ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG HÔN


"Cảm ơn." Phó Linh Lung cười một tiếng.

Nghe nói con trai ở trường học có bạn gái, hôm nay rốt cuộc gặp được, dung mạo rất nhu thuận, thoạt nhìn cũng rất có lễ phép, còn rất nhiệt tình, Phó Linh Lung cũng không có cái gì có thể bắt bẻ.

Đưa xong lễ vật, Triệu Gia Kỳ ở bên cạnh Cố Vũ Trạch ngồi xuống, nhìn Cố Vũ Trạch một cái.

Hắn hai ngày nay thoạt nhìn không quá cao hứng, cũng không biết hắn là thế nào, Triệu Gia Kỳ từng hỏi, hắn cũng không có nói cho mình biết.

Bất quá, có thể thấy được người nhà của hắn, liền chứng minh, cô ta đã một chân đã bước vào Phó gia rồi, Triệu Gia Kỳ rất vui vẻ.

Triệu Gia Kỳ mới vừa ngồi xuống, Tưởng Sâm liền đẩy Phó Cảnh Ngộ tiến vào.

Nhìn thấy bọn họ, mẹ Phó vội vàng đứng lên, "Trở về rồi hả?"
"Mẹ." Phó Cảnh Ngộ đánh âm thanh chào hỏi.


"Làm sao không thấy Tinh Tinh?" Thấy Phó Cảnh Ngộ tự mình trở lại, mẹ Phó có chút lo lắng.

Không phải là bởi vì chuyện của Cố Vũ Trạch, Diệp Phồn Tinh cũng không dám trở lại chứ?
Tưởng Sâm giải thích: "Ở bên ngoài nghe điện thoại đây, lập tức liền đi vào."
Ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ liếc đến một bên Triệu Gia Kỳ, khẽ cau mày, "Trong nhà có khách?"
"Ồ, cái này là bạn gái của Vũ Trạch, hôm nay lần đầu tiên tới nhà." Mẹ Phó cười giới thiệu.

Triệu Gia Kỳ bận rộn đứng lên, khéo léo nói: "Thúc thúc tốt."
Phó Cảnh Ngộ căn bản không nhìn cô ta: "Tôi có chút không thoải mái, đi nghỉ trước rồi."
Anh không quá thích gặp người ngoài.

Nhất là sau khi bị thương, càng là như vậy.

Triệu Gia Kỳ đụng vào vách tường, có chút lúng túng, mọi người cũng không để ý cô ta, sự chú ý đều ở trên người Phó Cảnh Ngộ.

Mẹ Phó nói: "Vậy thì đi nghỉ ngơi, vừa vặn mẹ hôm nay hẹn bác sĩ tới, cho ngươi ta nhìn một chút."
Tưởng Sâm đẩy Phó Cảnh Ngộ đi rồi, Phó Linh Lung cũng vội vàng đi theo, cô cảm giác được, Phó Cảnh Ngộ vẫn còn đang không cao hứng, hai ngày nay gọi điện thoại cho anh, anh đều không phải là rất muốn nói chuyện.

Con trai phạm sai, cô dĩ nhiên muốn đi đền bù.

-
Diệp Phồn Tinh còn ở bên ngoài nghe điện thoại, là Diệp Tử Thần gọi tới, "Chị, chị đang ở đâu à? Lúc nào trở lại?"
"Tạm thời không trở lại."
"Chị chính là trở lại thăm một chút đi! Mẹ tìm chị khắp nơi đây!"
"Mẹ lần trước không phải là gặp người của Trần gia sao, người Trần gia nói thế nào?" Ngày đó Diệp mẫu gọi cho cô rất cuộc điện thoại, Diệp Phồn Tinh đều không có nhận.


"Không có thấy chị, mẹ liền buông tha rồi.

Mej hiện tại chỉ là có chút lo lắng cho chị, sợ chị ở bên ngoài gặp phải vấn đề gì.

Chị, nếu không, chị về gặp mẹ một chứ?"
"..." Diệp Phồn Tinh không lên tiếng.

Diệp mẫu thiên vị là sự thật, nuôi nàng rất nhiều năm, cũng là sự thật.

Nghe được mẹ lo lắng cho mình, Diệp Phồn Tinh có một chút mềm lòng.

"Chị nếu là không yên tâm mẹ, liền để cho em tới xem một chút đi! Nhìn rồi, chúng ta cũng yên tâm phải không? Chị dù sao cũng là chị em."
Diệp Tử Thần đối với Diệp Phồn Tinh, vẫn là tốt vô cùng.

Về điểm này, Diệp Phồn Tinh trong lòng rõ ràng.

"Có rảnh rỗi nói sau đi! Chị hiện tại có chuyện."
"Vậy cũng tốt! Chờ chị lúc rảnh rỗi, em lại tới tìm chị."

-
Diệp Phồn Tinh nói chuyện điện thoại xong, từ bên ngoài đi vào, Phó Cảnh Ngộ không ở đây, lại nhìn thấy Cố Vũ Trạch cùng Triệu Gia Kỳ ở nơi đó.

Triệu Gia Kỳ đang gọt trái cây, gọt xong rồi đưa cho Cố Vũ Trạch, "Tới ăn."
Nhìn bộ dáng hai người ở chung với nhau, Diệp Phồn Tinh liền có thể xác định, bọn họ ở chung một chỗ rất lâu rồi.

So với thời điểm mình chia tay với Cố Vũ Trạch còn muốn lâu hơn.

Cô không muốn thừa nhận, không thừa nhận cũng không được, cô bị phản bội rồi.

Cô còn tưởng rằng thời điểm Cố Vũ Trạch là bạn trai mình, Cố Vũ Trạch cũng đã đi theo Triệu Gia Kỳ trở về nhà, bị Triệu mẹ coi thành con rể.

Mà bây giờ, Triệu Gia Kỳ đều đi theo Cố Vũ Trạch về nhà, cái này ý vị như thế nào, rõ ràng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi