ĐẠI TRA CÔNG VÀ TIỂU MỸ NHÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiểu Mỹ Nhân nôn đến mức trời tăm đất tối nhật nguyệt vô quang, Đại Tra Công hoảng sợ trợn mắt, không biết mình đã cho người ta ăn sai ở đâu.

Tiểu Mỹ Nhân ôm bụng, nước mắt lưng tròng nhìn Đại Tra Công.

Tim Đại Tra Công lại run lên.

Đôi mắt của tiểu thổ mạo này sao lại hấp dẫn người đến thế?

Tiểu thổ mạo hấp dẫn người đang tủi thân khóc hu hu.

Làm sao bây giờ, ăn uổng phí hết rồi.

Hơn nữa, sau này có phải tướng công sẽ không muốn tiếp tục cùng ăn cơm với mình nữa không?

Đại Tra Công mời đại phu xem bệnh cho Tiểu Mỹ Nhân. Đại phu sờ sờ cổ tay Tiểu Mỹ Nhân, cười rung râu mép: “Chúc mừng lão gia chúc mừng lão gia, phu nhân có tin vui!”

Đại Tra Công mừng rỡ vô cùng, dùng sức nhéo lấy mặt Tiểu Mỹ Nhân: “Tốt tốt tốt, em ngoan ngoãn sinh con cho tướng công, sinh một ổ trẻ con luôn.”

Trog lòng Tiểu Mỹ Nhân ngọt ngào vô cùng, vặn tới vẹo lui trốn Đại Tra Công, nhỏ giọng nói: “Em đói rồi… Đói bụng rồi….”

Đại Tra Công sờ sờ bụng nhỏ của Tiểu Mỹ Nhân, cười khà khà: “Muốn ăn gì nào?”

Tiểu Mỹ Nhân nuốt nuốt nước miếng: “Em… Em muốn ăn bánh bột ngô hầm cá lớn* do đại sư phó của thôn Ngưu Vương làm!”

*Bánh bột ngô hầm cá

banh bôt ngô ca

Đại Tra Công: “….”

Bản đại gia đây vừa sai người đi mua cua to và bề bề* tươi ngon nhất, mời đầu bếp Tô Châu tới nấu, vậy mà em lại muốn ăn bánh bột ngô cá lớn trong thôn?

Cơ mà trời đất bao la, vợ ta mang bầu là to nhất.

*Bề bề

bê bê

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi