ĐẠI TIÊN CÁ KOI MUỐN RA MẮT

Hôm nay An Tử Hàm cùng Thường Tư Âm đ ến đây để chụp ảnh bìa tạp chí theo sự sắp xếp của công ty.

Họ đến sớm, bắt đầu công việc sớm và kết thúc vào buổi trưa.

Sau khi ghi âm cuộc phỏng vấn cuối cùng, nhiệm vụ của hai người họ ngày hôm nay đã kết thúc. Theo sự sắp xếp, họ phải bay đến một địa điểm khác vào ban đêm, vì vậy phải trở về khách sạn sớm để nghỉ ngơi.

An Tử Hàm lướt Weibo mới biết chuyện của Ô Vũ, lúc đó không nói nên lời, trong lòng điên cuồng mắng người này não tàn.

Sau đó, tự mình cũng cực kì não tàn đi đón Ô Vũ.

Cả hai bị mắc kẹt tại nhà ga đường sắt cao tốc cùng nhau.

Ô Vũ đã trợn mắt nhìn An Tử Hàm mấy lần, An Tử Hàm tức giận định cãi nhau với Ô Vũ, Ô Vũ lại không để ý tới cậu, cậu liền gọi điện thoại cho Tô Cẩm Lê phun tào.

Kết quả Tô Cẩm Lê đang quay tiết mục, về muộn, An Tử Hàm nghẹn hơn nửa giờ mới gọi được.

Sau khi cúp điện thoại, Ô Vũ lập tức nhắc nhở: “Tôi không khóc.”

Rõ ràng là nghe lén.

“Thế à.” An Tử Hàm tức giận đáp lại một câu, thái độ rất là có lệ.

“Cậu cũng chưa ở chỗ này, nơi nhỏ như vậy, nóng như thế, chảy chút mồ hôi cũng bị cậu nói thành khóc?” Ô Vũ giải thích.

An Tử Hàm nghe xong cười lạnh một tiếng: “Nếu như cậu thật sự không khóc, cùng lắm là cười nhạo, nhưng cậu lại cùng tôi giải thích nhiều như vậy, chứng tỏ cậu thật sự đã khóc.”

Ô Vũ mím môi bất đắc dĩ, cuối cùng dứt khoát không giải thích: “Cảm ơn cậu hiểu biết tôi thế.”

Sau đó, dưới sự bảo vệ của bảo vệ, hai người rời khỏi nhà ga đường sắt cao tốc, vài vệ sĩ do An Tử Hàm mang theo đã không thể kiểm soát được tình hình nữa.

“Nhà ga đường sắt cao tốc ở trung tâm thành phố, chỉ cách một chuyến xe buýt, tôi đoán sẽ có không ít người đến sau khi biết tin. Chi phí truy tinh ít tốn thế này, cho nên mới nghiêm trọng như vậy.” An Tử Hàm ngồi trên xe nói.

Ô Vũ cúi đầu nhắn tin, dường như đang giải thích tình hình với bên quay phim, lười nói chuyện với An Tử Hàm.

“Cậu hôm nay chắc không quay được rồi?” An Tử Hàm lại hỏi Ô Vũ.

“Có thể quay, là trong nhà, không bận tâm thời gian, cậu đưa tôi qua đi.”

An Tử Hàm nhìn sườn mặt Ô Vũ, đột nhiên muốn cười, hỏi: “Lúc sau cậu tính thế nào, tiếp tục làm thế?”

“Dù sao không cần cậu đi đón tôi, biến thành hai biển ngắm.”

“Trong túi tiền cậu còn đủ sao, tôi nghe nói cậu vào trại huấn luyện rồi công ty còn không phát tiền lương cho cậu. Phí đại ngôn cũng gửi cho công ty, chắc vẫn chưa thể đến tay cậu.”

Ô Vũ thực sự không có nhiều tiền tiết kiệm, nếu không cậu sẽ không rơi vào tình trạng này.

Bên quay phim không phái xe đến đón, cậu cũng không có mặt mũi nhắc tới, đoán chừng không ai nghĩ tới cậu sẽ tự mình tới đây.

Ô Vũ buồn không nói lời nào, An Tử Hàm lập tức móc trong túi ra một tấm thẻ đen: “Kêu tôi một tiếng anh, tôi cho cậu mượn.”

Ô Vũ nhìn An Tử Hàm, nói: “Tô Cẩm Lê cũng có thể cho tôi mượn.”

“Cậu ấy?” An Tử Hàm khinh thường nói, “Tiền lương 5000 tệ, cho cậu mượn hai tháng tiền lương đã táng gia bại sản. Hiện tại nhân khí cậu ấy cao, nhưng công việc chưa nhiều, tiền cũng chưa tới tay, không thể giàu hơn cậu bao nhiêu. Cậu còn lựa chọn nào không? Phạm Thiên Đình và Thường Tư Âm cũng đều nghèo.”

Không chỉ Tô Cẩm Lê, hiện tại toàn bộ thí sinh《Thần Tượng Quốc Dân》 đều không mấy người giàu có, chỉ có chút nhân khí chứ chả có gì khác.

Ô Vũ cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn nói một câu: “Anh.”

An Tử Hàm mừng rỡ, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, sau đó nhấc đôi chân thon dài của mình đặt lên đùi  Ô Vũ: “Xoa bóp chân cho tiểu gia, có tiền boa thưởng cậu.”

Ô Vũ nhấc ống quần lên túm lông chân, An Tử Hàm vội né tránh.

“Tôi sẽ sắp xếp cho cậu một trợ lý tạm thời, còn có hai vệ sĩ và tài xế, phí dụng giống lần trước giúp tẩy trắng bạn gái cũ của cậu tính chung, nhớ trả tôi.” An Tử Hàm đem thẻ cho Ô Vũ, “Mật mã sinh nhật anh tôi.”

“Quan hệ giữa cậu với anh không tồi.”

“Không tồi cái rắm, anh tôi đầu óc không được, chỉ có thể nhớ kỹ cái sinh nhật, còn thỉnh thoảng cho tôi tiền rồi đi.”

“Tự cho?”

“Nhân tiện kiểm tra tài khoản, sợ tôi làm cái gì lung tung rối loạn.” An Tử Hàm bất đắc dĩ trả lời.

“Ừm.”

“Dùng xong nhớ trả tôi đó, tôi chỉ có một tấm thẻ đen.” Lúc An Tử Hàm đưa ra còn hơi đau thịt.

Ô Vũ ngẩng đầu nhìn An Tử Hàm, cũng không biết An Tử Hàm là cố ý khoe khoang trước mặt cậu, hay là thật sự hào phóng, dù sao hiện tại vẻ mặt đau thịt này rất thú vị.

Sau khi tới nơi, Ô Vũ xuống xe, đứng ở cửa nghĩ nghĩ, nói với An Tử Hàm: “Hôm nay cảm ơn cậu.”

“Nhất định phải cảm ơn tôi đó, còn phải đăng Weibo, trịnh trọng cảm tạ anh An Tử Hàm giúp đỡ tên ngốc này.” An Tử Hàm gãi cổ trả lời, bộ dáng cực kỳ thiếu đánh.

Sao người này lại đáng ghét thế?

An Tử Hàm mới vừa nói xong, Ô Vũ liền đóng cửa xe lại, làm An Tử Hàm không thể nói tiếp.

*

Tô Cẩm Lê trở lại biệt thự Thẩm Thành, ngồi trên sô pha, vụng về xem điện thoại, sau đó đi tra tin Ô Vũ cùng An Tử Hàm.

Cậu chưa xem được bao lâu, Hầu Dũng mang đến một tập hồ sơ.

“Đừng xem, không giúp được gì đâu. Tin tức hiện tại của các cậu là tiêu điểm hàng đầu. Chuyện gì về các cậu đều có thể lên hot search, chờ qua lúc này hoặc có tiết mục khác nổi hơn mấy cậu mới qua.”

“Qua là sao? Chính là không nổi tiếng sao?” Tô Cẩm Lê nghi hoặc hỏi.

Hầu Dũng thấy Tô Cẩm Lê không hiểu gì, vì vậy anh kiên nhẫn giải thích cho Tô Cẩm Lê: “Là thế này, các cậu hiện tại thi đấu vừa mới kết thúc, bắt đầu ra mắt, độ chú ý cao, là nhóm người có nhiệt độ cao nhất nữa năm nay.”

Tô Cẩm Lê gật đầu.

“Nhưng, giới giải trí nghệ sĩ phù dung sớm nở tối tàn rất nhiều, Muốn đứng vững thì phải có tác phẩm xuất hiện, nếu không… sẽ sớm qua thời.”

Tô Cẩm Lê lại gật đầu, hỏi: “Vậy tôi cần làm cái gì?”

Hầu Dũng đưa tập tài liệu trong tay cho Tô Cẩm Lê: “Trong một tháng rưỡi làm việc sắp tới, có tổng cộng 9 quảng cáo cần quay, tổ tiết mục tự tìm tới rồi chúng tôi chọn ra. Trong số đó có làm khách mời của hai gameshow, cái này cậu không cần lo lắng, mấy người An Tử Hàm cũng sẽ đi, trong đó An thiếu cũng là khách quý, cậu ta khẳng định sẽ chiếu cố cậu.”

Tô Cẩm Lê lật qua tập tài liệu, sau đó gật đầu.

Hồ sơ có đầy đủ thông tin, thông tin của từng sản phẩm đã được chứng thực, nơi cậu cần đi chụp, nội dung chụp là gì, thời gian chụp bao nhiêu ngày, nơi sắp xếp chỗ ở đều được viết trên đó, cực kì kỹ càng tỉ mỉ.

Hầu Dũng đưa ra một cái máy tính bảng khác, nói: “Trong đó có hai gameshow, cậu có thể xem qua và tìm hiểu trước.”

“Được.”

“An thiếu còn sắp xếp chương trình học cho cậu, lúc rảnh rỗi cậu phải tự học, còn có thể có giáo viên, một môn là khẩu ngữ tiếng Anh, một môn là kỹ thuật diễn. Ngoại trừ khóa học, cậu còn cần tiếp tục rèn luyện, không thể để vũ đạo thụt lùi.”

Tô Cẩm Lê lật xem thư mục, kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: “Sao còn thời gian tập?”

“Tôi đoán cậu chỉ có thể ngủ 5 tiếng mỗi ngày, hoặc ít hơn, trong một tháng rưỡi.”

Tô Cẩm Lê rơi vào trạng thái uể oải dại ra.

Cậu nghĩ rằng cậu sẽ rất bận rộn sau khi ra mắt, nhưng cậu không ngờ lại bận rộn như vậy.

“Thẩm tiên sinh lúc đầu cũng là như thế này, thời gian ở trên máy bay rất nhiều, sẽ học tập cùng nghỉ ngơi trên máy bay luôn.”

“Máy bay……” Tô Cẩm Lê nuốt một ngụm nước bọt, “Ngồi máy bay có đáng sợ không?”

“Cũng được.”

“Được, tôi sẽ nỗ lực khắc phục.”

Bobo đang giúp Tô Cẩm Lê sắp xếp những bộ quần áo gửi đến, thuận tiện ủi hết toàn bộ, nghe được Hầu Dũng nói, đem bàn ủi tắt đi, đi tới nói: “Có thời gian cho Tiểu Cẩm Lý dưỡng da không?”

“Ừm, cái này chỉ có thể dành thời gian, cũng may da vẫn rất tốt, ở trại huấn luyện lâu như vậy cũng không xuất hiện vấn đề gì.”

“Đây là bởi vì cậu ấy còn trẻ, cần phải dưỡng da, cho dù không cần trắng cũng cần bổ sung nước với dưỡng chất, nếu không da nhất định sẽ hỏng, nếu không có tác dụng cậu ấy phải tiêm để kiểm soát mụn trứng cá, hiệu quả cũng không lớn.”

Tô Cẩm Lê vừa nghe, lập tức lắc đầu: “Da tôi không thành vấn đề, đừng tiêm.”

“Đúng vậy, vẫn là tự nhiên tốt hơn.” Hầu Dũng cũng cảm thấy vậy.

“Chỉ đắp mặt nạ?” Bobo không nhịn được hỏi.

Tiểu Mễ ngồi xổm trong khu vườn nhỏ, chụp ảnh tự sướng với những bông hoa một lúc lâu, sau đó bước vào nói: “Chị Vưu cũng bảo dưỡng, nhưng cô ấy không làm việc nhiều như Tiểu Cẩm Lý.”

Việc sắp xếp công việc cường độ cao trong tương lai, cả đoàn đội, ngoại trừ anh Hào, đều có chút vướng bận.

Anh Hạo đi đâu cũng được, cho ăn phát tiền lương là được.

Trọng tâm của Hầu Dũng là hoàn thành công việc của Tô Cẩm Lê với sự cải thiện của cậu ấy.

Bobo để ý là vấn đề bảo dưỡng của Tô Cẩm Lê, gần đây anh lục hết tất cả quần áo, chọn những gì Tô Cẩm Lê cần mặc khi xuất hiện ở sân bay. Dù sao cũng đã toàn tâm toàn ý cho công việc của mình với Tô Cẩm Lê.

Tiểu Mễ đến một chỗ không người gọi cho Giang Bình Thu, hỏi trợ lý họ chọn khi nào tới đây.

Không lâu sau trợ lý sắp xếp cho Tô Cẩm Lê đã tới rồi.

Cũng là một chàng trai trẻ, cao hơn 1 mét 8, nước da trắng ngần, diện mạo đoan chính, dáng người mảnh khảnh, ngoại hình khá ưa nhìn.

Cậu ta đeo một cặp kính gọng đen và một chiếc ba lô, trông rất thư sinh, nói năng không có giọng địa phương và khá nói nhiều.

“Tôi là Lãnh Thiển Ngữ, mọi người có thể gọi tôi bằng biệt danh: Địch Địch.” Trợ lý mới tự giới thiệu mình.

“Các anh chị cho tôi số chứng minh thư và số hộ chiếu, sau đó đưa cho tôi một bản hành trình.” Địch Địch đặt cặp sách xuống, trực tiếp ngồi xuống trước bàn ăn, lấy sổ và bút từ trong túi ra, và bắt đầu làm việc của riêng mình.

Tiểu Mễ ngồi đối diện Địch Địch, nhìn chằm chằm cậu.

Địch Địch thống kê xong hết, lại chụp ảnh sao lưu, sau đó lấy điện thoại ra kiểm tra, nói với Hầu Dũng: “Anh Hầu, tôi đã đặt vé máy bay cùng khách sạn xong rồi, anh xem qua được không?”

“Gọi anh Dũng là được.” Hầu Dũng đi tới nhìn rồi gật đầu, không có vấn đề.

“Cậu trước kia làm cho ai chưa?” Tiểu Mễ nhịn không được hỏi.

Đâu Đâu lắc đầu: “Tôi tốt nghiệp liền vào Truyền Kỳ Thế Gia, trước đây tôi làm việc bán thời gian, nhưng tôi là do anh Giang Bình Thu dẫn dắt, vốn là để lại cho An nhị thiếu làm trợ lý, nhưng hiện tại gửi qua ông chủ Tô.”

“Giang Bình Thu tự mình dẫn dắt……” Tiểu Mễ cảm thán một câu, hình như…… không cần cô dẫn nữa rồi.

“Đúng vậy.”

Tô Cẩm Lê lại đi tới hỏi: “Sau khi cậu đặt vé, tôi có cần đưa tiền cho cậu không?”

Địch Địch sửng sốt trước câu hỏi: “Hả? An thiếu gửi cho tôi quỹ mới nhất, tất cả đều nằm trong tay tôi.”

“Có bao nhiêu tiền?”

“50 vạn.”

Tô Cẩm Lê lại bị sốc: “Cậu giàu hơn tôi!”

Hầu Dũng không nhịn được che mặt, bộ dáng không tiền đồ của nghệ sĩ nhà mình, thật là mất mặt……

Địch Địch không nhịn được cười: “Nhưng đều là tiền của cậu, sau này sẽ kết toán từ thu nhập của cậu.”

Tô Cẩm Lê gật đầu, sau đó trộm hỏi Địch Địch: “Cậu có biết khi nào Truyền Kỳ Thế Gia trả tiền lương không?”

“A…… Chắc là sau khi có tiền, bọn họ xét duyệt rồi  sẽ chia cậu.”

“Nhưng tôi hiện tại còn không có tiền, cậu có thể đặt cơm hộp giúp tôi khongp?”

Khi Địch Địch đang giúp Tô Cẩm Lê gọi đồ ăn bằng điện thoại , nói với Tô Cẩm Lê: “Đúng rồi ông chủ Tô, giáo viên tiếng Anh của cậu là mẹ An thiếu.”

“Hả?!”

“An thiếu thật sự rất coi trọng cậu đó, mẹ ruột tự mình ra trận, xưa nay chưa từng có.”

Tô Cẩm Lê hoàn toàn chết lặng.

  *

Cầm điện thoại, An Tử Yến dựa vào tường, cố gắng thuyết phục mẹ: “Mẹ, mẹ đừng làm thế nữa được không?”

“Mẹ rất thích cậu ấy, muốn gặp trực tiếp cậu ấy như thế nào.”

“Không phải…… mẹ như vậy…… người trong công ty sẽ nghĩ như thế nào? Mẹ sẽ bị đàm tiếu, con rất xấu hổ.”

“Vậy nói cho mẹ biết, con có phải là GAY không?”

An Tử Yến nào dám nói, chỉ có thể khuyên: “Mẹ, ngoan, đừng náo loạn được không? Nghe lời……”

“Trả lời mẹ, nếu không mẹ sẽ đích thân đi gặp Tô Cẩm Lê.”

“Con không theo đuổi đâu! Mẹ đừng làm loạn!” An Tử Yến nóng nảy, vội vàng nói một câu.

“Mẹ giúp con theo đuổi đó!” Mẹ An nháy mắt đã tiếp nhận tính hướng An Tử Yến.

“Mẹ, mẹ… làm chuyện nghiêm túc đi! Nếu mẹ không có đủ tiền, con đưa mẹ được không?”

“Muốn thì gửi tiền đi, nói cho mẹ biết cỡ quần áo của Tô Cẩm Lê, lần sau đi mua sắm mẹ sẽ mua quần áo cho ba đứa” Mẹ An có vẻ rất hưng phấn.

“Không cần, thẩm mỹ của An Tử Hàm đã bị mẹ bóp méo rồi.”

“Giờ mẹ đi tìm Tô Cẩm Lê.”

“Mua mua mua, mẹ mua đi, con sẽ gửi mẹ số đo của cậu ấy ngay.”

Trước khi cúp điện thoại, mẹ An còn nói: “Con nhanh theo đuổi đi.”

“Vâng.” An Tử Yến một tay che mặt, có chút hỏng mất, anh cũng muốn nhanh lên.

“Mẹ còn chưa nói ba con, con tự nói đi.”

“Vâng.” Ba anh chưa chắc có thể tiếp thu đâu.

Tác giả có lời muốn nói:

Giá trị nhan sắc nữ tính cao nhất, có thể là mẹ An, tiếp theo là Vưu Lạp.

Đương nhiên, là chỉ nữ tính, không bao gồm đại lão mặc nữ trang có thể nháy mắt hạ gục hết thảy ……

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi