ĐÁM BẠN TRAI ĐỒNG THỜI CẦU HÔN TÔI, LÀM SAO GIỜ

Thẩm Lăng Dục nheo mắt, hỏi lại: “Ai?”

Đối phương trả lời: “Đường Ngưng.”

Cái tên này khiến đồng tử Thẩm Lăng Dục co rụt lại, hắn đã nghe qua rất nhiều lần, mỗi lần Dương Nhược Hinh nổi điên mắng người thì vị đế hậu xuất thân từ Đại công hầu tước phủ đều đứng mũi chịu sào.

Nhưng không ngờ đương kim hoàng hậu sẽ liên hệ hắn.

Thẩm Lăng Dục không hề thả lỏng cảnh giác nhưng ngữ điệu lại cung kính hơn: “Bệ hạ an khang.”

Giọng nói Đường Ngưng vẫn trước sau như một, nhẹ nhàng từ tốn ưu nhã: “Ta muốn một đứa con, cậu cần một người mẹ, nếu nguyện ý hợp tác thì liên hệ với ta.”

Lời nói của đế hậu rất thẳng thắn sòng phẳng, hơn nữa trong ngữ điệu không hề coi Thẩm Lăng Dục chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi mà coi như đứng trên cùng địa vị bình đằng, dùng thái độ hợp tác để bàn tới chuyện này.

Nghe xong lời đế hậu, Thẩm Lăng Dục đã hiểu rõ, bọn họ đã quan sát mình rất lâu, nếu không sẽ không biết rõ tính tình của hắn như vậy.

Thẩm Lăng Dục vẫn chưa trả lời, hỏi rõ: “Nếu tôi không đáp ứng thì sao?

Đường Ngưng không ngoài ý muốn, bà chỉ nhẹ nhàng trả lại hắn một cậu: “Đứa nhỏ, cậu rất thông minh, ta tin cậu sẽ không lựa chọn: không đáp ứng.”

Thẩm lăng dục khẽ nhếch môi lộ ra nụ cười châm chọc, nhưng giọng nói lại càng trở nên trong trẻo dễ nghe: “Tôi sẽ suy xét, đa tạ bệ hạ nâng đỡ.”

Thật ra, cần gì phải suy xét chứ? Hắn muốn đáp ứng thì sẽ đáp ứng.

Yêu cầu Đường Ngưng là cần một đứa con lưu trữ huyết thống hoàng thất, mà Thẩm Lăng Dục chính là lựa chọn tốt nhất.

Nam tước phủ không đáng để vào mắt, Dương Nhược Hinh đã chết, đằng sau Thẩm Lăng Dục lại không hề có một hậu đài vững chắc, nếu rơi vào Đại Công hầu tước phủ thì sẽ biến thành một vị hoàng tử ‘biết nghe lời’.

Hơn nữa…… Bọn họ tuyệt đối đã sớm mai phục tại Nam tước phủ đã lâu.

Đường Ngưng biết hắn không hề nhút nhát như vẻ bề ngoài, bà ta biết dã tâm của hắn, nhất định cũng biết chính tay hắn giết chết mẹ mình.

Thậm chí… còn biết Thẩm Lăng Dục để ý Ninh Vũ Phi đến cỡ nào.

Thẩm Lăng Dục cười tự giễu, đã bị chế trụ cổ họng, còn có thể lựa chọn đường sống sao?

Nhưng……

Thẩm Lăng Dục bỗng mở mắt, sâu trong màu vàng óng chính là một ngọn lửa đỏ đang nhảy múa: Hắn cũng cần một người ‘mẹ’, muốn một mẫu tộc như vậy, muốn một chỗ dựa!

Cầm lại đồ của mình? Đồ gì? Thứ đồ mà một vị hoàng tử nên có, chính là vị trí cao cao tại thượng kia?

Đều muốn!

Dựa vào cái gì hắn phải sống phủ phục dưới đất, dựa vào cái gì mà hắn phải sống như một con chuột không thể thấy ánh mặt trời, dựa vào cái gì mà hắn phải hèn mọn sa đọa trước khi chết?

Hắn vô cùng khát vọng một thứ, nằm mơ cũng muốn độc chiếm một thứ, càng liều mạng muốn bảo hộ một người.

Ninh Vũ Phi là công tử phủ bá tước, Ninh Vũ Phi của hắn ưu tú như vậy, Ninh Vũ Phi của hắn nên hưởng thụ tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này.

Mà hắn… muốn dâng hiến tất cả thứ mình có cho Ninh Vũ Phi, để đổi lấy tư cách chiếm hữu.

Ninh Vũ Phi ngủ say mơ một giấc mơ, trong mơ tối hôm đó cậu không chạy tới Nam tước phủ, vì cơ thể quá mệt và dược tính của thuốc khiến Ninh Vũ Phi mê man cả ngày trời, thậm chí đến tận ba ngày sau mới biết được tin Dương Nhược Hinh đã chết, mà trong mộng Dương Nhược Vân và Ninh Tử An đều giữ kín chuyện này như bưng, không hề nói tới một cậu.

Bởi vì Dương Nhược Hinh vốn là người điên nên Ninh Vũ Phi chưa từng để ý quá nhiều, cậu chỉ đến thăm Thẩm Lăng Dục nhưng chưa chờ được gặp đã nghe tin Thẩm Lăng Dục được đế hậu thu dưỡng, từ đó về sau… trôi qua thời gian rất lâu cả hai không gặp lại…

Trong giấc mộng đó, Ninh Vũ Phi nhìn thấy rất nhiều thứ thú vị, cậu bay trên tất cả, nhìn mình ngủ say, Ninh Vũ Phi sốt ruột muốn gọi mình dậy, nhưng gọi mãi vẫn không tỉnh, thậm chí cậu còn ‘bay’ đến Nam tước phủ nhìn Thẩm Lăng Dục giết chết Dương Nhược Hinh, nhìn thấy một màn máu tanh: Ninh Vũ Phi nhìn thấy Thẩm Lăng Dục mổ ngực Dương Nhược Hinh, móc trái tim còn đang nhảy, nhìn Thẩm Lăng Dục móc tròng mắt Dương Nhược Hinh, cười cợt như đang thưởng thức một viên chân châu, thậm chí Ninh Vũ Phi còn thấy… đột nhiên, Thẩm Lăng Dục quay đầu, ngoái đầu nhìn trong chớp mắt khiến Ninh Vũ Phi nhìn thấy vẻ tươi cười trên mặt Thẩm Lăng Dục.

Đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Ninh Vũ Phi ngồi bật dậy, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Ninh Vũ Phi bị cảnh trong mơ dọa sợ, thậm chí cậu còn nhịn không được mà nghĩ, nếu bản thân đến muộn một chút thôi, nếu bản thân không đến đó thì Thẩm Lăng Dục có phải sẽ…

“Không… Không thể…” Ninh Vũ Phi lẩm bẩm, không ngừng an ủi mình trong lòng: Tuyệt đối sẽ không, là mình nghĩ quá nhiều, Thẩm lăng dục nhát gan như vậy sao lại làm ra việc điên rồ ấy.

Khi Ninh Vũ Phi nhớ tới ánh mắt tràn đầy khủng hoảng và bất lực của Thẩm Lăng Dục nhìn về phía mình, thì tâm tình mới chậm rãi bình phục.

Một đứa nhỏ nhát gan như vậy, sao có thể điên tới mức đó? Sao mình lại nghĩ nó như vậy cơ chứ? Thật là không nên! Ninh Vũ Phi vô cùng phỉ nhổ chính mình.

Cuối cùng cũng bình tĩnh lại, vào lúc đó Thẩm Lăng Dục đẩy cửa đi vào, trên tay còn mang theo một khay thức ăn, mùi thức ăn thoang thoảng bên mũi, nhìn thấy Ninh Vũ Phi tỉnh dậy thì mắt sáng ngời, thanh âm thanh thúy: “Tiểu Phi, qua ăn cơm đi, anh ngủ rất lâu, sẽ đói bụng.”

Ninh Vũ Phi ngẩng đầu nhìn Thẩm Lăng Dục, nhìn thiếu niên khẩn trương khó nén và dung mạo nhút nháo, từ từ an ổn.

Chỉ là một đứa nhỏ đáng thương, một đứa nhỏ bị ngược đãi lâu như vậy, cuối cùng cũng được giải thoát.

Đừng nên nghĩ quá nhiều. Ninh Vũ Phi nên mang Thẩm Lăng Dục đi, sẽ cho Thẩm Lăng Dục một cuộc sống mới, một tương lai tốt đẹp.

Khẽ thở một hơi, Ninh Vũ Phi xuống giường: “Em đi rửa mặt trước đã, anh đợi em lát.”

Thẩm Lăng Dục gật đầu: “Ừm.”

Quả thật hắn vô cùng ngoan ngoãn chờ ở đó, Ninh Vũ Phi tạt nước lạnh rồi đi ra, nhìn thấy tiểu thiếu niên vẫn thành thật ngồi tại chỗ đó.

Trong lòng lập tức mềm xuống, Ninh Vũ Phi xoa xoa tóc nói: “Anh ăn chưa?”

Thẩm Lăng Dục ngẩng đầu nhìn Ninh Vũ Phi, ánh mắt lưu luyến trên làn da trắng nõn của cậu, giọng nói thả nhẹ: “Chưa ăn.”

Ninh Vũ Phi cười nói: “Cùng ăn nhé.”

Thẩm Lăng Dục nhìn mái tóc ướt sũng của Ninh Vũ Phi, nhịn không được mà nói: “Anh lau khô tóc cho em trước.” Hắn rất muốn chạm vào Tiểu Phi, rất muốn vuốt ve lên sợi tóc đen nhánh mượt mà ấy, rất muốn ngửi hơi thở mát mẻ thoải mái trên người ấy…

Ninh Vũ Phi xua xua tay: “Tự em làm được, nhanh mà.”

Thẩm Lăng Dục cắn môi dưới, kiên trì như cũ: “Anh… anh muốn giúp em.”

Hắn nói vậy, Ninh Vũ Phi giật mình, sau đó bừng tỉnh: Chắc là đứa nhỏ muốn làm thứ mình có thể, hy vọng mình đồng ý, hy vọng mình thích hắn hơn, mang hắn rời đi.

Nghĩ đến đó, Ninh Vũ Phi sao còn có thể cự tuyệt: “Được rồi, vậy làm phiền Tiểu Dục.”

Khuôn mặt nhỏ Thẩm Lăng Dục lập tức tràn đầy kinh hỉ, hắn đứng lên nhưng kích động mà luống cuống cả tay chân: “Anh đi lấy máy sấy!”

Ninh Vũ Phi mỉm cười trấn an hắn: “Ừ.”

Thời đại mới đương nhiên sẽ có các loại công nghệ cao, hệ thống tắm rửa có hơn trăm loại thiết bị, mấy thứ này muốn gì cũng cần phải có tiền, càng cao cấp thì càng nhiều tiền, cái nơi nghèo kiết xác như phủ Nam tước thì cái máy sấy cũng là Dương Nhược Vân mang tới, tuy dùng cũng tốt nhưng cũng không hơn máy sấy thế kỷ XXI là mấy.

Nhưng ít ra độ thoải mái và hiệu suất vẫn cao hơn.

Thẩm Lăng Dục đứng phía sau Ninh Vũ Phi, cẩn thận chạm vào sợi tóc mềm mại, chỉ cảm thấy xúc cảm trong tay thật tuyệt vời, còn mượt mà hơn cả vải lụa thượng đẳng, càng không nói đến khí tức tươi mát thoải mái, bởi vì cách rất gần nên mùi hương này như có sức sống, mạnh mẽ tiến vào xoang mũi hắn, tràn vào tim, lấp đầy tất cả.

Ánh mắt Thẩm Lăng Dục nhịn không được mà hạ xuống, hắn nhìn cần cổ trắng nõn của thiếu niên, tinh tế như vậy, yếu ớt như vậy, giống như chỉ cần nắm lấy mà có thể khống chế hoàn toàn.

Rất muốn có được người này, muốn chiếm hữu người này.

Khát vọng lộ liễu lan tràn trong lồng ngực, đấu đá lung tung trong cơ thể, cuối cùng biến thành dục vọng khó nói.

Thẩm Lăng Dục bị chính mình dọa sợ, may mà có tư thế này che dấu nên không đến mức thất thố.

Còn Ninh Vũ Phi lại không biết suy nghĩ của Thẩm Lăng Dục, sau khi khô tóc thì quay đầu nhìn hắn: “Qua đây, cùng nhau ăn cơm.”

Thẩm Lăng Dục hơi trốn tránh ánh mắt, đột nhiên nói: “Anh… Vừa rồi chạy tới chạy lui, cả người đầy mồ hôi, đi tắm lạnh trước.”

Ninh Vũ Phi chớp mắt: “Ăn cơm trước, ăn xong rồi đi.”

Thẩm Lăng Dục nào dám qua, hắn cúi đầu nói: “Nhanh thôi, em ăn trước đi, anh sẽ trở về ngay.” Nói xong thì xoay người vọt vào phòng tắm.

Ninh Vũ Phi thấy thế thì dở khóc dở cười, đây là làm sao vậy? Đang ăn cơm thì tắm lạnh là cái quỷ gì?

Nhưng Ninh Vũ Phi cũng không nghĩ nhiều, Thẩm Lăng Dục quá câu nệ ở nơi này, cậu sẽ chậm rãi để hắn thích ứng, để hắn thả lỏng, thời gian còn dài.

Ở bên này Ninh Vũ Phi chờ đợi, ở bên kia Thẩm Lăng Dục vừa vào phòng tắm thì trái tim loạn nhịp vẫn chưa thể bình phục nửa phần.

Thẩm Lăng Dục mở vòi hoa sen, dựa vào vách tường, trong đầu đều là hình ảnh quyến rũ không xóa nhòa đi được.

Vừa mới tắm xong nên Ninh Vũ Phi mặc đồ rộng, từ góc độ của hắn nhìn xuống thì gần như nhìn thấy tấm lưng trắng nõn mượt mà ấy….

Sao lại có thể đẹp đến vậy, sao có thể khiến hắn rung động như vậy, sao có thể khiến hắn khát vọng đến mức không thể áp chế nổi.

Rất thích Tiểu Phi, thật sự rất thích em ấy.

Thẩm Lăng Dục không thể khống chế được xao động len lỏi trong người, hắn run nhè nhẹ vươn tay, cởi bỏ thắt lưng, giải phóng dục vọng đã trướng đau đến cực điểm.

Hình ảnh trong đầu nở rộ thành đóa hoa anh túc, dụ hoặc hắn sa đọa.

Hắn ảo tưởng chính mình hôn môi Ninh Vũ Phi, làm cho cánh môi hồng nhạt ấy nhiễm thành màu sắc mê người, ảo tưởng chính mình cởi bỏ quần áo Ninh Vũ Phi, thành kính hôn lên cơ thể trắng nõn ấy.

Giống như một tín đồ hèn mọn, khinh nhờn thần linh trong lòng mình.

Loại khoái cảm nhanh chóng xâm chiếm đại não Thẩm Lăng Dục, dục vọng càng nâng cao.

Thẩm Lăng Dục bắt đầu bất an, bắt đầu không thỏa mãn với chỉ như vậy.

…(post:thatloanbatnhao.wp.com)

Hình ảnh trong đầu như đóa hoa anh túc nở rộ, dụ hoặc hắn sa đọa.

Thẩm Lăng Dục ảo tưởng mình hôn môi Ninh Vũ Phi, làm cánh môi hồng nhạt kia nhiễm màu sắc mê người, hắn ảo tưởng mình cởi bỏ quần áo người đó, thành kính hôn lên cơ thể nõn nà ấy.

Giống như tín đồ hèn mọn, khinh nhờn thần minh trong lòng.

Loại khoái cảm như bệnh trạng này càng làm đại não Thẩm Lăng Dục sung huyết, dục vọng càng mãnh liệt.

Thẩm Lăng Dục bắt đầu trở nên bất an, hắn bắt đầu không thỏa mãn chỉ có vậy.

Hắn muốn thô bạo hôn lên môi Ninh Vũ Phi, dùng nụ hôn lửa nóng khiến cơ thể ấy trở nên say mê, làm người đó nhiễm màu dục vọng, để người đó giống như hắn, khát vọng đến phát điên.

Thẩm Lăng Dục muốn Ninh Vũ Phi gọi tên của hắn, muốn người đó đáp lại hắn hôn môi, muốn người đó tách hai chân khẽ run rẩy, bày ra nơi bí ẩn không hề che giấu trước mặt hắn.

Nhất định rất đẹp, Thẩm Lăng Dục nhắm mắt, trong đầu đều là hình ảnh kiều diễm.

Thiếu niên trần truồng nằm dưới thân hắn, làn da mê người như trân châu, hai chân thon dài tách ra, vòng lấy eo hắn, nơi mê người ấy dâng lên, khát bọng hắn chiếm hữu, cầu xin hắn xâm phạm, hy vọng hắn cùng nhau kéo xuống thần đàn, cùng nhau sa đọa tới vực sâu vạn trượng.

Giữa trán Thẩm Lăng Dục tính một tầng mồ hôi mỏng, hắn tiến vào nơi chặt chẽ đó, có được người mà hắn tha thiết mơ ước đã lâu, hoàn toàn chiếm hữu được người đó, dùng phương thức thô bạo ngang ngược hạ ấn ký của mình lên cơ thể người đó.

“Tiểu Phi… Tiểu Phi…” – Thẩm Lăng Dục nhẹ thở hổn hển nỉ non cái tên như ma chú, trong đầu ảo tưởng vô hạn, đến đỉnh.

Nhìn bạch trọc trong tay, ánh mắt Thẩm Lăng Dục tối đen khó phân biệt, hắn trầm mặc đứng dậy, đi tới chỗ vòi hoa sen, rửa trôi chất lỏng trong tay… Ngay sau đó, Thẩm Lăng Dục dùng sức nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay nhưng đau đớn nhỏ nhoi đó không sao áp đi được cảm xúc dâng trong đáy lòng, không ngừng bành trướng, không ngừng kêu gào, không ngừng tùy ý khát vọng.

Nhất định phải có được người đó, hoàn toàn, hoàn toàn để người đó thuộc về mình.

Thẩm Lăng Dục hít sâu một hơi, trong đầu bỗng hiện lên một ý niệm: Từ huyết thống, họ là anh em họ.

Nhưng liên quan gì chứ? Anh em thì đã sao? Chỉ muốn người đó, chỉ muốn có người đó, mặc kệ người đó là ai, nhất định phải có được!

Đi ra từ phòng tắm, Thẩm Lăng Dục đã khôi phục bình tĩnh.

Ninh Vũ Phi chờ Thẩm Lăng Dục nửa ngày, thấy hắn ra thì nói: “Không phải con gái, sau tắm lâu dữ vậy?”

Thẩm Lăng Dục rũ mắt, bất an nói: “Anh…”

Thấy hắn như vậy, Ninh Vũ Phi lại tự trách, tạm thời đừng nên nói đùa quá trớn, Thẩm Lăng Dục quá khẩn trương, sẽ dọa đến hắn.

Cho nên Ninh Vũ Phi nhanh chóng đổi đề tài: “Thôi thôi, em nói đùa thôi, không có việc gì, nhanh ngồi qua đây, em vừa đi hâm nóng đồ, vừa lúc có thể ăn.”

Thẩm Lăng Dục ngồi bên cạnh Ninh Vũ Phi, ngửi thấy mùi hương quanh người cậu, sau đó cảm nhận được đụng chạm lơ đãng của cậu thì tâm tình vừa bình phục lại bắt đầu nhộn nhạo.

Ảo tưởng trong phòng tắm lại hiện lên…

Một bữa cơm, ăn không biết mùi vị.

Ninh Vũ Phi thở dài, biết đứa nhỏ này chịu quá nhiều ủy khuất, trước sau không thể buông, quá nhút nhát quá khẩn trương, không khỏi mà càng thêm mềm lòng.

Toàn bộ quá trình Thẩm Lăng Dục đều nỗ lực áp chế mình, không ngừng nói với bản thân, đừng dọa em ấy, đừng để em ra xa, phải bảo trì lý trí, chậm rãi vây em ấy bằng cánh tay của mình.

Nhưng, quá dày vò, Thẩm Lăng Dục càng đau thì Ninh Vũ Phi càng ôn nhu, chính sự ôn nhu của Ninh Vũ Phi càng khiến quái thú trong lồng ngực Thẩm Lăng Dục kêu gào hung mãnh, càng muốn xé rách quần áo của cậu, càng xâm phạm cậu, từ nay về sau giam cầm cậu ở nơi người khác không thể nhìn thấy, để cậu vĩnh viễn chỉ thuộc về mình.

Ninh Vũ Phi nhìn thấy Thẩm Lăng Dục càng lúc càng cương cứng thì không khỏi mà ôn nhu nói: “Được rồi, đừng khẩn trương như vậy, về sau anh theo em trở về phủ bá tước, mỗi ngày em ăn cơm cùng anh, được không?”

Giọng nói mỹ diệu này khiến Thẩm Lăng Dục ngẩng phắt đầu, đôi mắt vàng lóe lóe giống như con thú nhỏ tội nghiệp, muốn đáp ứng lại sợ mình nghe lầm.

Ninh Vũ Phi thở dài trong lòng, nhịn không được mà nắm lấy tay hắn, dịu dàng hứa hẹn: “Đừng sợ, có em ở đây, về sau anh sẽ không bị bắt nạt nữa.”

Thẩm Lăng Dục cực lực khắc chế xúc động muốn trở tay nắm chặt lấy Ninh Vũ Phi, một hồi lâu mới run run nói: “Được.”

Ninh Vũ Phi cười, nói tiếp: “Được rồi, ăn cơm đi!”

Hai người ở Nam tước phủ thêm hai ngày, đến ngày thứ ba thì xử lý xong chuyện bên này, Dương Nhược Vân và Ninh Tử An đưa cả hai về phủ bá tước.

Ở Nam tước phủ, hai người họ ngủ chung nhưng trở về phủ bá tước thì không cần thiết phải chung một phòng, tuy phủ bá tước không giàu có nhưng không đến mức quá keo kiệt, phòng khách có không ít.

Dương Nhược Vân cố ý thu dọn một phòng cho Thẩm lăng dục.

Thẩm Lăng Dục vẫn luôn ngoan ngoãn, đặc biệt nghe lời, nói gì nghe đó, bộ dạng cẩn thận quá mức càng khiến lòng người thêm chua xót, nhịn không được mà thở dài.

Vì hoan nghênh cái này thành viên mới, Dương Nhược Vân chuẩn bị một bữa tối phong phú, người người trong phủ bá tước đều bận rộn hai ba ngày nên khi về nhà đều rất thả lỏng, ăn ăn uống uống, nói nhàn thoại, trông có vẻ rất thỏa mãn.

Thẩm Lăng Dục chưa từng tưởng tượng mình sẽ có một ngày như thế này, cảm giác tốt đẹp ấy quá mơ hồ, không khiến lòng hắn an ổn hơn mà càng khiến Thẩm Lăng Dục khát vọng thêm….

Chưa chân chính chạm qua, không biết tư vị như thế nào.

Đã nếm thử qua thì sao có thể hạ xuống.

Nếu ở hai ngày trước, hắn có thể đi ra khỏi lốc xoáy mang tên ‘Ninh Vũ Phi’ nhưng trong mấy ngày ngắn ngủi bên nhau, lại càng khiến Thẩm Lăng Dục hãm sâu vào trong đó, không thể nào tìm được đường ra.

—— cũng không muốn đi ra.

Cơm chiều kết thúc, Ninh Vũ Phi đưa Thẩm Lăng Dục về phòng, Dương Nhược Vân rất chu đáp, mọi thứ đều làm chu toàn, không thiếu thứ gì.

Ninh Vũ Phi ngồi trên giường đệm của Thẩm Lăng Dục, cười nói: “Thiếu gì thì anh phải nói cho em biết, em mua cho anh.”

Thẩm Lăng Dục nhìn căn phòng sạch sẽ, giường đệm mềm mại, còn có quần áo tinh xảo… Lắc đầu nói: “Không thiếu gì cả.”

Ninh Vũ Phi cười cong mắt, nhỏ giọng nói với hắn: “Đừng khách khí với em, em có tiền thật mà, muốn gì nhất định phải nói cho em.”

Thẩm Lăng Dục ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ này của Ninh Vũ Phi thì thấy ngưa ngứa trong lòng, hắn không muốn gì cả, chỉ muốn cậu.

Nhưng, không thể nói ra.

Thẩm Lăng Dục đè ép xao động trong lòng, lắc đầu nhẹ giọng nói: “Thật sự không thiếu.”

Ninh Vũ Phi không miễn cưỡng thêm: “Vậy được rồi, anh nghỉ sớm đi, em đi ngủ.”

Thẩm Lăng Dục không nỡ nhưng vẫn phải đáp: “Ừ.”

Ninh Vũ Phi cho rằng hắn chưa thích nghi được hoàn cảnh mới, cũng không nghĩ nhiều, sau khi chúc ngủ ngon thì trở về phòng.

Tuy ở Nam tước phủ Ninh Vũ Phi không phải làm gì nhưng hai ngày này quá mệt mỏi, về phòng thì liền đi tắm luôn.

Nhưng chưa vọt được nửa thì bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Ninh Vũ Phi ngẩn người, lấy khăn tắm bao quanh người, đi ra ngoài: “Tiểu Dục?” Bản năng cho biết đó là Thẩm Lăng Dục.

Giọng nói Thẩm Lăng Dục rầu rĩ: “Anh có thể vào không?”

Ninh Vũ Phi hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì?”

Ninh Vũ Phi cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp mở cửa.

Thẩm Lăng Dục thế nào cũng không ngờ mình có thể nhìn thấy cảnh tương như thế này.

Sợi tóc thiếu niên đen nhánh ướt sũng, nửa trên để trần trắng nõn, bọt nước trong suốt dừng trên làn da trơn bóng nhưng lại Thẩm Lăng Dục sinh ra ghen ghét đố kỵ, hắn đố kỵ với bọt nước kia, đố kỵ với chiếc khăn tắm kia, đố kỵ với mấy thứ đồ có thể quanh minh chính đại dán sát trên người Ninh Vũ Phi.

Thẩm Lăng Dục nhìn thẳng, lúc này Ninh Vũ Phi mới ý thức được mình chưa mặc quần áo.

Ninh Vũ Phi cười cười, hỏi nhanh: “Em còn đang tắm đấy, nếu anh có chuyện gì gấp thì nói cho em, còn không vội thì để em tắm trước nhá?”

Thẩm Lăng Dục liên tục lắc đầu: “Không vội, không vội……”

Ninh Vũ Phi cũng cảm thấy chắc là không có việc gì gấp, chắc là do đứa nhỏ không ngủ được, vẫn không cảm thấy an toàn.

Ninh Vũ Phi quay người đi vào phòng tắm, ánh mắt Thẩm Lăng Dục nhìn chăm chăm vào cậu, ánh mắt lộ liễu ấy nếu Ninh Vũ Phi quay đầu lại thì sẽ thấy rất rõ ràng.

Chỉ tiếc, lúc này Ninh Vũ Phi không hề nghĩ nhiều như vậy.

Tuy là gay nhưng không đến mức sinh ra ý niệm với một đứa nhỏ 13 tuổi, càng không nói đến cả hai có huyết thống anh em họ.

Cũng đúng, vì hai điểm này nên Ninh Vũ Phi chưa từng phòng bị với Thẩm Lăng Dục.

Thẩm Lăng Dục lặng lẽ chờ đợi, chờ ninh vũ phi mặc đồ đi ra thì mới bình phục được tần suất trái tim.

So với Nam tước phủ đơn sơ, hệ thống tắm rửa phủ bá tước vẫn tốt hơn nhiều, sau khi đi ra thì tóc Ninh Vũ Phi đã khô, quanh thân sảng khoái.

Ninh Vũ Phi mặc áo ngắn tay quần đùi, cánh tay trắng nõn và đôi chân dài đều lộ ra bên ngoài, đường cong duyên dánh càng trở nên bắt mắt.

Thẩm Lăng Dục nhìn thoáng qua đã dời ngay mắt, hắn cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Đêm nay anh ngủ với em được không?”

Ninh Vũ Phi cũng không ngoài ý muốn, đáp: “Được.” Đồng ý, nhưng Ninh Vũ Phi lại chớp mắt, đùa vui: “Nhưng anh phải lớn nhanh lên nha, phải học cách ngủ một mình.”

Thẩm Lăng Dục khẽ giật mình, cụp mi, thần thái không biến hóa nhưng tay nắm thành quyền, móng tay đâm vào gan lòng bàn tay, đau đớn áp chế điên cuồng đang xao động trong lòng.

Ngọt ngào lại tra tấn, muốn chạm nhưng không dám, chính là như vậy.

Cho dù ôm lấy cậu một đêm khó ngủ nhưng vẫn hơn là một mình trống rỗng, khát vọng đang dần cắt nuốt lý trí.

Ninh Vũ Phi chui vào ổ chăn, nói với Thẩm Lăng Dục: “Qua đây, em kể chuyện xưa cho anh.”

Cuối cùng Thẩm Lăng Dục cười cười: “Ừ.”

Mới đầu Ninh Vũ Phi dựa trên đầu giường, nhẹ giọng kể chuyện nhưng càng về sau, cả người cậu càng trượt xuống, đến cuối cùng thì phủ lên lồng ngực Thẩm Lăng Dục.

Tuy đều là thiếu niên choai choai nhưng hai người kém nhau không ít, đừng nhìn Thẩm lăng dục thon gầy nhưng chân tay dài, bất động thanh sắc ôm lấy thì gần như bao bọc Ninh Vũ Phi vào trong lòng.

Ninh Vũ Phi kể chuyện, không bao lâu thì đã ngủ say.

Thẩm Lăng Dục dướii ánh trăng nhìn Ninh Vũ Phi không chớp mắt, một lúc sau mới tiến lại gần, nhẹ nhàng run rẩy hôn lên trán Ninh Vũ Phi.

Ninh Vũ Phi, Ninh Vũ Phi, Ninh Vũ Phi, rất muốn có em, rất muốn chiếm hữu em.

Nhưng… bây giờ còn chưa được, hắn chưa thể.

Thứ quan hệ anh em họ này, hắn không thèm để ý nhưng Ninh Vũ Phi sẽ để ý.

Thẩm Lăng Dục cần mạnh mẽ hơn, cần phải cường đại hơn, mạnh mẽ đến mức không ai có thể dùng bất cứ phương thức nào xúc phạm đến hắn.

Tiểu Phi của hắn, phải được hưởng thụ… tất cả mọi thứ tốt đẹp trên thế gian này.



Thời gian một tháng trôi qua, Ninh Vũ Phi cho rằng sẽ còn ở bên thiếu niên này chung sống vui vẻ nhưng lại không ngờ vài ngày sau, phủ bá tước nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

Dương Nhược Vân và Ninh Tử An căng thẳng, trong giọng nói của họ có kinh ngạc: “Ngài nói… Hoàng hậu bệ hạ nhận nuôi Tiểu Dục?”

Hết Phiên Ngoại (3)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi