ĐẠI TIÊN CÁ KOI MUỐN RA MẮT

Lúc Tô Cẩm Lê ngồi trước bàn ăn chờ đợi, liền thấy Thẩm Thành lấy đồ ăn đóng gói trong tủ lạnh ra đem đi hâm nóng, sau đó bưng ra.

“Anh, anh không làm đồ ăn sáng cho em sao?” Tô Cẩm Lê hỏi, có vẻ có chút thất vọng, đây không giống với cuộc sống chung trong tưởng tượng.

“Anh không biết làm, hay là anh làm cháo yến mạch cho em?” Thẩm Thành nhẹ nhàng hỏi, không thèm để ý.

“Không cần…” Tô Cẩm Lê bực bội bắt đầu ăn sáng.

“Em nấu được không? Sau này em có thể làm cho anh.” Thẩm Thành tiếp tục bưng thức ăn tới, đồng thời hỏi Tô Cẩm Lê.

“Không biết.” Tô Cẩm Lê trả lời đúng lý hợp tình.

“Vậy em còn nói anh?”

“Em là em trai mà!”

“Sao em có thể đúng lý hợp tình như vậy?”

“Em là em trai mà!”

“Em là máy đọc lại sao?”

Tô Cẩm Lê buồn đầu ăn xong, cậu lại đi dạo quanh nhà, nhìn khu vườn nhỏ.

Biệt thự Thẩm Thành có một vườn nhỏ trồng rất nhiều hoa, bởi vì Thẩm Thành thường xuyên ở nơi này, đám thực vật được yêu khí của Thẩm Thành tẩm bổ rất khá, sinh cơ dạt dào, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy dễ chịu.

Đợi mười mấy phút, Hầu Dũng đã lái xe lại đây đón Tô Cẩm Lê.

Hầu Dũng có vẻ đã tới nhà Thẩm Thành trước đó, lộ trình rõ ràng.

Trên đường đến trại huấn luyện Tô Cẩm Lê mới biết được, hóa ra Hầu Dũng bị Thẩm Thành kêu tới huấn luyện. Để Pipi huấn luyện, thấy Hầu Dũng còn có chút thông minh mới buông tha Hầu Dũng.

“Vất vả anh, anh tôi thật sự rất…… rất……” Tô Cẩm Lê không muốn nói bậy anh mình, nhưng mà anh ấy đúng là xuẩn.

“Hiểu mà, dù sao cũng là chòm Xử Nữ……” Hầu Dũng thở dài một hơi, đối với chuyện này cũng rất bất đắc dĩ.

“Chòm Xử Nữ là sao?” Tô Cẩm Lê hỏi.

“A…… cậu có thể dùng di động tra, cậu là chòm Song Ngư, có đặc điểm tính cách của mình. An Tử Hàm Chòm Nhân Mã, Ô Vũ chòm Sư Tử, Phạm Thiên Đình chòm Thiên Bình. Ồ, đúng rồi, An Tử Yến là chòm Kim Ngưu, sinh nhật là ngày 20 tháng 5, rất trùng hợp phải không? Tới ngày này mà cậu ta còn độc thân fans liền sẽ chúc mừng sinh nhật cho cậu ta, nói cùng trải qua gì đó.”

Editor: kim ngưu(21/4 đến 20/5) vừa kịp ngày cuối giống tui 22/11, bên trung lễ tình nhân là 20/5, như bên đó viết là 520 tháng trước ngày sau.(520 là tôi yêu em đó, còn tôi nguyện ý yêu em nó lị khác chứ hehe)

Tô Cẩm Lê cầm điện thoại tra, sau đó nhìn giải thích, rất nhanh đã trầm mê trong đó.

Xem chòm sao của mình, còn đi xem chòm sao người khác.

Sau đó cậu phát hiện, mỗi lần xem xong chòm Song Ngư, liền sẽ theo bản năng đi tìm chòm Kim Ngưu, cậu sửng sốt.

Tại sao…… cùng muốn tìm chòm sao An Tử Yến?

Hình như còn quan tâm hơn cả chòm sao của anh trai.

Vì vậy, cậu tìm kiếm lý do tại sao cậu quan tâm chòm sao của một người, sau đó tìm được một câu trên internet: Sau khi chia tay, cuối cùng cũng không cần xem chòm sao của cậu nữa.

Tô Cẩm Lê xem bình luận, lại có người nói: Nhìn đến đoạn này đồng cảm như bản thân mình cũng bị, đây chắc là cảm giác yêu một người rồi lại từ bỏ người đó nhỉ.

Tô Cẩm Lê sửng sốt.

Tắt điện thoại nhìn chằm chằm cảnh vật ngoài cửa sổ xe, cậu cảm thấy, hình như mình hiểu được điều gì, rồi lại gì cũng không rõ.

Để ý một người, chính là thích người này sao?

*

Trở lại trại huấn luyện, nơi này vắng vẻ hơn không ít, còn có công nhân đang khuân vác đồ vật, như đang chuyển nhà.

Tô Cẩm Lê cùng Hầu Dũng đến trại, trên đường Hầu Dũng còn giới thiệu: “Anh Hạo ở Truyền Kỳ Thế Gia huấn luyện, Bobo đi theo Lily điên cuồng mua sắm, nghe nói mua đồ trang điểm quần áo gì đó, phải dùng xe vận tải kéo về.”

“Khoa trương như vậy?” Tô Cẩm Lê kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, bởi vì các phương diện của cậu đều phải tiến hành đóng gói, mỗi lần cậu xuất hiện ở sân bay quần áo đều sẽ bị nhìn chằm chằm, không thể trùng lặp. Hơn nữa Truyền Kỳ Thế Gia trọng điểm bồi dưỡng cậu, tài chính để đóng gói cũng cực kì hùng hậu.”

“Ồ, Tiểu Mễ đâu?”

“Hôm nay còn đang đi theo Ô Vũ hỗ trợ, buổi chiều sẽ cùng chúng ta làm việc.”

“Ồ.”

Trở lại ký túc xá, đã thấy Phạm Thiên Đình với An Tử Hàm cùng nhau ngồi ở cửa sổ hủy camera.

“Tô Cẩm Lê, cậu muốn đến đạp mấy cái không?” An Tử Hàm lập tức tiếp đón Tô Cẩm Lê qua.

“Sao mấy cậu lại phá camera?”

“Tôi đồng ý bồi thường rồi, chính là nhìn nó không vừa mắt, muốn đá nó.” An Tử Hàm trả lời rất là khí phách.

“Ồ.” Tô Cẩm Lê lập tức đi qua, đá hai phát, “Mày quay tao ngủ này!”

Hai người khác lập tức phá lên cười.

Tổ tiết mục gọi bọn họ qua phỏng vấn cá nhân cuối cùng, sẽ làm phúc lợi bản internet.

Hầu Dũng vào phòng ngủ giúp Tô Cẩm Lê dọn đồ, Tô Cẩm Lê phát hiện cậu không vứt được món nào nên hốt hết.

An Tử Hàm quay xong phỏng vấn, liền mang theo Tô Cẩm Lê, Phạm Thiên Đình đến chỗ bàn lần đầu tiên họ vào. Vốn Ô Vũ không muốn theo bọn họ lại đây, nhưng Tô Cẩm Lê cứ kéo Ô Vũ, Ô Vũ cũng đi theo.

Nơi này không cùng địa điểm với trại huấn luyện, hiếm thấy còn chưa bị phá dỡ, bên trong cửa bố cục vẫn như cũ.

Bốn người đẩy cửa ra, An Tử Hàm liền cảm thán một câu: “Lúc tôi vào đây chính là bốn người, kết quả lần này vào lại đổi người.”

“Tôi vào một mình, bởi vì qua chỗ Bobo hoá trang, cho nên đến sớm nhất, kết quả lại là số 23 đi vào.” Tô Cẩm Lê nói.

“Tôi xem tập đầu tiên, từ khi cậu vào cửa đã được khen, spam làn đạn nói em trai thổi tiêu thật soái. Tôi vừa vào cửa đã bị mắng, nói tôi hẳn là dùng BGM của《 Loạn Thế Siêu Sao 》.” An Tử Hàm khó chịu phun tào.

“Lúc tôi vào thấy hành lang bố trí cẩn thận tỉ mỉ như vậy, không có khả năng không có công dụng gì, cho nên cẩn thận, quả nhiên ở trong gương giấu cameras.” Ô Vũ trả lời.

“Ai, hiện tại là khẳng định hết rồi.” Phạm Thiên Đình vội bước lên trước, tới một cái gương chỉ vào: “Nơi này khẳng định có một cái, tôi nhớ rõ lúc tôi vào xém chút nữa ngã xuống đất cũng bị quay, chính là góc độ này.”

“Ngày đầu tiên tôi nói moi hai cái bóng đèn đưa Tô Cẩm Lê, còn bị nói thành lời tán tỉnh.” An Tử Hàm không nhịn được phun tào, đi đến chỗ đền ngôi sao phía trước, bắt đầu nghiên cứu moi như thế nào, sau lại phát hiện tháo xuống là được.

An Tử Hàm thật sự tháo xuống mấy cái đèn, cho Tô Cẩm Lê.

Tô Cẩm Lê cầm trong tay, thổi thổi bụi chia cho mỗi người làm kỷ niệm.

Ba người tiếp tục đi vào trong, thấy cái bàn họ ghi tên.

Trên đó vẫn còn đạo cụ

Tô Cẩm Lê lấy bút lông, nói với bọn họ: “Tôi viết tên mấy cậu nhé?”

“Được, viết cho tôi một cái, tôi đóng khung.” An Tử Hàm lập tức đồng ý.

“Tôi muốn kiểu hành thư, kiểu soái soái, biết viết không?” Phạm Thiên Đình hỏi.

Ô Vũ lại tới cạnh Tô Cẩm Lê, nhìn Tô Cẩm Lê viết.

Tô Cẩm Lê dựa theo yêu cầu, viết tên ba người, An Tử Hàm đột nhiên vui vẻ hỏi Tô Cẩm Lê: “Tên của cậu giữ lại hả?”

“Trong vali tôi.”

“Tôi sớm ném, chữ quá xấu, tôi còn không muốn nhìn.” An Tử Hàm cầm bảng tên Tô Cẩm Lê viết cho mình, “Chữ cậu đúng đẹp.”

Cuối cùng, bốn người cùng nhau đến sảnh chờ, đồ đạc bên trong vẫn còn đó, vẫn là những tấm gương lớn trên bốn bức tường.

Bốn người song song ngồi cùng nhau, lặng lẽ nhìn vào tấm gương trống rỗng.

“Chỉ có bốn người chúng ta…” Tô Cẩm Lê thở dài.

“Lúc ấy tôi ngồi ở chỗ này nghĩ rất trâu bò, trong lòng nghĩ: Mấy người đang ngồi đây đều là rác rưởi. Kết quả sự thật dạy tôi làm người, tôi mới là rác rưởi.” An Tử Hàm cười vui vẻ.

“Tuổi còn chưa tới mà đã hoài niện.” Phạm Thiên Đình không nhịn được cảm thán.

Ô Vũ dựa vào lưng ghế, thở dài một hơi: “Lúc vừa tới tôi còn nghĩ có thể thoát khỏi vận mệnh chết tiệt, nhưng cũng không lý tưởng lắm.”

“Cậu đã thứ hai, còn muốn thế nào?” An Tử Hàm quay đầu nhìn Ô Vũ.

“Không phải là đứng thứ hai là nhất định có thể đi tiếp.”

“Bên kia rốt cuộc là tình huống như thế nào?”

Ô Vũ không trả lời, đột ngột mà đứng dậy: “Đi sân khấu xem.”

Mọi người đứng dậy cùng tới sân khấu, vẫn trống rỗng.

Trên sân khấu, An Tử Hàm đột nhiên hét lên với khán đài: “Mặc dù tôi đứng thứ tư, nhưng tôi vẫn sẽ ra mắt!”

Tô Cẩm Lí không biết nên nói cái gì, nói: “Được!”

“Cậu bám đít.” Ô Vũ bất đắc dĩ.

Tô Cẩm Lê không phục, cũng hô một câu: “Sẽ tốt! Đều sẽ tốt!”

“Về sau nhắc tới hip-hop, khẳng định sẽ nghĩ đến Phạm Thiên Đình, tôi thề!” Phạm Thiên Đình cũng nói một câu.

Ô Vũ bất đắc dĩ thở dài, muốn xoay người rời đi, lại bị ba quỷ ấu trĩ khác túm chặt.

“Tôi sẽ không từ bỏ.” Ô Vũ cuối cùng cũng hô một câu, sau đó cảm thấy xấu hổ, kêu xong lập tức rời đi.

Khi họ rời đi, còn đang nói chuyện lúc sau sẽ làm cái gì, sau đó tỏ vẻ về sau lên nhóm WeChat liên hệ, cứ như vậy chia tay.

Tô Cẩm Lê lên xe Hầu Dũng, cảm thán một câu: “Kết thúc.”

“Cậu biểu hiện thật sự ưu tú, ban đầu chúng ta cũng không nghĩ đến, cậu lại có thể nổi tiếng thành như vậy.”

Tiểu Mễ cũng ngồi ở hàng ghế sau xe, lập tức nói: “Đúng vậy, lúc đưa cậu đến phòng làm việc Cô Đảo, liền cảm thấy tiểu tử cậu khẳng định hoang phế một năm, nhưng đúng thật gặp may mắn mà.”

Tô Cẩm Lê cười cười: “Về sau cùng nhau nỗ lực!”

“Được!” Hai người đồng thanh đáp.

“Công việc tiếp theo là gì?” Tô Cẩm Lê hỏi Hầu Dũng.

“Bản địa, chiều mai 2 giờ, 《Bảo vật văn hóa quốc gia》 ghi hình.” Hầu Dũng trả lời.

“Được.”

*

Đêm đó, 《Thần Tượng Quốc Dân 》dùng tốc độ thần tiên tạo ra video phỏng vấn cuối cùng.

Lần này phỏng vấn top 9 thí sinh, cộng thêm một đoạn ngoài lề làm người không tưởng được.

Video đầu tiên là phỏng vấn bọn họ, hỏi mấy vấn đề kỳ quái. Video đều là quay đơn mỗi người, cuối cùng bị cắt nối biên tập chung.

Như: tiết lộ những điều đáng xấu hổ về những người chơi khác.

Tô Cẩm Lê trả lời kiểu này: “A? Những chuyện đáng xấu hổ… An Tử Hàm ngày nào cũng xấu hổ, nhưng cậu ấy đã giải quyết mọi việc bằng sự lạc quan của mình.”

Tô Cẩm Lê trả lời xong, làn đạn đã bị 【 ha ha ha ha 】 spam.

An Tử Hàm: “Tư thế ngủ của Tô Cẩm Lê? Đổi giường dưới thì rớt xuống đất, sau lại tự bò lên giường trên ngủ.”

Làn đạn tiếp tục một mảnh sung sướng, fan mẹ tràn ngập từ ái.

Hỏi: Cậu cảm thấy thí sinh nào sợ vợ nhất, ai là bạn trai dễ bắt nạt nhất?

Tô Cẩm Lê nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Tôi cảm thấy An Tử Hàm ngoài miệng hung, khẳng định sợ bạn gái nhất, nhưng tôi cảm thấy Thường Tư Âm tuyệt đối là chiếu cố bạn bè nhất.”

An Tử Hàm: “Tô Cẩm Lê khẳng định mỗi ngày bị bắt nạt! Tuyệt đối, hơn nữa ngây ngốc còn không biết mình bị khi dễ.”

Ô Vũ: “A……” Không có.

Phạm Thiên Đình: “Ngụy Giai Dư đi, quá cường thế, mẹ ơi.”

Đoạn giữa còn có An Tử Hàm, Tô Cẩm Lê, Phạm Thiên Đình cùng nhau hát trước camera trong ký túc xá, bài “You Can’t Beat Me”, hình ảnh cực kì ma tính.



“Ha ha ha đuổi không kịp hả, la la —— ha ha ha bị ta đánh bại la la, tất cả đều cùng lên đi ta căn bản không sợ!”

Ba chàng trai như bệnh tâm thần, Tô Cẩm Lê hoàn toàn bị hai người kia dẫn đi lạc, hát như lên cơn động kinh.

Kết quả là sau đó, một màn khơi nước mắt.

Người chủ trì hỏi: “Còn muốn nói điều gì không?”

Tô Cẩm Lê nhìn camera, do dự thật lâu: “Chỉ là … cảm ơn, tôi không nghĩ rằng chúng ta sẽ biết nhau nếu không thông qua tiết mục này. Nhóm Wechat đã trò chuyện suốt ngày hôm qua tôi biết họ đều luyến tiếc, nhưng chúng tôi vẫn phải tách ra, phát triển riêng. Sẽ nhớ bọn họ.”

An Tử Hàm: “Bọn họ thật sự không quen mấy tật xấu của tôi, tôi thế mà lại…… không giận, tính cách tôi đúng là không tốt lắm, nhưng……” Nói tới đây vội lau khóe mắt, “Tô Cẩm Lê còn nói muốn đi moi bóng đèn, cậu ấy cư nhiên nhớ đến bây giờ, tôi còn sắp quên……”

Ô Vũ: “Đây có thể là kỷ niệm không giống người thường nhất của tôi.”

Phạm Thiên Đình: “Không muốn tách ra, không muốn kết thúc, phải so 180 vòng, lỡ có một lần đại vận thắng được Tô Cẩm Lê thì sao?”

Trương Thải Ni: “Tôi cảm thấy bọn họ đều ngốc, nhưng đều là người tốt, trước đó tôi cho rằng sẽ lục đục với nhau, nhưng lại không có…… Cuối cùng những người này đều rất tốt……”

Một dòng chữ đột nhiên xuất hiện: Bởi vì An Tử Hàn tiết lộ rằng cậu ấy sẽ đến nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, nên tổ tiết mục đã bí mật chuẩn bị.

Dòng phụ đề thứ hai: Lần này, toàn bộ quá trình được quay lén, không có diễn tập.

Sau đó, có một hình ảnh bốn người trở lại hành lang.

【 a a a a a, tôi lại xem tới khóc. 】

【Nửa đêm khóc như chó, ngày mai làm sao đây?? 】

【 bốn người họ đúng là quan hệ rất tốt! Không phải giả vờ! 】

【 ngay khi Tô Cẩm Lê nói bốn người chúng ta tôi đã bật khóc. 】

【 các cậu sẽ thành công. 】

Sau đó, bốn người hét lên.

Sau khi An Tử Hàm hét xong, màn hình tràn ngập 【 Được! 】

Sau khi Tô Cẩm Lê hét xong, làn đạn bị 【 sẽ tốt! Đều sẽ tốt! 】 chiếm lĩnh.

Sau khi Ô Vũ kêu xong làn đạn lại bị 【 tôi sẽ không từ bỏ. 】 che kín.

Phạm Thiên Đình lại là 【 về sau nhắc tới hip-hop, khẳng định liền sẽ nghĩ đến Phạm Thiên Đình, tôi thề! 】

Đầu tiết mục, không được xem trọng.

Giữa tiết mục, đầy rắc rối và tranh cãi.

Cuối tiết mục, lại ngoài ý muốn nhận được khen ngợi.

Khán giả đang rất mong chờ vào tương lai của những chàng trai cô gái này, toàn bộ rửa mắt mong chờ.

*

Đêm đó, Tô Cẩm Lê vẫn đang cùng đoàn đội của mình mở tiệc, nhưng bởi vì ngày hôm sau phải bắt đầu công việc, bọn họ cũng không tụ tập nhiều, mà chỉ đơn giản là ăn một bữa rồi giải tán.

Tô Cẩm Lê về đến nhà, Thẩm Thành không ở nhà, Tô Cẩm Lê tự rửa mặt xong, đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Bobo mang theo đống đồ tới nhà Thẩm Thành, thành viên cả đội đều đã ở đây.

Sau đó Bobo làm tạo hình cho Tô Cẩm Lê.

Bởi vì phải lên CCTV, tóc nhuộm lại màu đen, chuẩn bị áo sơmi màu trắng ngoan ngoãn nhất cùng quần jean màu lam nhạt, giày thể thao màu trắng, trang điểm đơn giản không cầu kì, tương đối bảo thủ.

Hầu Dũng bắt đầu dạy Tô Cẩm Lê ứng đối vài vấn đề như thế nào.

Loại gameshow này không giống tiết mục tuyển tú, tuyển tú có thể hi hi ha ha, nhưng lên tiết mục CCTV thì không được, phải nghiêm túc.

Tô Cẩm Lê là người mới, biểu hiện ngoan ngoãn là được, không thể muốn gì nói đó, sẽ bị người khác tìm chỗ phê bình.

Tô Cẩm Lê đều nhất nhất ứng.

“Làm minh tinh cũng không dễ dàng.” Anh Hạo khoanh tay trước ngực, đứng ở một bên nói.

Bobo liếc anh Hạo một cái: “Thẩm mỹ thẳng nam của anh thật là làm tôi khó chịu, anh có thể đổi cái quần rộng ống thẳng đó không?”

“Loại quần này thoải mái.”

“Còn có liểu áo thun sọc cổ lật này nữa, vừa ra khỏi nhà đã thấy mười mấy người đụng hàng.”

“Này có nghĩ nó là hàng phổ biến!”

Bobo lại nhìn Hầu Dũng, Hầu Dũng đột nhiên bất an hẳn.

Trang phục của Hầu Dũng cũng không khá hơn anh Hạo là bao, thoạt nhìn đều là “Thẩm mỹ thẳng nam”.

Tiểu Mễ vốn dĩ cũng đẹp, lại thích chăm sóc bản thân, nên không bị Bobo ghét bỏ, vì thế hỏi: “Hiện tại người Tiểu Cẩm Lý cũng rất bình thường mà.”

“Tiểu Cẩm Lý ít nhất là đẹp trai!” Bobo trả lời đúng lý hợp tình.

Hầu Dũng nhát gan, không nói.

Anh Hạo không muốn ngày đầu tiên đi làm lại gây rắc rối, nhưng mà Bobo thật sự khó hòa đồng nên chỉ có thể nói: “Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc.”

Tiểu Mễ thè lưỡi, không nói chuyện nữa.

Bọn họ thu thập ổn thỏa xong chỉ mới 10 giờ sáng, không ở lại lâu, đến đài truyền hình trước.

Nhân viên công tác đài truyền hình không nghĩ bọn họ đến sớm như vậy, sắp xếp họ vào phòng nghỉ khách khí nói: “Anh Dương còn đang làm việc, biên đạo chốc nữa sẽ qua, mọi người có cần chuẩn bị cơm trưa không?”

Hầu Dũng khách khí nói: “Cơm trưa chúng tôi có thể tự giải quyết, không cần phiền toái, để biên đạo lại đây nói cho chúng tôi biết quá trình là được.”

“Được.” Nhân viên công tác rời đi.

Bobo ngồi ở một bên nói với Tô Cẩm Lê: “Cơm trưa đừng ăn, đừng làm dơ quần áo, cũng sẽ ảnh hưởng đến răng, quay xong rồi lại ăn. Buổi tối 9 giờ cậu sẽ xuất hiện ở sân bay chuẩn bị quay chụp đại ngôn ngày mai, còn phải tạo hình tiếp.”

“Hả?” Tô Cẩm Lê có chút mất mát, hỏi, “Về sau sẽ thường xuyên như vậy sao?”

Bobo gật đầu, ngồi trên ghế cắt móng tay: “Không sai, còn cần khống chế dáng người, đồ ăn cũng phải chụp, đường glucose là nhất định phải có, sau này cậu khổ sở đấy.”

Sau khi đi dạo một vòng, Tiểu Mễ rót cho Tô Cẩm Lê cốc nước: “Đừng sợ, có chúng tôi đây, không dọa người như thế, cậu ta chỉ yêu cầu quá cao về ngoại hình thôi.”

Tô Cẩm Lê gật đầu, đây là lần đầu tiên cậu đơn độc tác chiến, thật sự bắt đầu làm việc cho nên cực kì khẩn trương.

Đứa trẻ mới ra đời cái gì cũng đều không hiểu, cho nên thật cẩn thận, đối với ai cũng khách khách khí khí.

Đến giờ nghỉ trưa Dương Trạch Hoa tới, chưa đến cửa đã nghe được tiếng cười, đi vào tới liền bắt tay với Tô Cẩm Lê: “Muốn gặp cậu đã lâu cuối cùng cũng gặp được, thân thể tốt hơn nhiều chưa?”

“Vâng, tốt hơn nhiều.” Tô Cẩm Lê mỉm cười trả lời.

“Hầu Dũng đúng không, hai chúng ta đã có vài cuộc gọi.” Dương Trạch Hoa lập tức nhận ra Hầu Dũng, nói với anh.

Hầu Dũng cũng bắt tay Dương Trạch Hoa, hàn huyên vài câu.

Lúc sau Dương Trạch Hoa an ủi Tô Cẩm Lê: “Không cần khẩn trương, tiết mục của chúng ta cũng không có nghiêm túc như vậy, hơn nữa sẽ có hậu kỳ cắt nối biên tập, phần không tốt đều sẽ bị xóa giảm, chỉ lưu phần tích cực. Giống mấy tổng nghệ khác thích để lại một ít đoạn ngắn có tính đề tài, ác ý cắt nối biên tập chúng ta đều sẽ không có, dù sao cũng là CCTV.”

Tô Cẩm Lê gật đầu: “Vâng vâng.”

“Khẩn trương đến độ không nói nên lời.” Dương Trạch Hoa cười ha hả, sau đó nói với Tô Cẩm Lê, “Tôi đã xem qua tiết mục, trạng thái trong tiết mục rất tốt, bảo trì là được.”

Bình thường khi đến một tiết mục, đều sẽ có nhân viên công tác nói cho bọn họ quá trình, yêu cầu bọn họ phối hợp.

Dương Trạch Hoa lại tự nói quá trình cho Tô Cẩm Lê, dùng thời gian nghỉ trưa nói kỹ càng tỉ mỉ, hơn nữa dặn dò Tô Cẩm Lê chuẩn bị tốt một đoạn biểu diễn.

“Kỳ thật chúng tôi muốn đi quay chụp tư thục cậu học, kết quả nghe nói, tư thục đã hủy rồi sao?” Dương Trạch Hoa hỏi Tô Cẩm Lê.

Tô Cẩm Lê gật đầu, đoán được cái này có thể là Thẩm Thành nói dối giúp mình.

“Vậy tiên sinh dạy học thì sao?” Dương Trạch Hoa lại hỏi.

“Không muốn gặp người, cũng đừng quấy rầy ông ấy, ông ấy không thích cái này.”

“Vậy thì thật đáng tiếc.”

Điều mà chương trình này muốn biết là kinh nghiệm của Tô Cẩm Lê trong việc kế thừa văn hóa này, cũng như những vấn đề mà cậu gặp phải khi học tập, trò chuyện về việc liệu cậu đã từng nghĩ đến việc từ bỏ hay chưa.

Tô Cẩm Lê rất xấu hổ……

Mấy thứ này đều là xem một lần bắt chước lại được, sao nói được đây!

Tô Cẩm Lê cảm thấy mình đã gặp nan đề lớn nhất cá sinh.

Cậu nghe Dương Trạch Hoa nói xong quá trình, lập tức nhắn tin cho Thẩm Thành, Thẩm Thành thật lâu sau không nhắn lại, chắc lại đi làm rồi.

Cậu nghĩ nghĩ, chỉ có thể nhắn tin cho An Tử Yến xin giúp đỡ.

An Tử Yến: Dùng lịch trình em học hát múa, thật sự không được thì kể khó khăn lúc tham gia tuyển tú.

An Tử Yến bên này cũng không biết sao nhàn đến vậy, lại có thể nhắn lại nhanh như thế

Tô Cẩm Lê: Ừm, được, còn gì không?

An Tử Yến: Đọc tiểu thuyết chưa?

Tô Cẩm Lê: Tứ đại danh tác đều xem qua.

An Tử Yến: Học bản lĩnh trợn mắt nói dối giống anh em, nếu không mà hỏi gì nói nấy em chắc chắn sẽ lòi đuôi.

Tô Cẩm Lê: Tôi sẽ không nói dối mà!

An Tử Yến: Không phải nói dối, em đang bảo vệ hoà bình nhân gian, bảo trì trạng thái cân bằng hai giới nhân yêu, một câu nói dối, cứu vớt toàn thế giới, em có thể.

Tô Cẩm Lê: Được, tôi thử xem.

*

【 đoàn phim 】

Toàn bộ đoàn phim mắt to trừng mắt nhỏ, nữ chính dứt khoát lấy lời thoại ra ôn lại.

Đạo diễn quạt cây quạt, hỏi An Tử Yến đứng ở trước camera cầm điện thoại nhắn tin nói chuyện phiếm: “Tiểu An này, có thể tiếp tục quay không?”

“Tôi nhắn vài câu nữa.”

“Được, cậu cứ bận, không nóng nảy.”

An Tử Yến thấy Tô Cẩm Lê bên kia chắc đã ổn rồi mới tắt điện thoại, nhấc ống quần ghim điện thoại ở mặt trên, bởi vì là cổ trang, nhìn không ra trong quần có vấn đề.

Anh biết hôm nay là ngày đầu tiên Tô Cẩm Lê lên tiết mục, sợ có vấn đề mới cố ý chuẩn bị như vậy.

Sửa sang lại rồi đoàn phim tiếp tục quay chụp.

Lại quay được hai đoạn, An Tử Yến lại lần nữa ra hiệu đoàn phim chờ một chút.

Anh cài đặt riêng cho Tô Cẩm Lê nên có thể cảm nhận điện thoại rung, lấy điện thoại lại thấy Tô Cẩm Lê nhắn tới hai chữ: Cảm ơn.

Anh nhắn lại: Không cần cảm ơn.

Sau đó cười cười với đoàn phim: “Xin lỗi, trong công ty có vấn đề khẩn cấp, chúng ta tiếp tục.”

Tác giả có lời muốn nói:

【 An Tử Yến có thể nhận phim cổ trang, nhưng cần trang điểm để bù đắp. 】

*

【Z】:

Thẩm Thành: Cậu cũng không phải cá việc gì tôi phải sống tốt với cậu.

An Tử Yến: Tôi là cá trắm cỏ mà.

【 rất có khả năng sống không tới giây tiếp theo 】

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi