ĐÁM BẠN TRAI ĐỒNG THỜI CẦU HÔN TÔI, LÀM SAO GIỜ

Chuyện gì xảy ra?

Nghị trưởng sama vì sao lại ở đây!

Tạ Cảnh nhất định nghe được rồi, nhất định là nghe được, cậu và thái tử nói chuyện… móa nó! Sao có khả năng không nghe thấy chứ!

Thoáng nghĩ qua, trên mặt Ninh Vũ Phi trắng xanh liên tục, chỉ muốn đào một cái hố để chui.

Tuy cậu không có nói xấu nghị trưởng như ngữ khí rũ bỏ quan hệ này, loại giọng điệu bất đắc dĩ này, loại ba phải này… Quả đúng là như cắt vào tim Tạ Cảnh, đâm vào nơi yếu ớt nhất, lại còn cố sát muối trên vết thương đó!

Quá tàn nhẫn!

Ninh Vũ Phi đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, không nhịn được mà run rẩy, nếu lúc này nghị trưởng sama một súng bắn chết cậu, cậu tuyệt đối cũng không hề bất ngờ.

Nói thật, vào lúc này Ninh Vũ Phi cảm thấy nếu một súng có thể kết thúc tất cả, không chừng đó lại là kết quả tốt nhất QAQ.

Lần này hoàn toàn không lừa nổi, dù thế nào cũng không thể chu toàn nổi.

Hàng lang ngắn như vậy, hiệu quả cách âm bằng 0, dù Tạ Cảnh không thấy thái tử hôn cậu nhưng nhất định là nghe được họ nói gì.

Lúc đó Ninh Vũ Phi vì dỗ thái tử mà mài hỏng miệng lưỡi… chỉ cần đầu óc là có thể nhận ra quan hệ hai người họ không phải bình thường.

Cho nên…

Làm sao bây giờ a a a! Đều nói chết sớm siêu sinh sớm, nhưng chết ở cục diện gian nan này, quả thật còn đáng sợ hơn cả chết!

Bên ngoài là bữa tiệc vui mừng, bên trong lối này lại là một mảnh vắng lặng trầm mặc.

Ninh Vũ Phi luống cuống, Tạ Cảnh chỉ đứng ở đằng kia như tượng đá giữa trời đông khắc nghiệt, rõ ràng đường nét ưu mỹ được ánh trăng vuốt ve nhưng trông cứ vật chết lạnh lẽo, linh hồn bị rút mất, chỉ còn một thân xác tinh mỹ khiến lòng người âm lãnh.

Ninh Vũ Phi hoảng loạn, cậu do dự hồi lâu mới kiên trì mở miệng: “Học trưởng…”

Tạ Cảnh không lên tiếng.

Ninh Vũ Phi cũng không biết nên nói gì, xin lỗi sao? Thẳng thắn sao? Có ích gì?

Mặc kệ là cái cớ gì cũng đều là lừa gạt hắn, phản bội hắn, làm thương tổn hắn, là không chung thủy… Mặc kệ là nguyên nhân gì đều chỉ khiến người khinh thường mà thôi.

Chứ đừng nói chi là Tạ Cảnh đối với cậu dùng tình sâu nhất.

Ninh Vũ Phi chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, nhiều lời muốn nói đều bị chặn ở cuống họng, có lẽ là do quá loạn, do gai mắc trong cổ họng, dù không muốn nói ra nhưng lại không biết nói từ đâu.

Qua không biết bao lâu, vẫn là Tạ Cảnh mở miệng trước: “Tiểu Vũ.”

Hắn không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thái cứng ngắc, chỉ có âm thanh là nhẹ nhàng từ tốn như sợ dọa đến đứa trẻ đang ngủ trong nôi, rất nhẹ rất ung dung nhưng khiến lòng người có loại cảm giác sợ hãi—— bởi vì ngoài chiếc nôi chính là nơi rắn độc chiếm cứ.

Ninh Vũ Phi hơi sợ sệt nhưng cậu biết có chết cũng không hết tội, sợ thì có ích gì chứ, là cậu có lỗi với hắn.

Hít sâu một hơi, Ninh Vũ Phi áp chế cơ thể run rẩy, lắp bắp nói: “Học trưởng, là em…”

Bốn chữ “Có lỗi với anh” còn chưa nói ra thì Tạ Cảnh bỗng mở miệng, cắt ngang lời Ninh Vũ Phi: “Vừa nãy là thái tử điện hạ sao?”

Ninh Vũ Phi ngơ ngác.

Cuối cùng Tạ Cảnh cũng di chuyển, hắn chậm rãi đi tới, bước chân nhàn hạ, trường bào khẽ nhúc nhích, màu bạc dưới ánh sao, mặt trái màu đỏ sậm ở phần dưới lúc này lại như màu máu đỏ tươi mang cảm giác trầm trọng.

Ninh Vũ Phi không biết vì sao hắn lại hỏi vậy, cậu chỉ đành thành thật gật đầu: “Đúng vậy.” Hoàn toàn không cần phải giấu diếm nữa.

Tạ Cảnh đi tới trước mặt Ninh Vũ Phi, đường nét ưu mỹ khuôn mặt của hắn dưới ánh trăng trở nên đẹp đến động lòng người, hắn hơi nghiêng đầu, thanh âm rất êm tai: “Tình cảm em và cậu ta rất tốt.”

Trong lòng Ninh Vũ Phi đột nhiên nhảy lên một cái, mấp máy môi.

Tạ Cảnh lại nói tiếp: “Anh em họ cùng nhau lớn lên, tình cảm tốt một chút cũng có thể hiểu được.”

Ninh Vũ Phi cò phần không phản ứng kịp.

Tạ Cảnh giơ tay, ngón tay trắng nõn khẽ búng lên trán Ninh Vũ Phi, tuy khí tức quanh hắn vẫn đông lạnh như cũ nhưng trong giọng nói lại tràn đầy sủng nịch: “Sao em không nói với anh? Em và thái tử có liên hệ với nhau là chuyện tốt, dù sao chỉ có em mới coi mẹ cậu ta là người thân, hơn nữa…” Hắn dịu dàng cười: “Em là em họ cậu ta, cậu ta lại là em họ anh, như vậy hình như… em cũng phải gọi anh một tiếng anh họ chứ nhỉ.”

Ninh Vũ Phi mở to mắt nhìn hắn nói chuyện, từng câu từng chữ đều nghe rõ ràng, sao nối liền với nhau lại có cảm giác không thể hiểu nổi?

Ý nghị trưởng sama là gì? Lẽ nào… hắn không nghe thấy gì sao? Không nghe thấy cậu và thái tử nói chuyện?

Ninh Vũ Phi ngơ ngác, là do cậu quá ngu hay do thế giới này quá phức tạp, sao cậu lại không thể theo kịp được tiết tấu thành thần này?

Ánh mắt Tạ Cảnh trở nên ấm áp, lạnh lẽo quanh thân như được hơi nóng thổi qua thành sương mỏng rồi tan biến hoàn toàn, nương theo đó chính là chất giọng mê người chảy xuôi vào trong tim người.

“Đương nhiên…” Hắn bỗng dựa sát gần kề bên tai Ninh Vũ Phi, nói: “Giữa chúng ta không hề có quan hệ máu mủ.”

Bốn chữ cuối cùng bị nhấn mạnh như nện vào tim Ninh Vũ Phi.

Ninh Vũ Phi bắt đầu bất an, cậu thấy nghị trưởng đang cảnh cáo cậu, đúng, chính là cảnh cáo.

Trong đầu hỗn loạn thành từng mảnh nhưng tiếp theo đó, cậu bỗng trợn to mắt, hoàn toàn đờ đẫn.

Tạ Cảnh không hề báo trước mà cúi đầu hôn lấy Ninh Vũ Phi.

Từ trước đến nay, nghị trưởng sama là một người rất có phong độ, ôn nhu, săn sóc, ẩn nhẫn, dung túng, là một người yêu hoàn mỹ, nhưng Ninh Vũ Phi không ngờ nụ hôn của hắn lại nóng bỏng đến như vậy… Cùng phong thái hắn thể hiện hoàn toàn bất đồng, đây là một nụ hôn thô bạo, điên cuồng như lửa cháy hừng hực, như muốn đốt người thành tro.

Ninh Vũ Phi không hề có khả năng phản kháng, cổ cậu bị trói chặt, thân thể kề sát trên vách tường lạnh lẽo, thân thể Tạ Cảnh bao trùm lên cậu như một người chế tạo lao tù, hận không thể đem cả người đó nhốt vào bên trong. Loại quyết tuyệt đó, loại điên cuồng đó, tàn nhẫn đến mức khiến người ta sợ hãi nhưng lại cảm thấy tim mình đau nhói, vì dưới sự thô bạo ấy chính là cảm giác suy sụp, bất lực mang vị chua chát nồng đậm, làm người ta tâm hoảng ý loạn…

Tạ Cảnh buông lỏng cậu, Ninh Vũ Phi dựa lưng vào tường, thở hổn hển.

Nghị trưởng cúi đầu nhìn Ninh Vũ Phi, yên lặng nửa ngày, hắn chợt cong môi, điên cuồng và chấp nhất bị đè nén, đôi mắt đào hoa tinh xảo lại khôi phục thần thái như xưa, giọng nói cũng mềm mại như trước: “Lễ phục này rất thích hợp em, đêm nay khi mới thấy em, anh đã muốn làm như vậy.”

Cả người Ninh Vũ Phi đều hoảng loạn, nghe không rõ ràng.

Tạ Cảnh khẽ lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng ôm Ninh Vũ Phi vào trong ngực, vuốt ve sau lưng như đang trấn an: “Hù em sao?”

Thân thể Ninh Vũ Phi không khống chế được mà hơi run rẩy: “Học trưởng, em…”

“Anh biết.” Tạ Cảnh rất bình tĩnh, âm thanh vô cùng bình thường: “Em và thái tử lớn lên cùng nhau từ nhỏ, thân cận với người khác một chút cũng không có gì sai.”

“Là anh không tốt…” Tạ Cảnh hôn lên tóc Ninh Vũ Phi: “Anh không nên hẹp hòi như vậy, nhìn thấy em ở gần bên người khác, anh bất giác mà thấy sợ hãi… sợ em chán ghét anh, nhưng hết cách rồi Tiểu Vũ à, nhìn em nói chuyện với người khác, nhìn em cười với người khác, anh đều đau đớn, đều muốn độc chiếm lấy em, muốn có em, muốn em vĩnh viễn chỉ nhìn một mình anh…”

Nói rồi hắn cười khổ: “Nhưng đó là không đúng, không thể ích kỷ như thế, anh đã tổn thương em một lần, lần này… tuyệt đối không lặp lại.”

Tạ Cảnh nói rất nhiều nhưng Ninh Vũ Phi không biết tại sao sự tình lại biến thành cái dạng này.

Rõ ràng là chính cậu là người có lỗi với Tạ Cảnh, rõ ràng là cậu làm tổn thương hắn, rõ ràng là cậu không thủy chung với chuyện tình cảm, tại sao quay đầu lại thành Tạ Cảnh nhận sai?

Ninh Vũ Phi hơi hé miệng nhưng vẫn như cũ không thể nói lên lời.

Tạ Cảnh nhìn đồng hồ rồi nói: “Nhanh trở về thôi, đi quá lâu sẽ khiến người sinh nghi, em đi trước đi, lát nữa anh sẽ ra, chúng ta tách ra.”

Ninh Vũ Phi ngơ ngác ra khỏi hành lang, mãi đến khi đi vào đại sảnh ngập ánh đèn, cậu mới đột nhiên thanh tỉnh.

Cái quỷ gì vậy!

Sao lại thành ra thế này?

Cứ như vậy trốn được một kiếp sao? Cứ như vậy mà lừa gạt sao? Nhưng cậu căn bản không nói gì, không hề làm gì cả…

Lẽ nào nghị trưởng sama không nghe thấy cậu và thái tử nói chuyện thật sao? Chỉ nhìn thấy hai người họ ở cạnh nhau thôi sao? Lẽ nào cho rằng quan hệ của cậu và thái tử chỉ là anh họ thôi sao?

Có anh em họ nào nửa đêm phải trốn ra ngoài để nói chuyện sao?

Ninh Vũ Phi cảm thấy đầu óc của mình quá phẳng, cậu hoàn toàn không thông hiểu nổi!

Nhưng… Dường như thật sự tránh khỏi. Nếu nghị trưởng nghe thấy cậu nói mấy câu kia với thái tử thì sao còn có thể cho rằng thái tử chỉ coi cậu là em họ? Sao có thể ôn hòa thả cậu?

Nhất định sẽ giết cậu luôn không nghi ngờ!

Ninh Vũ Phi không dám tin tưởng mình sẽ may mắn như vậy, nhưng kết quả đập ngay mặt như vậy: Quả thật không nghe thấy…

Thật sự…

Ninh Vũ Phi không biết nên nói gì…

Đúng lúc đó, cậu nhận được tin nhắn của Tạ Cảnh: “Đêm nay không đi Tinh Thần tháp, đổi qua ngày mai được không?”

Ninh Vũ Phi lòng đầy hổ thẹn với Tạ Cảnh, sao dám phật ý hắn, vội vàng trả lời: “Được, không thành vấn đề.”

Phản hồi xong, Ninh Vũ Phi đã sắp tiến vào đại sảnh, Tạ Cảnh vẫn chưa rời đi, hắn đứng trên hành lang tối om, nhìn thân ảnh Ninh Vũ Phi biến mất trong ánh hào quang chói mắt, bỗng trong lồng ngực xông lên một trận đau nhói.

Giơ tay, Tạ Cảnh đấm một quyền lên vách tường cứng rắn.

Máu tươi chảy qua kẽ tay, xương cốt rung mạnh đau đớn khiến da đầu tê dại nhưng vẫn không sánh bằng một phần mười đau đớn trong lồng ngực hắn.

Ngụy trang rạn nứt, đôi mắt đào hoa nheo lại thành một độ cong nguy hiểm, hắn rũ mắt che giấu đi con ngươi đỏ như máu nhưng không che giấu được sát ý trong lòng.

—— Thẩm Lăng Dục, quả nhiên là mày!

Ninh Vũ Phi trở về đại sảnh, Hoắc Bắc Thần liếc qua cậu: “Đi đâu vậy?”

Trong lòng Ninh Vũ Phi hốt hoảng, vội đáp: “… wc.”

Hoắc Bắc Thần dời đi dừng trên môi Ninh Vũ Phi.

Ninh Vũ Phi có tật giật mình, kinh sợ suýt quỳ thẳng xuống đất.

Cũng may Hoắc Bắc Thần chỉ liếc qua rồi dời đi: “Thời gian không sớm, chuẩn bị trở về.”

Ninh Vũ Phi đáp: “Vâng.”

Tiệc rượu đang đến giờ cao trào, theo lý thuyết cách lúc kết thúc còn rất sớm, chỉ là hoàng đế và hoàng hậu đã rời đi, dùng thân phận của Hoắc Bắc Thần, hắn rời đi cũng không ai dám nhiều lời.

An Thanh canh giữ ngoài cung, đi theo là một chiến đội nhỏ và một loạt xe chiến cơ yên tĩnh dừng ở nơi đó, giống như mãnh thú trông có vẻ dịu ngoan như toàn bộ tinh thần đều mang vẻ phòng bị.

Đây là tiêu phối xuất hành của nguyên soái sáu sao, giống như đội cận vệ của hoàng đế khi xuất cung, nguyên soái cũng có lực lượng vũ trang của riêng mình.

Hoắc Bắc Thần chỉ phất một tay, thuận miệng nói: “Các cậu về trước đi.”

An thanh hành lễ quân đội, không hề có nghi vấn: “Lĩnh mệnh!” Gã xoay người, hạ mệnh lệnh, chiến cơ yên tĩnh biến mất không hề có tiếng động, ở trong bóng tối càng thêm quỷ dị khiến người ta khó phát hiện ra.

Ninh Vũ Phi hơi buồn bực: “Các hạ? Chúng ta…”

“Đi gọi một chiếc phi hành khí tuần tra tới.”

Ninh Vũ Phi không rõ nhưng Hoắc Bắc Thần đã nói thì cậu phải nghe.

Phi hành khí tuần tra giống như một chiếc xe taxi của thế kỷ hai mươi mốt, là tài nguyên công cộng, thứ này không cần người điều khiển, lên xe nhập vào tầm mắt là được, đến trạm thì tự động trừ phí, bớt việc bớt sức bớt lo, xuất hành cực kỳ thuận tiện.

Ninh Vũ Phi đang động thao tác thì Hoắc Bắc Thần nói thêm một câu: “Hai người ngồi, Aiertenlin, toàn tân.”

Những thứ này đều có thể lựa chọn trước, ‘hai người ngồi’ tên cũng như nghĩa: dành cho hai người ngồi, Aiertenlin là thể loại, là loại mới nhất, dùng tốc độ nhanh nhưng nghe nói độ cân bằng thông thường, lái quá nhanh sẽ bị lắc lư, còn ‘toàn tân’: cái này đơn giản, xe mới mà thôi, không ai ngồi cùng.

Ngp vừa lựa chọn vừa buồn bực, nguyên soái đại nhân cần gì vậy chứ? Chiến cơ cấp S đột phá vận tốc ánh sáng không ngồi, chạy qua gọi phi hành khí tuần tra làm gì.

Khái niệm này giống như khi ở thế kỷ XXI, vứt hàng loạt xe Maserati, Ferrari, Lamborghini,… mà đi ngồi taxi tới… Đây là loại sở thích gì vậy!

Mệnh lệnh sếp chính là thánh chỉ, Ninh Vũ Phi thành thật chấp hành.

Ước chừng mấy phút sau, một chiếc Aiertenlin hai chỗ ngồi hoàn toàn mới đến mục đích.

Ninh Vũ Phi quay đầu nhìn về phía Hoắc Bắc Thần.

Hoắc Bắc Thần lơ đãng liếc qua bên trái phía sau, sau đó nói: “Đi thôi.”

Nói rồi bước lên phi hành khí, Ninh Vũ Phi đuổi theo sát tới.

Phi hành khí tuần tra cũng không lớn cũng không hẹp, đặc biệt là hai người ngồi, vì chỗ ngồi thiếu nên rộng rãi hơn ít, như chiều cao của Ninh Vũ Phi vẫn dư dả ngồi bên trong, thậm chí có thể dựa năm nhưng Hoắc Bắc Thần vừa ngồi thì cả không gian lập tức bị đè nén, ngột ngạt đến mức khiến người ta thấy khó chịu.

Ninh Vũ Phi không hiểu nổi, đường đường là một nguyên soái, sao phải ngồi cái này.

Hoắc Bắc Thần cũng nhíu mày, ghét bỏ: “Em thích loại xe này?”

Ninh Vũ Phi buồn bực, sao lại liên quan tới cậu?

Hoắc Bắc Thần giơ tay nhấc chân đều không được, bèn dứt khoát không tốn công: “Thôi, em thích là được rồi.”

Ninh Vũ Phi không rõ… vì lý do này mà nguyên soái đại nhân muốn tới ngồi cùng cậu sao? Nhưng…

Ninh Vũ Phi còn đang lơ mơ, Hoắc Bắc Thần giơ tay khống chế bàn điều khiển, tăng tốc, bố trí địa điểm, lại để ghế dựa hai người thành năm ngang, liên tiếp động tác hoàn thành.

Ninh Vũ Phi nửa tỉnh nửa mê nhìn, một phút sau cậu hít một hơi.

Không gian chật hẹp như thế, Hoắc Bắc Thần lại đứng dậy, cúi người tới phía trên cậu.

Con ngươi đen nhánh, khuôn mặt anh lẫm, còn có cơ thể gợi cảm dù được quân trang bao quanh cũng không che lấp nổi… Bởi vì khoảng cách gần này mà không ngừng lan tràn khí tức nam tính mê người, tất cả đều khiến Ninh Vũ Phi choáng váng đầu óc.

Đến lúc này, Ninh Vũ Phi mà còn không biết chuyện gì đang diễn ra thì chính là kẻ ngu hàng hiệu.

Nhưng biết thì đã sao, hoàn toàn không biết cách giải quyết a Otz.

Trong đầu đột nhiên nhớ tới câu nói trước đó của nguyên soái đại nhân:

“Chờ kết thúc tiệc mừng thọ, em đừng khóc lóc xin tôi dừng lại.”

Ninh Vũ Phi run rẩy, dù đang nửa nằm nhưng chân vẫn run lẩy bẩy.

“Các hạ…” Ninh Vũ Phi đổi giọng.

Hoắc Bắc Thần cúi người, hơi thở nóng bỏng che phủ xuống, đầu lưỡi nóng rực chạm vào cổ Ninh Vũ Phi, giọng nói như dung nham, nóng đến kinh người: “Nơi hẹp như vậy, chắc không thể động quá nhanh nhưng có thể đi vào rất sâu, yên tâm…” Hắn hạ thấp giọng giống như đang đầu độc người: “Nhất định sẽ làm em sảng khoái đến suốt đời khó quên.”

Ninh Vũ Phi chỉ cảm thấy đầu ông một tiếng, một cỗ tà hỏa thẳng tắp từ bụng dưới xộc lên, lập tức lấp đầy toàn bộ huyết dịch, một mạch vọt tới đỉnh đầu.

Lý trí Ninh Vũ Phi kêu cậu từ chối, đừng phát sinh bất cứ quan hệ nào với nguyên soái, dù sao thì cuộc sống bây giờ của cậu đã quá hỗn loạn rồi…

Nhưng khi bàn tay cực nóng lại thô ráp kia dò vào trong áo, Ninh Vũ Phi chỉ cảm thấy như bị điện giật, da thịt toàn thân như đang gào thét, một cỗ dục vọng muốn xông ra chiếm lĩnh toàn bộ đại não, làm cho cậu mất đi tất cả năng lực suy tư, chỉ còn sót lại bản năng trong xương.

Ninh Vũ Phi nỗ lực áp chế mới để cánh tay mình không vòng lên, nhưng có lẽ Hoắc Bắc Thần đã quá hiểu rõ cơ thể cậu, nơi hắn hôn qua, hắn chạm vào đều như một đóa hoa mềm mại chiếm được yêu thương, vui sướng nở rộ, thậm chí còn cầu khẩn…

“Ầm!”

Một tiếng vang lớn đột nhiên nổ tung trong phi hành khí, tất cả kiều diễm lập tức tan thành mây khói.

Ninh Vũ Phi đột nhiên thanh tỉnh, vừa nhấc mắt thì bắt gặp sát khí chợt lóe trong đáy mắt Hoắc Bắc Thần.

Trong lòng Ninh Vũ Phi lạnh lẽo, mà thân thể còn phản ứng nhanh hơn đại não, cậu nhanh chóng đánh về phía bàn điều khiển, đầu tiên kiểm tra tình trạng toàn thể.

Phi hành khí bị hỏng nặng, hệ thống động lực ngưng trệ, nguồn năng lượng bị hủy, tuy miễn cưỡng bắt đầu mở vòng bảo hộ nhưng phòng ngự của loại cơ khí dân dụng này gần như bằng 0, hoàn toàn không chống đỡ nổi đợt công kích thứ hai.

Là ai? Xảy ra chuyện gì? Tại đế đô tinh sao có người dám lộ liễu đánh lén nguyên soái như thế!

Ninh Vũ Phi đầu phân tích nhanh, kinh nghiệm thâm căn cố đế trong chiến đấu bắt đầu vận hành, cậu đã nhanh chóng phán đoán cách điều khiển phi hành khí, bắt đầu dựa vào tài nguyên có hạn để lập ra phương án đào mạng…

Nhưng còn chưa kịp thực hiện thì Hoắc Bắc Thần đã ôm lấy cậu, thấp giọng nói: “Vịn chắc.”

Lời chưa dứt, Hoắc Bắc Thần đột nhiên mở cửa khoang phi hành khí, nhảy ra ngoài.

Gió đêm như lưỡi dao sắc róc qua xương, tuy Ninh Vũ Phi được Hoắc Bắc Thần ôm trong ngực nhưng cả người vẫn sợ ngây ngẩn.

Mấy trăm mét trên không, nhảy xuống chỉ có con đường chết! Chứ đừng nói xung quanh còn có địch tấn công!

Như Ninh Vũ Phi sở liệu, ngay tức khắc họ rời khỏi phi hành khí, đối phương đã phát động công kích thứ hai, ánh đỏ của Quang Ly pháo lửa ầm ầm phóng tới…

Ban đêm đen như mực, chiến cơ đen tuyền mà mắt thường không thể nhìn thấy đột nhiên xuất hiện, chùm sáng nổi lên, bắn thẳng vào Quang Ly pháo.

Cùng lúc đó, Hoắc Bắc Thần ôm Ninh Vũ Phi vững vàng rơi vào trong chiến cơ.

Đến lúc này, Ninh Vũ Phi mới hoàn toàn an tâm, đúng rồi… Sao An Thanh có khả năng rời đi thật chứ.

Trở lại trong chiến cơ, Hoắc Bắc Thần buông Ninh Vũ Phi, nhanh chân đi về phía phòng điều khiển, nhìn về bảng dữ liệu, ngưng thanh nói: “Bắt sống.”

An Thanh đáp: “Lĩnh mệnh!”

Tiếp đó là không có chuyện với Ninh Vũ Phi…

Đừng nói đây là ở đế đô tinh, dù ở hệ hành tinh khác thì đội hình này để bất cứ kẻ địch nào cũng phải lĩnh đủ.

Cũng không biết kẻ nào không biết điều mà đánh lén như thế, đúng là chán sống!

Ước chừng nửa giờ sau, cơ giáp đối phương bị bắt giam, An Thanh phái người đi phá khoang tàu, Hoắc Bắc Thần nhìn đồng hồ rồi nói với một phó tướng khác: “Đưa Vũ Phi trở về.”

Ninh Vũ Phi vừa nghe thì vội nói: “Các hạ, em có thể giúp một tay…”

Hoắc Bắc Thần: “Trở về đi, vất vả lắm mới nghỉ phép, nghỉ ngơi đi.”

Ninh Vũ Phi suy nghĩ rồi đồng ý, thật ra cậu cũng hơi do dự, dù ở một khắc kia gặp nguy hiểm ở trên phi hành khí, trong đầu cậu hiện ra vô số ‘Kinh nghiệm’, có lẽ đó là ký ức nhưng không quy củ, ở lại chỗ này, nhỡ xảy ra sai lầm thì càng khiến người hoài nghi.

Chỉ là, vừa mới gặp chuyện nên khi Ninh Vũ Phi về phủ, ngủ không được vững.

Mà sau khi Ninh Vũ Phi rời đi, Hoắc Bắc Thần chờ An Thanh hỏi cung xong rồi hỏi: “Là cùng một nhóm người?”

An Thanh lắc đầu: “Không phải, kẻ lần trước tập kích Vũ Phi thiếu tướng có thủ đoạn cao hơn.”

Hoắc Bắc Thần bình tĩnh: “Tiếp tục điều tra.”

Hôm sau, Ninh Vũ Phi vừa tỉnh thì liên lạc ngay với An Thanh, hỏi thăm tình hình tối qua.

An Thanh nói: “Không cần lo lắng, chỉ là dư đảng Thiên Xà, đã được xử lý.”

Nghe nói như thế, Ninh Vũ Phi yên lòng.

Năm đó Thiên Xà bạo động, Hoắc Bắc Thần dùng thủ đoạn ép giết thủ lĩnh Thiên Xà, tuy cứu toàn bộ đế đô tinh nhưng khiến Thiên Xà tộc hận hắn thấu xương, bao năm qua đánh lén nhiều không đếm xuể, lúc này vừa nghe là bọn chúng, Ninh Vũ Phi liền không nghĩ nhiều nữa.

Ở vị trí này của Hoắc Bắc Thần, dù tính tình tốt cũng phải đắc tội một đống người, lại càng không đề đến chuyện Hoắc Bắc Thần làm việc bất kham, gây thù quá nhiều, mấy vụ đánh lén to nhỏ không ngừng ở trong ký ức có hạn của Ninh Vũ Phi cũng là chuyện thường như cơm bữa… Thật không đáng ngạc nhiên.

Biết nguyên soái không có chuyện gì, Ninh Vũ Phi bèn yên tâm mà bắt đầu chuẩn bị đến Tinh Thần tháp.

Tôi qua Ninh Vũ Phi đã hẹn với Tạ Cảnh là hôm nay cùng đi dùng bữa trưa.

Trước đây Ninh Vũ Phi đều đúng giờ mới đi, Tạ Cảnh nhất định sẽ chờ ở đó, lần này vì trong lòng hổ thẹn lại thấy có lỗi với nghị trưởng sama nên cậu muốn tới sớm một chút, biểu hiện tốt hơn.

Ninh Vũ Phi chỉnh trang rồi rời cửa, đến lúc đến Tinh Thần tháp cũng không tính là sớm.

Bởi vì có quyền thông hành nên Ninh Vũ Phi trực tiếp tới tầng cao nhất.

Cậu vừa mới bước ra thang máy thì trước mặt xuất hiện một thanh niên mắt vàng quen thuộc.

Đột nhiên mở to mắt, Ninh Vũ Phi gần như phá âm: “Lăng Dục?”

Không sai… Chính là Thái tử điện hạ!

Thái tử điện hạ ở đây? Vừa nghĩ tới Tạ Cảnh lập tức sẽ đến, Ninh Vũ Phi tê dại cả da đầu!

Thẩm Lăng Dục cũng kinh ngạc: “Tiểu Phi?”

Lúc này Ninh Vũ Phi mới phát hiện bên người thái tử còn có một người.

Tác giả có lời muốn nói: liên quan với Ca nô:

Ninh Vũ Phi 【 lắc lư lắc lư 】: Xong xong rồi, lần này té cái là chết đuối…

Cano: Đừng sợ, ca nô có hệ thống trí năng, bạn muốn nhảy cũng phải hỏi xem tôi có đồng ý hay là không nha, ha ha.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi