ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG HÔN


Nhìn thấy bộ dạng thèm ăn của cô, Phó Linh Lung nở nụ cười, "Tinh Tinh nhà em thật là thích ăn! Nào giống Bảo Bảo, mỗi lần cho hắn ăn thứ tốt, hắn còn lựa ba chọn bốn."
Giống như bọn họ sinh ra cái gì cũng không thiếu, mua một thùng kem ly mà nói, căn bản là không hiểu được sự vi vẻ của Diệp Phồn Tinh.

Nhìn thấy Diệp Phồn Tinh như vậy, ngược lại cảm thấy rất thú vị.

Diệp Phồn Tinh tận mắt thấy hai thùng kem ly, quả thật là không thể tin được, "Cái này rất nhiều a? Hơn nữa rất đắt đi!"
Ngô a di cười một tiếng không lên tiếng.

Diệp Phồn Tinh lần nữa ngồi về vị trí của mình, cầm lấy cái muỗng tiếp tục ăn kem ly của mình, Phó Cảnh Ngộ nhìn bộ dáng này của cô, không nhịn được mở miệng, "Em xác định có thể ăn nhiều như vậy?"
"Em ăn uống rất tốt." Cô hào khí nói.

Phó Cảnh Ngộ cường thế mà từ trong tay cô đem cái muỗng lấy đi, "Tôi sợ em buổi tối lại đau bụng đến không ngủ được."

"..."
Ngô a di lúc này mới nhớ tới Diệp Phồn Tinh bây giờ là thời kỳ đặc thù, "Phải phải phải! Nữ hài tử hai ngày nay ước chừng phải ăn ít một chút nước đá, Cảnh Ngộ không nói ta cũng quên.

Tinh Tinh, cô ăn ít một chút, đều giữ cho cô đây, chờ cô tốt rồi lại ăn."
"..." Diệp Phồn Tinh ủy khuất nhìn Phó Cảnh Ngộ, "Nhưng là tôi mới ăn hai cái đây!"
Sớm biết liền thừa dịp trước lúc đại thúc tới, ăn nhiều một chút.

"Em không sợ sao? Ăn nhiều như vậy khó chịu cũng là chính mình." Anh xoa xoa đầu của cô, coi như là trấn an, đối với a di nói: "Trước cất đi cho cô ấy."
"Được." A di vội vàng đem kem ly lấy đi.

Diệp Phồn Tinh trợn mắt nhìn Phó Cảnh Ngộ, vô cùng oán niệm, cảm giác nhìn thấy không ăn được rất khó chịu được không!
Phó Cảnh Ngộ nhìn bộ dáng kia của cô, nhịn không được bật cười, "Nơi này không phải là còn có đồ ngọt?"
May mắn đồ ngọt là nhiệt độ bình thường.

Diệp Phồn Tinh cầm cái muỗng trong tay Phó Cảnh Ngộ, ăn đồ ngọt a di làm, ăn thật ngon.

Ngọt đến ánh mắt của cô đều cong lên.

Má ơi, quá hạnh phúc!
Tưởng Sâm từ bên ngoài đi tới, nhìn hình ảnh trước mắt: Diệp Phồn Tinh ăn mấy thứ linh tinh, Phó Cảnh Ngộ ở một bên nhìn cô, ánh mắt rất là cưng chìu.
Hắn vốn là cho là, Phó Cảnh Ngộ đi tìm Diệp Phồn Tinh, là nói với cô chuyện kia.


Kết quả...!
Làm sao Phó tiên sinh lại bị hồ ly tinh Diệp Phồn Tinh mê hoặc?
Quê mất chính sự!
Hắn đi tới, Diệp Phồn Tinh nhìn thấy hắn, lễ phép chào hỏi hắn, "Tưởng tiên sinh."
Tưởng Sâm nhìn Diệp Phồn Tinh, không nói gì, chẳng qua là nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, "Phó tiên sinh."
"Để lúc khác nói đến sau!" Phó Cảnh Ngộ biết hắn muốn nói cái gì.

Tưởng Sâm không thể làm gì khác hơn là đứng ở một bên, một đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Phồn Tinh.

Thấy trong mắt Diệp Phồn Tinh chỉ có ăn, hắn không nhịn được cười lạnh một tiếng: Diệp Phồn Tinh tâm ngược lại là quá lớn, cô ta chẳng lẽ cho là, chuyện của cô ta, Phó tiên sinh còn không biết sao?
Trước còn nói láo cô cùng Cố Vũ Trạch không quen.

Cũng khó trách Cố Vũ Trạch ghét Diệp Phồn Tinh như vậy!
Hiện tại, liền hắn đều có chút ghét Diệp Phồn Tinh rồi.

Diệp Phồn Tinh cầm lấy cái muỗng của Phó Cảnh Ngộ, lấy cho anh một miếng, đút cho anh, "Đại thúc, chú nếm thử một chút cái này, ăn thật ngon!"

Phó Cảnh Ngộ nhìn cô đưa tới, mặc dù không quá thích, nhưng cũng không có cự tuyệt hảo ý của cô, nuốt vào.

"Ăn ngon chứ?" Diệp Phồn Tinh nói: "Thật sự ăn thật ngon, lần sau tôi cũng muốn cùng a di học một ít."
Tưởng Sâm nhìn bộ dạng câu dẫn Phó Cảnh Ngộ của cô, hận không thể xông lên phơi bày tất cả.

Lại nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, hắn dường như rất hưởng thụ Diệp Phồn Tinh lấy lòng.

Tưởng Sâm thật là không nghĩ ra!
Phó tiên sinh hẳn không phải là người dễ dàng bị mê hoặc như vậy, lúc trước nhiều nữ nhân như vậy tiếp cận, anh đều không có hứng thú.

Làm sao hết lần này tới lần khác liền bị Diệp Phồn Tinh mê đến đầu óc choáng váng?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi