ạ, hắn lúc nào mắng cô rồi hả?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi