ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG HÔN


Cằm của cô nhẹ nhàng đặt trên vai rộng của anh, gương mặt mềm nại dán vào gì má lạnh lạnh của anh.

Diệp Phồn Tinh lúc trước chẳng qua là cùng anh nắm tay, đều rất khẩn trương, giống như vậy nhưng là cô chủ động ôm lấy, là cô to gan một lần.

Thật là sợ anh sẽ tức giận, quay đầu đánh cô, cô sợ nhất bị đánh.

Cô ôm Phó Cảnh Ngộ, len lén nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của anh, anh có dung mạo rất đẹp trai, Diệp Phồn Tinh nhìn anh, không biết lá gan từ đâu tới, ở trên mặt của anh hôn một cái.

Phó Cảnh Ngộ nguyên bản sắp bùng nổ lửa giận, tạm thời bị đè ép xuống.

Anh hỏi: "Em đang làm gì?"
Anh ghét người khác dỗ, cũng ghét người khác an ủi anh.

Coi như là Diệp Phồn Tinh, lúc này nói lời an ủi gì, cũng chỉ khiến cho hắn chán ghét.


Vì vậy, cô liền một câu đều không nói, cũng là vì cùng anh sửa cái này!
Diệp Phồn Tinh nhìn gò má của anh, cười một tiếng, "Vui vẻ."
Nụ cười ấm áp trên mặt cô, cùng sự lạnh lùng của anh tạo thành so sánh rõ ràng.

Phó Cảnh Ngộ cau mày, cô lại nói vui vẻ?
Nhìn thấy anh tức giận, cô rất vui vẻ thật sao?
Nhưng mà, không chờ anh nói cái gì, Diệp Phồn Tinh liền ôm thật chặt anh, tựa vào trên vai anh, nói: "Nếu như có cơ hội nhìn thấy vị hôn thê đó của đại thúc, tôi nhất định phải thật tốt cảm ơn cô ta!"
Sắc mặt của Phó Cảnh Ngộ trở nên lạnh trầm, "Cảm ơn cô ta?"
Anh cho là cô là đi vào dỗ anh, kết quả, là làm cho anh ấm ức?
Diệp Phồn Tinh âm thanh ôn nhu ghé vào lỗ tai anh vang lên, "Đại thúc đẹp trai như vậy, có tiền như vậy, còn tốt với tôi như vậy! Nếu không phải là cô ta đi rồi, chuyện tốt như vậy nơi nào đến lượt tôi?"
Phó Cảnh Ngộ: "..."
Rõ ràng rất tức giận, có thể...!Diệp Phồn Tinh lời nói này, nghe lại để cho hắn thoải mái trong lòng không ít.

Thật giống như tim ngừng đập rồi.

"Tới đây!"
Anh mở miệng.

Diệp Phồn Tinh buông anh ra, đi tới trước mặt của anh, chống lại ánh mắt thâm trầm của Phó Cảnh Ngộ.

Cô có chút không yên lòng, không phải là chính mình tâng bốc không được, anh chẳng những không có hết giận, ngược lại càng tức giận hơn chứ?
Khó trách Tưởng Sâm nói anh khó dỗ.

Trong lòng Diệp Phồn Tinh than thở, ngoan ngoãn chờ bị mắng, cô suy nghĩ, Phó Cảnh Ngộ giận hơn nữa, mắng cô một lát liền ngừng, trong lòng cũng liền thư thản.


Lại thấy anh vươn tay ra, trực tiếp kéo cánh tay của cô, kéo lấy cô, dùng sức hướng trong ngực kéo một cái, cô cả người té trong lòng ngực của anh.

Đột nhiên mất trọng lực làm cho Diệp Phồn Tinh luống cuống một cái, thời điểm phản ứng lại, một nụ hôn nóng bỏng đã đem miệng của cô chặn lại rồi.

Có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, đầu của Diệp Phồn Tinh bị anh giữ chặt, cảm giác được môi của anh rất nóng, rất mềm mại.

Trái tim của cô thật giống như bị cái gì kéo, xé một cái, cảm giác bên trong có một dòng nước ấm chảy qua.

Đây là nụ hôn đầu của Diệp Phồn Tinh, tới có chút đột ngột.

Tay coi bởi vì khẩn trương mà siết thật chặt.

Nụ hôn này kéo dài chừng mấy giây...!
Phó Cảnh Ngộ buông Diệp Phồn Tinh ra, một đôi tròng mắt đen nhìn cô.

Diệp Phồn Tinh thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên, trái tim nhỏ ùm ùm mà nhảy.

Nói chuyện có chút lúng túng, "Tôi tôi tôi...!Tôi đi xem Tưởng tiên sinh một chút."

Nói xong cô trực tiếp từ trong ngực Phó Cảnh Ngộ trốn thoát...!
Tưởng Sâm một mực thấp thỏm đứng ở ngoài cửa, Diệp Phồn Tinh ở bên trong chờ lâu một giây, trong lòng của hắn lo âu liền càng đậm một phần.

Chỉ sợ Diệp Phồn Tinh sẽ nói nhầm, làn cho Phó Cảnh Ngộ tức giận hơn.

Cửa đột nhiên từ bên trong mở ra, Diệp Phồn Tinh đi ra.

Tưởng Sâm dùng ánh mắt dò hỏi: "Không có sao chứ?"
Diệp Phồn Tinh dùng tay vỗ mặt một cái, cả người còn có chút mơ hồ.

Cô mới vừa chỉ lo lắng, ngượng ngùng liền chạy ra ngoài rồi, Phó Cảnh Ngộ đây là còn tức giận chứ? Còn chưa tức giận chứ?
Tưởng Sâm nhìn cô không nói lời nào, gấp muốn chết, "Tôi đã nói cô đừng đi, cô nhất định phải đi, thấy chưa!"
Nhìn cô như vậy, chính là không đem Phó tiên sinh dỗ tốt, đây là bị mắng đến không biết nói gì đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi