ĐẠI TIÊN CÁ KOI MUỐN RA MẮT

An Tử Yến chính là loại gia trưởng nếu An Tử Hàm phạm sai lầm, An Tử Hàm thở cũng sai lầm.

Buổi tối, ba người ăn cơm cùng nhau, An Tử Hàm mới vừa gắp cục gà rán, An Tử Yến liền bắt đầu mắng: “Nháo ra thế này mà em có tâm tình ăn cái gì?! Anh còn thấy mất mặt thay.”

An Tử Hàm lập tức đem gà rán thả lại, giống như vừa rồi cậu gắp gà rán hoàn toàn là hiểu lầm.

Tô Cẩm Lê vốn muốn ăn cũng ngoan ngoãn thả lại.

“Cậu ăn đi.” An Tử Yến nói với Tô Cẩm Lê.

Tô Cẩm Lê trộm nhìn An Tử Hàm một cái.

An Tử Hàm ánh mắt ý bảo, muốn Tô Cẩm Lê giúp mình nói với.

“Mắt cậu không thoải mái sao?” Tô Cẩm Lê quan tâm hỏi.

“Giả bộ đáng thương, lần sau em còn thi đấu nên anh chưa đánh em đâu.” An Tử Yến nói.

An Tử Hàm: “……”

Hai người này không hiểu phong tình lên đến cảnh giới khác rồi, phỏng chừng về sau hai người bọn họ tìm đối tượng phải cực kì vất vả.

An Tử Hàm từ bỏ giãy giụa, trực tiếp đứng dậy: “Hai người ăn đi!”

Kết quả sau khi đi thì phát hiện hai người họ ăn chung, ăn còn rất vui vẻ, căn bản là không thèm để ý cậu ăn hay không.

Tô Cẩm Lê ăn một thứ phải nhắc mãi một câu: “Cái này ăn thật ngon.”

“Ừm, muốn thêm một phần?”

“Không, giữ bụng ăn nhiều món.”

“Không đủ tôi lại gọi thêm cho cậu.”

An Tử Hàm đói không chịu được, hai người bọn họ lại làm cậu thèm, cậu bắt đầu đi loanh quanh trong phòng, cố gắng tìm cách khiến cả hai ghê tởm.

Lục tung hết lên An Tử Hàm tìm được ngọn nến, đặt trên bàn cơm, bậc lửa xong đóng cửa nhà ăn lại.

Hai tên đàn ông ăn bữa tối dưới ánh nến, ghê tởm không?

An Tử Yến quả nhiên vẻ mặt cực kì ghét bỏ, hỏi: “Ăn cơm thắp cái này làm gì, ngộp quá.”

“Cũng khá tốt, kỳ thật cái này có thể nướng thịt, ăn càng ngon.” Tô Cẩm Lê kẹp lên một miếng thịt nói.

“Thịt nướng không phải dùng than hả?”

“Lúc tôi ở trên núi đều làm thế này, anh xem.” Tô Cẩm Lê nói xong, thật sự bắt đầu dùng ngọn nến thịt nướng.

Một đồ vật tăng thêm tình thú, đặt ở trước mặt An Tử Yến cùng Tô Cẩm Lê thành đồ nướng thịt.

An Tử Hàm vốn dĩ đã đói, ngửi được mùi thịt nướng còn cảm thấy muốn chết hơn.

“Tôi cảm thấy hai người về sau sẽ không tìm được người yêu, một chút tình thú cũng không hiểu.” An Tử Hàm ở một bên đột nhiên nói, còn thuận tiện “Tấm tắc” hai tiếng.

“Có ba bạn gái thì cảm thấy mình rất hiểu con gái à? Anh nói cho mà biết, con gái bây giờ thích người đẹp, thích người có tiền, những thứ còn lại có không cũng được.” An Tử Yến trả lời xong, lại liếc trắng An Tử Hàm một cái, “Thẳng lưng lên, cả ngày đều cong lưng, do chơi điện thoại nhiều quá không ngồi thẳng được phải không?”

An Tử Hàm trợn mắt xem thường, đột nhiên hối hận sau khi xong việc cậu không về trại huấn luyện luôn đi, một hai phải ở chỗ này qua đêm!

Hiện tại An Tử Yến xem cậu chỗ nào cũng cảm thấy không vừa mắt, cậu chỉ có thể cố gắng không lảng vảng trước mặt An Tử Yến mới có thể bảo đảm bình an.

Tô Cẩm Lê cùng An Tử Yến ăn cơm xong, Tô Cẩm Lê mới thử tính hỏi: “Nếu không cái này để lại cho Tử Hàm đi.”

“Không cần để lại, em ấy uống nước còn béo. Cậu không thấy tập một mặt em ấy sưng vù lên à.” An Tử Yến nói cực kì khoa trương, hoàn toàn làm lơ một đám fans spam nói An Tử Hàm đẹp trai.

“Nhưng Tử Hàm không mập mà.”

“Trong màn ảnh sẽ thấy người béo ra 1/4. Thẩm mỹ trong nước chính là như vậy, một là trắng, hai là gầy, ba là giống ba cô bạn gái sinh ba kia kìa, mặt xà tinh.”

An Tử Hàm suy sụp, sao lại nói qua cậu rồi, nãy giờ một chút cậu cũng chưa động, một câu không nói.

Cũng may, An Tử Yến rất nhanh đã bàn đến hợp đồng.

“Tôi đã bàn với công ty cậu, hiện đang thương lượng điều khoản hợp đồng, bọn họ trên cơ bản đã đáp ứng yêu cầu, hai ngày này sẽ ký hợp đồng chính thức. Sau đó cậu có thể có riêng đoàn đội cho mình, cậu có muốn gì không?”

“Đoàn đội là có gì vậy?”

An Tử Yến đem người trong đoàn đội anh ra kể hết cho Tô Cẩm Lê, Tô Cẩm Lê gật đầu: “Anh chờ một chút.”

Cậu lấy điện thoại ra đầu tiên nhắn với anh Hạo

Tô Cẩm Lê: Anh Hạo, anh biết lái xe không?

Anh Hạo: Biết, mỗi ngày đều đi giao hàng, sao vậy?

Tô Cẩm Lê: Sau này tôi cần tài xế tiêng, anh thấy hứng thú không? Nếu đồng ý làm tôi có thể tranh thủ tiền lương cho anh.

Anh Hạo: Được đó, không chỉ có tài xế, bảo tiêu tôi cũng làm được, hai phần tiền lương không?

Tô Cẩm Lê lập tức ngẩng đầu hỏi: “Tôi tìm tài xế với bảo tiêu là người quen được không?”

“Ừm, có thể, nhưng phải tin được, nếu sau này bán tin tức của cậu cho fans thì rất phiền toái.” An Tử Yến gật đầu, uống ngụm nước, này không tính là khó khăn.

“Nhân phẩm tin được, vậy tiền lương nhiều không?”

“Cái này là bàn hợp đồng, giao cho Hầu Dũng cùng Giang Bình Thu, tôi không bàn việc này.”

Cậu lập tức nhắn lại anh Hạo: Tôi nói Hầu Dũng mấy hôm nữa gọi anh, tiền lương anh ấy giúp anh tranh thủ.

Anh Hạo: Được, chỉ cần tiền lương cấp thích hợp tôi sẽ đi, đi theo cậu làm tôi cũng vui, ha ha.

Cậu lại nhắn Tiểu Mễ, hỏi: Tôi muốn tìm trợ lý riêng, có yêu cầu gì phải chú ý không?

Tiểu Mễ nhắn lại rất nhanh: Khi nào?

Tô Cẩm Lê: Đến khi thi đấu kết thúc.

Tiểu Mễ: Lúc ấy chị Vưu đã diễn xong, cô ấy muốn ra nước ngoài tu dưỡng một thời gian, cho nên tôi có rảnh. Đến lúc đó tôi qua đoàn cậu làm, giúp cậu bồi dưỡng trợ lý mới luôn, tôi cũng đã có kinh nghiệm.

Tô Cẩm Lê: Vậy là tốt nhất.

“Tạo hình có thể tìm Bobo không?” Tô Cẩm Lê ngẩng đầu hỏi An Tử Yến.

An Tử Hàm đang giả chết đột nhiên kích động hỏi: “Tên gay chết tiệt kia?”

“Tôi cảm thấy anh ấy rất lợi hại, còn biết làm thủ công.”

“Này mà lợi hại? Tìm cậu ta làm đoàn đội công ty tôi hạ giá trong chợp mắt, cậu còn chuẩn bị tìm ai vậy?”

“Lần trước tôi biết một anh, muốn cho anh ấy làm tài xế cùng bảo tiêu.” Tô Cẩm Lê thành thật trả lời.

“Kinh nghiệm làm việc thì sao?” An Tử Hàm tiếp tục hỏi.

“Trước kia là người lắp gương.”

“……” Đây là công nhân làm đồ sứ đi giết heo hả, cái quỷ gì vậy!

“Tiểu Mễ nói có thể kiêm chức trợ lý cho tôi một thời gian, giúp tôi tìm trợ lý mới luôn.” Tô Cẩm Lê lại nói tiếp.

“Tiểu Mễ là ai?”

“Trợ lý chị Vưu.”

“Cậu nói giỡn với tôi đấy à?” An Tử Hàm quả thực hết chỗ nói rồi, “Người được bồi dưỡng chuyên nghiệp ở Truyền Kỳ Thế Gia cậu không cần, người cậu tìm toàn người kì quái? Trợ lý chúng tôi sắp xếp ai muốn có cũng được hả? Cô ta làm trợ lý của cậu có phải do cái phòng làm việc kì quái kia tìm tới không?”

“Bọn họ là người tốt.”

“Người tốt có thể thay cơm ăn sao?”

Tô Cẩm Lê mất mát.

An Tử Yến đỡ trán, nghĩ rồi nói: “Nếu cậu thật sự muốn dùng bọn họ, có thể thử trước xem, tôi phái người đi nói, sau này nếu không được liền thay đổi người, đến lúc đó bị động từ chức chúng tôi có thể trợ cấp ba tháng tiền lương.”

“Ừm, được.” Tô Cẩm Lê lại hưng phấn nhắn tin.

An Tử Yến ăn cơm xong nhìn thoáng qua thời gian, nói: “Tôi phải chạy về đoàn phim, hai người các cậu hôm nay định như thế nào?”

“Em ở cách vách, Tô Cẩm Lê ở phòng này.” An Tử Hàm trả lời, bởi vì An Tử Yến phải đi nên hưng phấn bộc lộ ra ngoài, người cũng đáng yêu hơn gấp mấy lần, “Đường buổi tối anh đi cẩn thận một chút.”

“Ừm.” An Tử Yến cầm đồ trực tiếp rời đi, Tô Cẩm Lê cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm, đứng lên hoạt động thân thể, cậu thật là bị một thân dương khí kia áp lực làm cả người khó chịu.

*

Hai ngày sau.

An Tử Yến tham dự buổi tiệc tối từ thiện, tiến vào hiện trường làm khách quý đặc biệt.

Tiệc tối từ thiện này cực kì long trọng, ở đây mời non nửa nghệ sĩ nổi tiếng giới giải trí, hôm nay nghệ sĩ đến hiện trường cũng có gần 40 người.

Một tiệc tối mà sắp thành lễ trải thảm đỏ rồi, mọi người đều mặc trang phục lộng lẫy tham dự.

An Tử Yến cũng không ngoại lệ.

An Tử Yến đi xuống xe, lắc lắc đồng hồ, điều chỉnh tốt biểu tình, mặt mỉm cười đi vào. Bên người đều là ánh đèn flash, không ngừng lập loè, anh đã luyện ra không để ý đến cho nên vẫn đạm nhiên.

Đi vào giữa sân anh liền thấy được người không muốn thấy nhất—— Thẩm Thành.

Mỗi một bữa tiệc tối từ thiện, Thẩm Thành đều nhất định sẽ tham gia, gần như không vắng buổi nào.

An Tử Yến cảm thấy, Thẩm Thành chính là một người giả nhân giả nghĩa, nhìn thấy anh ta liền cảm thấy cả người khó chịu.

Làm anh ngoài ý muốn chính là, anh mới vừa đi vào, Thẩm Thành đã chú ý tới anh, ánh mắt lúc có lúc không nhìn anh.

Anh cảm thấy đây là một âm mưu, Thẩm Thành chỉ có lúc muốn tính kế anh mới có thể chú ý nhiều như vậy.

Ngay khi An Tử Yến muốn liên hệ Giang Bình Thu phòng bị nhiều hơn, Thẩm Thành lại đi tới, mặt mỉm cười nhìn anh.

An Tử Yến trong tâm thầm mắng một câu: Lão tặc hôm nay chính diện tới hả?

Nhưng anh vẫn nhìn Thẩm Thành, ở trước màn ảnh phải luôn biểu hiện đủ hoàn mỹ.

“Ai đã sờ qua đầu cậu hả?” Thẩm Thành thế mà trực tiếp hỏi vấn đề như vậy, thanh âm rất thấp, nếu không ở cạnh bọn họ không ai có thể nghe được bọn họ rốt cuộc đang nói gì.

“Ha?” An Tử Yến cảm thấy không thể hiểu được, thiếu chút nữa không khống chế được vẻ mặt mình.

“Trả lời tôi là được.”

An Tử Yến nhìn Thẩm Thành, vẫn mỉm cười, sau đó cắn răng, dùng môi nói mà người khác nhìn còn không biết thay đổi, trả lời: “Thẩm Thành, anh con mẹ nó có bệnh hả?”

Một câu nói xong, tươi cười cũng không có biến hóa, không chê vào đâu được.

Thẩm Thành giơ tay, từ trong hư không chộp lấy, giống như cướp đi thứ gì đó bên cạnh An Tử Yến, sau đó lại nói: “Cậu không xứng được chúc phúc.”

Biểu cảm cũng không tì vết.

Cái này là cái gì?

Phương pháp đào hố mới?

Khó lòng phòng bị?

“Gặp lại sau.” An Tử Yến trả lời xong quay đầu liền đi, anh cảm thấy nói nhiều hơn một câu với Thẩm Thành thì sẽ đột nhiên bị bệnh sởi, ngứa vô cùng.

Thẩm Thành ở trong lòng anh, là tồn tại như cóc ghẻ, không cắn người nhưng làm người ghê tởm.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Cẩm Lý lần đầu tiên đưa An Tử Yến chúc phúc, đã bị anh trai vô tình thu lại rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi