ĐẠI VIÊN VƯƠNG







Bạch Nguyệt yêu tộc! Chính là Bạch Nguyệt yêu tộc.



Hoàng y đại hán thất kinh nhưng lập tức trấn tĩnh lại, trong long thầm nghỉ:” Tiểu hài đồng này nhất định là Bạch Nguyệt tộc nhân, nếu bắt đem bán cho phú hào ở kinh thanh cũng có thể kiếm được mấy trăm lượng bạc, không thể bỏ qua được.”



Sự tham lam trong lòng gã hung hán nổi lên. Mặc dù thấy Vương Phật Nhi phát ra khí thế làm cho người ta sợ hãi nhưng nghĩ lại đối phương mới có sau bảy tuổi có thể gây trở ngại gì chứ? Hắn lập tức giục Phong Mã thú về phía trước muốn bắt ngay lập tức.



Nghiêm đại thẩm mặc dù hơi thở đã đứt đoạn nhưng hai tay vẫn nắm chặt lấy hai chân sau Phong Mã thú, Phong Mã thú bốn vó đạp đạp mang theo vết máu, vành mắt Vương Phật Nhi rách ra. Trong mắt chỉ còn có hình ảnh của hoàng y hung hán.




Hoàng y đại hán thấy Vương Phật Nhi chạy nhanh không thua gì Phong Mã thú, biết Bạch Nguyệt yêu tộc hành động nhanh như gió, bởi vậy bèn tập trung toàn bộ tinh thần, sợ Vương Phật Nhi chạy mất.



Hai bên đều nhanh, ngay khi đến gần, tốc độ Vương Phật Nhi trong mắt hoàng y hung hán chợt tăng lên, thân hình nhỏ bé nhấc lên khỏi mặt đất, biến mất khỏi tầm mắt của hắn.



Sau đó, một bàn tay nhỏ nhắn nhanh chóng xuất hiện ngay trước mặt hắn.



Bởi vì muốn nhanh chóng bắt Vương Phật Nhi nên hoàng y hung hán đã bỏ cây trường thương ở phía sau nên không thể sử dụng, chỉ có thể đưa song thủ che ở trước mặt, song phương quyền chưởng tiếp nhau, bàn tay Vương Phật Nhi quá nhỏ nên đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay đối phương.



Hoàng y hung hán trong lòng kêu khổ, mặc dù hắn có luyện qua công phu một thời gian, thực lực cũng không kém, nhưng từ trong bàn tay truyền đến một luồng khí băng hàn mãnh liệt, vượt xa sức tưởng tượng của hắn, một ý niệm chợt loé lên trong đầu: ”Đây chính là Thập Phương Đống ma đạo?”



“Xoạt, xoạt!” thanh âm vang lên.



Đó chính là ý niệm cuối cùng trong đầu của hắn , hữu thủ của Vương Phật Nhi không đi xuyên qua chỗ nào trên thân thể hắn nhưng trên thân thể hắn lại hiện lên một lớp dịch thể trong suốt dị thường.



Chỉ trong nháy mắt cả người hắn đã bị hàn khí của Vương Phật Nhi hoá thành băng điêu, sau đó nứt vỡ cực nhanh, làm cho hình nhân băng bể nát tan tành thành từng phiến nhỏ.



Quá tức giận, Vương Phật Nhi xuất thủ không có cố kỵ gì cả, Điều tối kỵ của võ học là liều mạng đánh bừa, mặc dù hắn một quyền đã giết trên hoàng y hung hán nhưng chính mình cũng không chịu nổi. Thân hình ở giữa không trung đã phun ra một ngụm tiên huyết, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động không nhỏ.



Tuy nhiên, hắn vừa rơi xuống đất đã đứng lên đi về phía thân thể lạnh lẽo của Nghiêm đại tẩu. Nửa phía trên Phong Mã thú đang giãy dụa trước mặt hắn bị hắn chém một nhát. Đầu ngựa lập tức bay đi rơi xuống đất, nát thành nhiều mảnh.




“Nương ơi!”



Chưa bao giờ nó coi nữ tử này là người thân nhưng giờ phút này nó cam tâm tình nguyện với cách xưng hô này. Gào khóc một hồi, huyết mạt trong miệng hắn vẫn không ngừng phun ra khiến thương thế lại càng nặng thêm.



Chứng kiến Nghiêm đại tẩu chết mà hai tay vẫn ôm lấy một cái chân ngựa khiến Vương Phật Nhi càng thương tâm, khóc nghẹn không thành tiếng.



Tiếng vó ngựa cộp, cộp!, từ Dương Cốc huyện thành đi ra mười hoàng y đại hán. Vừa rồi Vương Phật Nhi xuất thủ giết người, bọn họ ở trên thành đều nhìn thấy rõ. Tây Địch yêu tộc đại quân trực tiếp dày xéo. Trấn thủ Linh Châu, Duyên Châu, Kiền châu Mộc Dương là tiết độ sử Mộc Nguyên Trực bị sát hại, quân đội của hắn cũng bị hai tiết độ sứ khác thu tập. Theo Tây kỳ, Hoài Dương lưỡng đại tiết độ sứ lãnh binh rút lui. Địa giới Linh Châu thành thế lực chân không. Thủ hạ Linh Châu mục Đông Phương Sóc Minh với một ít võ trang căn bản không thể nào quản được sáu quận và hai mười hai huyện.



Nhân cơ hội này Đại Lương vương tạo phản. Hắn phái ra hơn mười đạo binh mã. Hắn hiểu rằng sáu quận dân cư đông đảo sẽ có một ít binh mã thủ hộ cho nên không dám hạ thủ, nhưng các huyện thành thì chỉ là tòa thành trống nến tiến hành chiếm cứ.



Đây là một đám tặc binh thủ hạ của Đại Lương vương, cầm đầu là Trì Trường Phong.



Trì Trường Phong nhìn sự dũng mãnh vừa rồi của Vương Phật Nhi lấy làm kinh hãi.



Hiện tại, mặc dù hắn suất lĩnh hơn mười thủ hạ ra khỏi thành nhưng đã thấy có điều không ổn.



Tây Địch ngũ đại yêu tộc, Bạch Nguyết yêu tộc là khó đối phó nhất, bọn họ tốc độ như gió, chạy trốn rất nhanh, Vừa rồi tiểu hài đồng này có thể một quyền giết chết thủ hạ Tê Lục Lang của ta, chính là công phu trong thập đại bất truyền bí mật của Tây Địch hoàng tộc ‘Thập Phương Đống ma đạo’ ác độc, có thể biết được môn võ công này chắc chắn đây không phải là yêu tộc bình thường, không chừng sau lưng còn có thế lực khác. Truyện "Đại Viên Vương "



Vương Phật Nhi đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng của mười tên tặc kỵ đang đi lại, sự tức giận trong lồng ngực không giảm xuống. Lúc này trong mắt nó chỉ còn chữ “giết”. Nó quên chính mình học công phu chưa được bao nhiêu thời gian, trong đầu Thập Nhị Hình Thú quyết cũng đã quên. Đặt thân thể của Nghiêm đại tẩu xuống, hắn bước tới nghênh đón đám người của Trì Trường Phong.




“Ngươi biết chúng ta là thủ hạ của Đại Lương vương mà còn không thúc thủ chịu trói.” Truyện "Đại Viên Vương "



Rõ ràng đây chỉ là một đứa bé mới sáu bảy tuổi, hơn nữa Trì Trường Phong tự nghĩ, cho dù Vương Phật Nhi có luyện qua chút công phu thì có thể có bao nhiêu tiến bộ chứ, sao có thể là địch thủ của thương pháp mà hắn đã mất mấy chục năm nghiền ngẫm say mê.



Nhưng trong lòng Trì Trường Phong cũng có chút khiếp sợ.



Vương Phật Nhi ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Trì Trường Phong, hắn chỉ là một người bình thường nhưng đã dũng cảm ngăn cản bọn cường đồ cướp túi xách của cô gái, tự nhiên không hề là người nhát gan sợ hãi. Truyện "Đại Viên Vương "



Bây giờ bị cái chết của Nghiêm đại thẩm làm cho hắn xúc động, nữ tử này không hề có quan hệ với hắn nhưng không tiếc bản thân mình an nhiên đối mặt với tặc binh làm cho Vương Phật Nhi đã sớm quên chữ “sợ” được viết như thế nào, nó bây giờ chỉ còn muốn giết hết lũ tặc binh tàn nhẫn vô nhân tính này.



Gầm nhẹ lên một tiếng, Vương Phật Nhi khom người phát lực, từ mặt đất nhảy lên cao, song quyền nhằm người Trì Trường Phong đánh tới. Vừa rồi nó sử dụng chiêu này giết chết hoàng y tặc binh, tự nhiên bây giờ lại dung chiêu thức quen thuộc này.



Trì Trường Phong tất nhiên không như thủ hạ Tề Lục Lang, trình độ công phu của hắn cao hơn nhiều, thấy Vương Phật Nhi nhảy lên giữa không trung, trong lòng mỉm cười nhưng lại không muốn giết người bèn đâm thẳng bào đùi Vương Phật Nhi. Hắn và Tề Lục Lang suy nghĩ giống nhau, đều muốn bắt đứa nhỏ này lại. Đứa nhỏ Bạch Nguyệt yêu tộc này bán cho gia đình phú hào sẽ được không ít ngân lượng.



Nhìn trường thường hướng tới chân mình, Vương Phật Nhi đang ở giữa không trung mắt thấy nhưng không thể né tránh…


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi