ĐẠI XÚC

Thẩm Diệu dẫn Thẩm Diệc Thanh về trung đoàn.

Đêm nay Tưởng Trạch vừa vặn trực trong đội, vừa thấy Thẩm Diệc Thanh đi vào phòng thẩm vấn còn quen thuộc chào đón: “Lại tới nha, họa sĩ lớn.”

Nghe cái xưng hô họa sĩ lớn này, Thẩm Diệu hơi hơi nghiêng đầu, tò mò nhìn về phía mặt nghiêng của Thẩm Diệc Thanh.

“Đội trưởng Tưởng, lại làm phiền anh rồi.” Thẩm Diệc Thanh tao nhã gật gật đầu với Tưởng Trạch, lại kéo hai cái ghế trước bàn ra, cùng ngồi xuống với Thẩm Diệu.

“Nghe nói cậu thiếu chút nữa bị thủy quái lừa xuống hồ nhỉ?” Tưởng Trạch tùy tùy tiện tiện trêu chọc, “Cậu nói xem sao cậu lại xui xẻo như vậy hả?”

Hai lần trước Thẩm Diệc Thanh gặp sự kiện đặc biệt, công tác xử lý sau cùng cũng trùng hợp đều là Tưởng Trạch xử lý, lại thêm ký ức còn không xóa được, cho nên Tưởng Trạch khắc sâu ấn tượng với hắn.

Thẩm Diệc Thanh tự giễu cười một chút, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ nói: “Chỉ là muốn đi ra ngoài giải sầu, không ngờ lại đụng phải chuyện này.”

“Phỏng chừng nhìn cậu cũng ăn ngon.” Tưởng Trạch nói xong, đẩy hiệp nghị đã sớm chuẩn bị xong ở trên bàn về hướng Thẩm Diệc Thanh, nói, “Quy tắc cũ, ký đi.”

Thẩm Diệc Thanh tiếp nhận hiệp nghị giữ bí mật, nhanh chóng lướt nhìn sơ qua, Tưởng Trạch ở một bên lười biếng niệm những điều khoản mình đã đọc làu làu: “… Cấm dùng bất cứ hình thức gì tiết lộ sự tồn tại của ma vật, bao gồm nhưng không giới hạn trong…”

“Tôi ký xong rồi.” Một phút đồng hồ sau, Thẩm Diệc Thanh đóng nắp bút lại, đưa hiệp nghị giữ bí mật trở về, Tưởng Trạch nhìn lướt qua liền cất hiệp nghị đi.

Thẩm Diệu cảm thấy thái độ của Tưởng Trạch không khỏi quá tùy ý, vì thế không yên tâm, căng khuôn mặt nhỏ nhắn cường điệu nói với Thẩm Diệc Thanh: “Tính chất chuyện này rất nghiêm túc, tôi nhất định phải nhắc lại anh một lần, nếu có tin tức để lộ từ chỗ anh thì anh phải chịu pháp luật trách nhiệm, anh không thể nói với bất kỳ ai về chuyện phát sinh tối hôm nay, thậm chí gồm cả cha mẹ anh, vợ của anh…”

Thẩm Diệc Thanh cắt ngang: “Tôi chưa lập gia đình.”

Thẩm Diệu giải thích: “Tôi chỉ nói ý vậy thôi.”

Thẩm Diệc Thanh mắt điếc tai ngơ, tự nhiên như ruồi nói: “Cũng không có bạn trai, độc thân.”

Thẩm Diệu: “…”

Sao một lời không hợp liền come out rồi!?

Câu vừa rồi Thẩm Diệc Thanh nhìn Thẩm Diệu mà nói, đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm như biển rộng dưới trời trăng, từ góc độ của hắn, tròng mắt vừa vặn phản xạ một phần ánh đèn trên trần phòng, có vẻ nhu hòa đến lạ.

Thẩm Diệu ngơ ngác chớp mắt, vừa than thở “ai hỏi anh cái này”, vừa muốn quay đi, nhưng Thẩm Diệc Thanh lại khép năm ngón tay đặt lên bên trán, kính một cái lễ không quá tiêu chuẩn với Thẩm Diệu, vẻ mặt nửa là nghiêm túc nửa là dịu dàng nói: “Cam đoan không tiết lộ cơ mật, trưởng quan.”

Tiếng nói chuyện trầm thấp lại từ tính, trong giọng nói còn mang theo ý khiêu khích mơ hồ, mặt Thẩm Diệu xoạt một cái đỏ rực, cậu ra vẻ vô tình nghiêng nửa người đi dùng ba phần tư mặt trái đối diện Thẩm Diệc Thanh, quẫn bách gãi gãi đầu, lập tức xin giúp đỡ nhìn về phía Tưởng Trạch, hỏi: “Có thể cho hắn đi rồi chứ?”

Tưởng Trạch bị bộ dạng chân tay luống cuống của Thẩm Diệu chọc cười, tay to vung lên nói: “Đi đi đi đi, không có việc gì, Thẩm Diệu chú mày nhớ thứ hai phải báo cáo bổ sung đó.”

Thẩm Diệu rầu rĩ đáp lời, ngồi ở trên ghế bất động, Thẩm Diệc Thanh thì đứng dậy rời khỏi phòng thẩm vấn.

Thẩm Diệc Thanh vừa đi, trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại có Thẩm Diệu và Tưởng Trạch.

Tưởng Trạch kẹp điếu thuốc châm lên, trắng trợn nói: “Nhìn cái mặt đỏ lòm kìa, sao, thả thính chú mày một phen liền coi trọng người ta rồi hả?”

“Ai hả? Anh Tưởng anh nói cái gì đó?” Thẩm Diệu trừng to mắt giả ngu.

Chuyện cậu cong bẩm sinh Tưởng Trạch cũng biết, lúc Thẩm Diệu mười sáu tuổi đã come out với Tưởng Trạch, vốn dĩ trong lòng cực thấp thỏm, không ngờ Tưởng Trạch căn bản không xem là vấn đề, chỉ sờ cái mặt râu ria xồm xàm của mình nghiêm túc hỏi Thẩm Diệu có yêu thầm mình hay không, sau khi Thẩm Diệu hoảng sợ phủ nhận thì Tưởng Trạch liền nhẹ nhàng thở ra tỏ vẻ vậy hắn an tâm rồi.

Thẩm Diệu mười sáu tuổi buồn bã nói: “Anh Tưởng, bọn em cũng nhìn mặt đó.”

Tưởng Trạch: “…”

Có điều từ mười sáu tuổi Thẩm Diệu ý thức được tính hướng của mình đến bây giờ, trong thời gian năm năm Thẩm Diệu vẫn luôn là trạng thái độc thân. Lấy sắc đẹp của cậu, muốn thoát ế thì theo lý hẳn là rất dễ dàng, nhưng cậu một là ánh mắt cao, hai là tính chất công việc quá đòi mạng. Trước đây Thẩm Diệu thật vất vả quen biết một cao phú soái các phương diện điều kiện đều không tồi, tổng cộng hẹn ba lượt, một lần bởi vì nhiệm vụ khẩn cấp cho người ta leo cây, một lần xem phim đến một nửa đột nhiên chạy ra ngoài đánh quái, lần thứ ba lúc ăn cơm nói tới nghề nghiệp của nhau, Thẩm Diệu không thể nói thật, nói dối lại không cẩn thận bị người ta chọt thủng tại chỗ, sau đó liền không có sau đó.

Thẩm Diệu cảm thấy cái nghề của mình muốn yêu đương thật sự rất khó, cấp bậc giữ bí mật của nghề này quá cao, hoặc là tiêu thụ nội bộ với đồng nghiệp, hoặc là phải che giấu người yêu, cho nên trên lý trí Thẩm Diệu đã chuẩn bị cô độc cả đời, nhưng lý trí thì lý trí, trong lòng vẫn nhịn không được có chờ mong.

“Coi trọng cũng không có gì không được, là một họa sĩ lớn.” Tưởng Trạch nuốt mây nhả khói, nương theo đề tài vừa nãy tiếp tục nói, “Còn rất nổi tiếng, nghe nói qua chưa?”

“Chưa từng nghe nói.” Thẩm Diệu lắc đầu, đỏ mặt mạnh mẽ nói tránh đi, “Anh Tưởng, lúc em làm nhiệm vụ có một hộp socola thủ công bị thủy quái ăn cắp vào trong hồ rồi, rất đắt, anh chi trả cho em đi.”

“Socola?” Tưởng Trạch tử thủ kinh phí hệt như ác long canh giữ tiền vàng, “Cái thứ mấy chục đồng, không đáng để báo lên.”

“Đâu ra mấy chục đồng?” Thẩm Diệu gục xuống bàn, u oán nói thầm, “Tận mấy trăm đó, bình thường em căn bản không nỡ mua, hôm nay hiếm khi hạ quyết tâm mua một lần, mới ăn ba viên đã vào mồm thủy quái rồi…”

Tưởng Trạch mặt dày mày dạn cự tuyệt: “Dù sao nếu không rớt xuống nước thì tới giờ cũng chẳng còn, coi như chú mày đã ăn vào bụng đi.”

Thẩm Diệu tủi thân đến độ nằm liệt thành một vũng trên bàn: “Em mặc kệ, rõ ràng em chưa ăn vào bụng, buổi tối em liên tiếp giết hai ma vật, cơm chiều cũng chưa kịp ăn nữa…”

Tưởng Trạch không kiên nhẫn: “Dậy dậy! Ăn ít vài miếng socola có thể chết hả?”

Thẩm Diệu lướt qua hơn nửa mặt bàn vươn tay kéo tay áo Tưởng Trạch lúc la lúc lắc, chớp đôi mắt to mềm mại dài giọng làm nũng: “Em chết đó —— em vừa đói vừa mệt vừa thèm vừa lạnh vừa đau khổ, anh Tưởng —— báo cáo cho em đi, anh Tưởng —— “

Ống thép thẳng Tưởng Trạch ghét bỏ rút tay áo về, thô giọng nói: “Đi đi đi, anh không thích cái kiểu này của chú mày đâu!”

Lúc này, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra một cái khe nhỏ, Thẩm Diệc Thanh từ sau cửa lộ ra nửa khuôn mặt, nói: “Tôi thích.”

Thẩm Diệu: “…”

Tưởng Trạch: “…”

Vẻ mặt Thẩm Diệu ngu ngơ, nhất thời không kịp hiểu, nghi hoặc nói: “Anh thích cái gì?”

Thẩm Diệc Thanh đẩy cửa vào, trong giọng nói mang theo một chút bức thiết mơ hồ nói: “Tôi thích kiểu này của em.”

“…” Thẩm Diệu nhận ra vừa rồi mình làm nũng bán manh đều bị Thẩm Diệc Thanh nghe được, trong đầu oanh một tiếng, mất thể diện đến mức hận không thể chui xuống gầm bàn, tuy rằng trên mặt ráng chống đỡ không lộ ra biểu cảm xấu hổ gì, nhưng vùng đỏ trên hai má đã lan tràn đến cổ.

“Phắc, tiểu Lưu đâu? Sao không tống cậu đi?” Tưởng Trạch rướn cổ lên nhìn ra bên ngoài, “Lại chạy đâu nhàn hạ rồi?”

Thẩm Diệc Thanh vô tội nhìn Thẩm Diệu, giải thích: “Không phải tôi cố ý muốn nghe, tôi chỉ ở cửa chờ em đi ra thôi.”

“Chờ tôi làm gì?” Thẩm Diệu hết sức mất tự nhiên.

Thẩm Diệc Thanh: “Để cảm ơn hôm nay em đã cứu tôi, muốn mời em ăn khuya.”

Thẩm Diệu đang xấu hổ muốn chết, không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Không đi cám ơn tôi không đói bụng.”

Thẩm Diệc Thanh có nề nếp thuật lại: “Vừa rồi em nói với Tưởng đội là em vừa đói vừa mệt vừa thèm vừa lạnh vừa đau khổ.”

Tưởng Trạch không tim không phổi cười ha ha: “Đúng đúng đúng, đúng là nói như vậy, trí nhớ họa sĩ lớn thật tốt.”

Thẩm Diệu: “…”

Vì thế mấy phút đồng hồ sau, Thẩm Diệu mặc áo khoác đồng phục lấy từ phòng trực ban, cùng với Thẩm Diệc Thanh bước ra cửa trung đoàn chấp pháp.

Thẩm Diệc Thanh: “Muốn ăn gì?”

Thẩm Diệu ngoan cường mà rụt rè nói: “Tôi không đi, tôi về nhà ăn.”

Thẩm Diệc Thanh giống như không nghe thấy cậu cự tuyệt, ráng báo tên đồ ăn: “Tôi biết một tiệm không tệ, hương vị gan ngỗng non mềm, thịt bò lúc lắc, tôm hùm phô mai với súp bơ cua tiệm đó đều rất ngon.”

Nghe thấy tên mấy món ăn, Thẩm Diệu không biết phấn đấu mà nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt tràn ngập hướng tới, mất đi dũng khí cự tuyệt lần thứ hai.

Thẩm Diệc Thanh giơ tay cản một chiếc xe, thay đổi cách nói: “Hiện tại tôi cũng rất đói bụng, có điều tôi thật sự không quen ăn ở tiệm một mình, coi như giúp tôi một việc, nhé?”

Thẩm Diệu: “…”

Ăn ăn, không ăn cũng uổng, không vì cứu hắn thì socola cũng sẽ không mất!

Cậu bạn nhỏ Thẩm Diệu bụng kêu thầm thì phi nhanh lên xe!

Khóe môi Thẩm Diệc Thanh hơi hơi cong lên, dùng ánh mắt như nhìn một con mồi nhỏ, dùng sức chăm chú nhìn Thẩm Diệu.

Hai người vào trong tiệm, Thẩm Diệc Thanh ngựa quen đường cũ chọn mấy món ăn chiêu bài trong tiệm, lập tức nói với Thẩm Diệu: “Tùy tiện chọn đi, không cần khách khí, ăn không vô có thể đóng gói mang về.”

Thẩm Diệu nhìn trái nhìn phải, chỉ vào bảng đồ ăn hỏi: “Bạch tuộc mù tạc, được chứ?”

Khóe miệng Thẩm Diệc Thanh cứng ngắc một giây, lập tức nhanh chóng điều chỉnh tốt biểu tình, lộ ra một nụ cười dịu dàng nói: “Đương nhiên được, còn muốn ăn gì không?”

“Cứ vậy trước đi, ” Thẩm Diệu nói, “Cũng xêm xêm rồi.”

Vẻ mặt Thẩm Diệc Thanh hơi u buồn.

Đồ ăn nhanh chóng đưa lên đủ, Thẩm Diệc Thanh dùng ánh mắt vi diệu tựa như thấy thiên địch nhìn Thẩm Diệu khoan khoái gắp một miếng lại một miếng bạch tuộc mù tạc đưa vào miệng, nhìn chốc lát, Thẩm Diệc Thanh cẩn thận hỏi: “… Em thích ăn bạch tuộc hả?”

Thẩm Diệu thỏa mãn gật đầu: “Thích, tôi còn biết làm bạch tuộc viên chiên nữa, hương vị không ngon như bên ngoài, nhưng mà bỏ nhiều thịt bạch tuộc.”

Khắp nơi trên người Thẩm Diệc Thanh đều loáng thoáng phát đau: “…”

“Anh cũng ăn đi.” Thẩm Diệu đẩy dĩa bạch tuộc mù tạc về hướng Thẩm Diệc Thanh.

Thẩm Diệc Thanh hàm hồ lên tiếng, quay sang hướng khác cúi đầu cắt thịt bò, không nhìn tới bạch tuộc bầm thây thê thảm giữa bàn nữa.

Hết chương 5

Xúc ca: tui chỉ ăn một bữa cơm thôi vì sao còn phải nhìn hiện trường đồng loại tui bị phân thây chứ… QAQ

Xúc ca: bảo tàng cổ đại dưới đáy biển nhà anh có thể mua hết socola toàn thế giới về cho em, em làm nũng với anh đi nè… QAQ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi