ĐẠI VIÊN VƯƠNG







"Này, này! Ngươi đến đây làm gì?"



Con dị thú xông ra khỏi vòng vây, lao như điên tới bên người Vương Phật Nhi cắn lấy áo của hắn lôi đi. Vương Phật Nhi kêu to mấy tiếng, bản thân cảm thấy con dị thú này hoàn toàn không có ác ý nên liền tung người nhảy lên cưỡi trên lưng nó.



Con dị thú tựa hồ cũng có nhân tính, khi Vương Phật Nhi cưỡi lên người thì chạy chậm lại, đến lúc Vương Phật Nhi ngồi yên ổn mới lập tức phi thật nhanh! Hí lên một tràng dài, chạy như điên về hướng bắc. Đám thi binh kia, tốc độ còn chậm hơn cả người thường thì làm sao có thể đuổi kịp con dị thú chạy nhanh như gió này.



Nghe tiếng gió cuốn vù vù bên tai, Vương Phật Nhi nghĩ thầm: "Phê thật! Còn sảng khoái hơn so chạy xe song mã."




Con dị thú này có tốc độ cực kì thần tốc, nhưng khi chạy nhanh vẫn giữ được thân hình rất ổn định, ngồi trên không hề cảm thấy xóc mấy. Sau một hồi hưởng thụ khoái cảm tuyệt vời của việc cưỡi dị thú chạy như điên, Vương Phật Nhi liền nhớ rằng bản thân mình đến đây là để đi săn, bây giờ cũng không biết đã chạy đến chỗ nào, làm sao tìm được đường về Ngũ Lão phong?



Hắn vội vàng ghé vào tai con dị thú, nhẹ giọng kêu lên: "Dừng lại, dừng lại, bây giờ đã thoát khỏi bọn thi binh này rồi, chúng ta không cần chạy nữa."



Dị thú nghe được tiếng kêu của Vương Phật thì dần dần chạy chậm lại, nhưng vẫn như trước không chịu dừng bước. Vương Phật Nhi bất đắc dĩ trông về khắp mọi phía, quả nhiên đã không nhìn thấy Ngũ Lão phong ở chỗ nào nữa, trong lòng có chút lo lắng.



Cảnh vật trước mắt đã thay đổi, bất tri bất giác, con dị thú này mà đã chạy được mấy trăm dặm tới một nơi bằng phẳng, tầm mắt quang đãng.



Nơi này chắc là một sơn cốc được các ngọn núi trong dãy Bất Nguyên sơn bao bọc lại, nhưng diện tích cũng phải chừng mấy trăm dặm, cây cối rậm rạp tầng tầng lớp lớp, phong cảnh hết sức êm đềm. Con dị thú mà Vương Phật Nhi đàn cưỡi đến chỗ bằng phẳng thì càng bốc đồng, tốc độ có vẻ còn nhanh hơn một chút so với lúc trước.



Biết rõ là không ngăn được cơn hưng phấn của con dị thú, Vương Phật Nhi đành mặc kệ nó. Bất thình lình có tiếng bật dây nỏ, Vương Phật Nhi nghe theo tiếng động mà phát ra một chưởng đánh cho một cây vũ tiễn bay đi.



"Không xong, hình như là đã chạy đến địa bàn của ai đó? Dường như có mai phục."



Vài tên binh lính mặc quân phục của vương triều Đại Càn từ trong rừng cây nhảy ra, quát lớn: "Phi Hùng quân đang tiễu trừ Thi binh, tên lang thang kia từ đâu tới, còn không xuống ngựa chịu trói!"



"Xuống ngựa chịu trói? Ai biết được các ngươi có phải là những kẻ giết người bừa bãi hay không."



Đã từng chứng kiến binh lính vương triều Đại Càn tuỳ tiện giết người vô tội một cách bừa bãi, Vương Phật Nhi nào dám xuống ngựa, hai tay chia thành tả hữu hai bên vận băng hàn chân khí ngưng tụ nước thành băng tạo thành chục quả băng trùy ném tung ra.




Đám binh lính này ngay cả người có tu vi cửu phẩm cũng không có, lại thấy Vương Phật Nhi chỉ là một đứa nhỏ thì có chút khinh thường, nên bị mười quả băng trùy này ném trúng, đương trường lập tức có một người bị đánh xuyên qua chỗ yếu hại ở yết hầu, ngã nhào xuống đất, nhìn thì thấy không còn sống nữa, mấy người còn lại cũng đều bị thương.



Đám binh lính tức khắc náo động. Bọn chúng là Phi Hùng quân, chính là một trong sáu đạo quân của thiên tử, bình thường bảo vệ kinh thành, rất ít khi ra khỏi kinh đô của đế quốc. Lần này chính là bị Đông hải tướng dâng sớ đề nghị cho đi theo con của Đông hải tướng đến Bất Nguyên sơn, tru sát Thi binh



Loại chinh chiến này cũng không tính là hành động nguy hiểm gì, mỗi binh sĩ Phi Hùng quân đều biết đây là Đông hải tướng muốn con mình tăng thêm chút quân công, để cho thuận lợi trong cuộc tranh tài võ khoa tại đế đô vào mấy tháng sau, giành được thứ hàng không kém sau đó tiến vào hệ thống quân sự vương triều Đại Càn, là bước đầu tiên trên con đường quan lộ.



Vương triều Đại Càn ba năm một lần tổ chức thi cử, tuyển chọn những người có năng lực vào triều. Dựa theo tính chất thì chia làm bốn môn: văn, đạo, vũ, tổng hợp, trong đó môn tổng hợp lại chia thành cơ quan, tướng số, phong thuỷ...... vân vân.



Mỗi môn lấy ba mươi sáu người, chia thành ba cấp để ban cho quan chức.



Bình dân nếu có quân công trên người thì trong dịp tranh tài cũng được ưu tiên không ít.



Đám Phi Hùng quân này cũng chỉ nghĩ nhân tiện chém lấy mấy trăm chiếc đầu Thi binh, để khi trở về đế đô thì coi đó là dịp lập công lớn, nào ngờ gặp phải Vương Phật Nhi là loại người ngang ngược, không ngờ lại bị đánh chết mất mấy đồng đội.



Đám binh sĩ Phi Hùng quân này cũng không dám dùng sức mạnh ngăn chặn Vương Phật Nhi, lập tức phân tán sang hai bên, lớn tiếng huýt còi gọi đồng đội đang ở rải rác cách đó không xa đến bủa vây.



Vương Phật Nhi âm thầm kêu khổ, sao vận khí của mình lại xui xẻo như vậy, rất là hối hận về việc ban nãy đã cứu con dị thú này. Phi Hùng quân mặc dù là sư đoàn được tuyển chọn kỹ càng của vương triều Đại Càn, nhưng cũng không phải là tinh nhuệ gì, vì khi chọn người nhập ngũ thì gia thế của bọn lính còn quan trọng hơn nhiều so với bản lãnh.



Bởi vậy, Vương Phật Nhi ỷ vào tốc độ của con dị thú này liên tục xông qua hơn mười tên Phi Hùng quân. Vương Phật Nhi đột nhiên nghe thấy tiếng người huyên náo phía trước, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Trong khi hắn đang chạy thục mạng thì bỗng có một làn hương thơm thổi qua rồi một thân thể mềm mại thơm phức thình lình đáp xuống phía sau lưng, sau đó là một tiếng cười yêu kiều: "Lô Cao Vũ cái tên công tử phế vật này chẳng biết học đòi ai mà dám tới đây đánh nhau, ta tạm lấy đầu của hắn chơi. Các ngươi nói với lão vương bát đản Lô Chính Dương là từ nay về sau hễ nhìn thấy Thiết Ngôi Quân chúng ta, thì phải ngoan ngoãn nhường đường, nếu phát binh đến vây quét lần nữa thì hãy cẩn thận cái đầu của cả nhà hắn đấy."




Sau đó nữ nhân này cười khanh khách, phía sau vang lên vô số tiếng gào thét giận dữ tựa hồ có hàng ngàn binh mã đuổi theo sau lưng.



Vương Phật Nhi nghe thì hiểu được trong lúc mình xui xẻo nhất, chính là khi thần khí bị suy yếu đả thương đến thân thể, ngay cả một cơ hội để phục hồi cũng không có thì nữ nhân này đột nhiên xuất hiện, hình như đã giết chủ tướng của Phi Hùng quân cũng là ái tử của một người nào đó...... Thù này đã kết quá sâu rồi.



Nhưng hắn cũng không kịp nghĩ ngợi lâu, nữ nhân sau lưng cũng chẳng hiểu dùng cái thủ pháp gì mà khiến cho con dị thú dưới thân đột nhiên trở nên ngoan ngoãn nghe lời, tung bốn vó tả xung hữu đột, trốn thoát khỏi vòng vây còn chưa hoàn thành của Phi Hùng quân.



Vương Phật Nhi giãy dụa từ trong lòng nàng kia thò đầu ra nhìn lại phía sau một cái, thấy mấy ngàn Phi Hùng quân cưỡi Phi Hùng thú đang điên cuồng đuổi theo sau đuôi. Phi Hùng thú cũng không có khả năng bay thật sự, nhưng tốc độ cũng rất nhanh, hình thể lại cực kỳ to lớn, thích hợp cho xung kích kỵ binh mặc giáp dày.



Nhưng Phi Hùng thú rất khó nuôi, ngoại trừ hoàng thất của vương triều Đại Càn sử dụng để thành lập Phi Hùng quân còn bình thường không có cách nào trang bị được cho quân đội, bất luận là của vương triều Đại Càn, hay là của quân Tây Địch, chủ yếu cưỡi thú, là Phong Mã thú.



Tiếng chân đạp đất của mấy ngàn con Phi Hùng thú ầm ầm như sấm, thanh thế thật lớn. Bất quá Vương Phật Nhi ngồi trên lưng dị thú, đối với loại cảnh tượng này cuãng chẳng luống cuống chút nào, mà, vậy mà càng chạy càng nhanh, không đến nửa canh giờ đã không thấy tăm hơi đám truy binh đâu nữa.



Nàng kia suốt dọc đường đi đều cười từ tốn, nhẹ nhàng điều khiển vào hông con dị thú, hiển nhiên biết rất rõ đường đi lối lại trên Bất Nguyên sơn.



Vương Phật Nhi có chút không kiềm chế nổi, cuối cùng phải cất tiếng hỏi: "Nếu Đại tỷ không phiền thì tự đi một mình đi? Ta còn phải về Ngũ Lão phong tìm sư phụ, không thuận đường với ngươi."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi