ĐẠI TRA CÔNG VÀ TIỂU MỸ NHÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đại Tra Công sa vào ái tình thấp kém với Tiểu Mỹ Nhân, ban ngày cho Tiểu Mỹ Nhân ăn cơm, buổi tối thì ăn Tiểu Mỹ Nhân.

Tiểu Mỹ Nhân ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn ăn JJ, bụng mỗi ngày đều phình to.

Bạch Nguyệt Quang bắt đầu khó chịu.

Bắt đầu từ lúc mười tuổi, mỗi ngày Đại Tra Công sẽ đến trước mặt y quẹt thẻ, dâng lễ vật tìm mọi cách để lấy lòng.

Nhưng mà từ lúc Đại Tra Công cưới cái đồ giun dế nhỏ đê tiện kia vào cửa là bắt đầu trở nên lười biếng hơn rất nhiều, đã ba ngày liên tục không đến.

Bạch Nguyệt Quang không vui.

Y không vui, thì sẽ muốn khiến cả thế giới cũng phải không vui cùng mình.

Nên Bạch Nguyệt Quang bị bệnh, bệnh rất nặng, lúc ăn điểm tâm hắt xì ba cái liên tục.

Tin tức truyền đến tai Đại Tra Công, Đại Tra Công lập tức ném bát cơm đang cùng ăn với Tiểu Mỹ Nhân, nhanh chóng đi nhìn Bạch Nguyệt Quang.

Tiểu Mỹ Nhân ngơ ngác mà cầm bát cơm, luống cuống gắp một đũa gà xào cay*, bị sặc đến ứa nước mắt.

*Gà xào cay

ga xao cay

Hạ nhân trong phủ khinh thường nguýt một cái: “Mới được sủng ái có hai ngày đã cho rằng lão gia thật sự yêu ngươi à? Nghĩ gì đẹp quá nhỉ.”

Tiểu Mỹ Nhân cúi đầu, nước mắt oan ức xuôi theo khuôn mặt trắng nõn nà  rơi lộp bộp xuống bát cơm, đến gà xào cay cũng không ăn ngon nữa.

Bạch Nguyệt Quang bị bệnh ba ngày, Đại Tra Công ở bên đó ba ngày.

Trong ba ngày này, bọn hạ nhân nhìn ra địa vị trong nhà của Tiểu Mỹ Nhân, dồn dập lườm nguýt, đến thịt cũng không cho ăn.

Tiểu Mỹ Nhân uất ức đến mức nước mắt rưng rưng, chỉ có thể yên lặng ôm củ khoai nướng, gặm từng miếng từng miếng.

Đại Tra Công ở chỗ Bạch Nguyệt Quang tình thắm ý thiết khổ sở suốt ba ngày, đến tay nhỏ cũng không được sờ.

Hắn bắt đầu nhung nhớ Tiểu Mỹ Nhân quê mùa cục mịch trong nhà, tiểu thôn phu này tuy vừa tục vừa quê lại còn ham ăn, nhưng lại mềm mại trắng nõn trắng nà, đúng là rất thơm rất ngọt.

Đại Tra Công tình thâm nghĩa dài cáo biệt Bạch Nguyệt Quang, khi ra ngoài liền giục ngựa lao nhanh gấp gáp đi về, muốn ôm vợ nhỏ vào ngực gặm một miếng.

Vê đến nhà, Đại Tra Công vọt vào phòng ngủ, không có ai.

Vọt tới nhà ăn, không có ai.

Vọt đến nhà bếp, cũng không bắt được bé Tiểu Mỹ Nhân ham ăn kia.

Đại Tra Công cuống lên.

Nhóc chết tiệt cả ngày trừ ngủ thì ăn kia rốt cuộc đã chạy đi đâu?

Rốt cuộc chạy đâu rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi