ĐÁM BẠN TRAI ĐỒNG THỜI CẦU HÔN TÔI, LÀM SAO GIỜ

Nghe giọng nói trong trẻo mang theo theo ngọt ý, trái tim Ninh Vũ Phi nhói đau một cái.

Tuổi thơ ấu Thẩm Lăng Dục chọc trúng cậu.

Ninh Vũ Phi là trẻ mồ côi, vẫn luôn khát khao nắm giữ một gia đình.

Nhưng cậu không có.

Thẩm Lăng Dục cũng không có.

Cho nên tâm tình của hắn, cậu có thể thông cảm: Khóc vô dụng, nháo vô dụng, khiếp nhược vô dụng, nhát gan vô dụng… Khi nhận rõ cảm xúc yếu mềm đó đều không dùng được, người sẽ phải tự chủ kiên cường lên.

Không thể khóc thì phải cười, không thể nhát gan thì phải dũng cảm lên, nếu không ai bảo vệ thì tự mình bảo vệ chính mình!

So sánh mà nói, Thẩm Lăng Dục còn thảm hơn cả cậu.

Mẹ thân sinh đánh đập ngược đãi sẽ làm tâm tính một người hoàn toàn vặn vẹo.

Thẩm Lăng Dục có thể trưởng thành như bây giờ, ‘Ninh Vũ Phi’ không thể không kể công.

Cũng không phải ‘Ninh Vũ Phi’ đã chết kia, cũng không phải ‘Ninh Vũ Phi’ hiện sống bây giờ, mà là ‘Ninh Vũ Phi’ ở trong lòng Thẩm Lăng Dục được hắn mỹ hóa lên thậm chí còn phải nói là thần hóa lên.

Bởi vì có chấp niệm quỷ dị như vậy, hắn sống trong cuộc sống u tối, từ một đứa nhỏ tội nghiệp lột xác thành ‘báu vật đế quốc’ một người trên vạn người.

Trong quá trình đó gặp phải chuyện gì, Ninh Vũ Phi không biết nhưng cậu có thể khẳng định, câu nói kia của Thẩm Lăng Dục không phải nói dối: —— không có em, anh đã sớm chết.

Ninh Vũ Phi ở trong lồng ngực ẩm ướt của Thẩm Lăng Dục, thở dài mấy tiếng, thiết lập liên quan đến chuyện chia tay có rất nhiều khả năng, nhưng cũng không thể đoán trước được tình huống này.

Chia tay… cậu nói ra thế nào đây?

Đây không phải vấn đề có bị giết chết hay không, mà lời cậu nói ra, thì người trước mặt này… trong đầu Ninh Vũ Phi đột nhiên hiện lên một hình bóng khiếp nhược kia, có ánh mắt xinh đẹp như vậy lại là một đứa nhỏ gầy yếu cả người đầy rẫy những vết xanh tím.

… Không chết, nhưng tuyệt đối là chuyện đáng sợ hơn cả chết.

Ninh Vũ Phi thở dài, dùng giọng nói rất nhẹ rất rất nhẹ nói rằng: “Lăng Dục, em ở đây.”

Cách xưng hô ‘anh họ’ kia là một cấm chế, cậu biết Thẩm Lăng Dục khát vọng cái gì, cho nên đổi xưng hô.

Hiển nhiên hành động này là an ủi rất lớn với Thẩm Lăng Dục, hắn đột nhiên buông cậu ra, nắm lấy hai bờ vai cậu, đôi mắt sáng ngời như chiếu rọi cả vũ trụ: “Lặp lại lần nữa.”

Ninh Vũ Phi bị hắn nhìn thì hơi chột dạ, chỉ là một cách xưng hô mà thôi, sao cậu cảm thấy mình như đang thổ lộ? Có phải cậu đã làm sai rồi không?!

Nhưng ngay sau đó, cậu ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt Thẩm Lăng Dục có mong đợi không hề che giấu, có khát vọng cất sâu nhưng lại có bất an mơ hồ, Ninh Vũ Phi thỏa hiệp: “Lăng Dục… Không sao rồi, anh còn có rất nhiều người nhà!”

Cậu tận lực giải thích nhưng hiển nhiên, Thẩm Lăng Dục lại để ý ba chữ tốt đẹp như kẹo đường phía trên kia.

“Cám ơn em.” Hắn nói cám ơn với Ninh Vũ Phi, nụ cười trên khóe miệng nở rộ, rất thư thái như xóa đi tất cả mây đen, như tắm dưới ánh nắng mặt trời, như tan chảy băng sương, như nụ cười mê người khiến vạn vật thức tỉnh.

Ninh Vũ Phi bị điện giật ngang, thật không cách nào dời nổi mắt.

Bảo vật đế quốc gì gì đó… Cậu thật tâm phục khẩu phục!

Thái tử điện hạ lúc mỉm cười, mấy vị đồng bào yếu tim thỉnh mau chóng thối lui! Cậu thân thể cường tráng cũng thấy tim có vấn đề!



Thời điểm quá nửa điểm, trời tạnh mưa, bởi vì Ninh Vũ Phi ‘an ủi’, tinh thần Thẩm Lăng Dục tốt lên, ‘bảo vật’ không cần tiền như tặng tới, Ninh Vũ Phi cũng không dám ngẩng đầu nhìn.

Đêm hôm khuya khoắt đều đòi mạng như thế, đến khi trời sáng… đoán không chừng cậu phải đến khoa tim mạch để khám xem mình có bệnh hay không…

Tuy rằng hôm nay là ngày giỗ Dương Nhược Hinh, mà từ đầu đến cuối Thẩm Lăng Dục đều không nói một chữ, càng không có bất kỳ hành động tế bái, chỉ là đứng lặng nửa đêm trên núi.

Hắn không nói, Ninh Vũ Phi càng không nói, dù sao người mẹ này không tính là xứng chức, đặt mình vào hoàn cảnh người khác ngẫm lại, là cậu thì cậu cũng sẽ không đến đây…

Khi xuống núi, trời đã tờ mờ sáng, Thẩm Lăng Dục giống như lơ đãng hỏi một câu: “Nhẫn kia, em không thích sao?”

Nhẫn! Nhẫn!

Ninh Vũ Phi vừa nghe đến thứ đó thì chột dạ, móa nó, căn bản là không nhớ rõ cái nào là của người nào được không!

“Rất… rất thích.” Ninh Vũ Phi giả bộ run run cổ họng, cũng may không khí này ấm áp, miễn cưỡng nói là đang thẹn thùng cũng không quá.

Đồng tử Thẩm Lăng Dục sẫm lại, sau đó khẽ cười nói: “Lúc đó quá kích động, bây giờ nghĩ lại vẫn có chút không ổn.”

Đôi mắt Ninh Vũ Phi đột nhiên sáng ngời, a ha, cậu nghe được cái gì? Kích động? Không ổn? Chẳng lẽ thái tử theo bản năng biết lời cầu hôn kia là không đúng nên muốn hủy bỏ? Nhanh như vậy đã có thể giải quyết xong!?

Đây thực sự là xoay chuyển tình thế, liễu ám…

Hoa còn chưa kịp nở, Thẩm Lăng Dục đã thờ ơ đâm thủng ảo tưởng mỹ lệ của Ninh Vũ Phi.

“Chiếc nhẫn kia là của mẫu thân, dù sao đó là thứ duy nhất mà bà ấy để lại cho anh nhưng đến cùng cũng không phải đồ may mắn, dù sao cả đời bà ấy…” Thẩm Lăng Dục tự giễu cười cười, “Đều không có cơ hội đeo nó.”

Ninh Vũ Phi vừa nghe, tâm càng trống rỗng, nhẫn kia vậy mà là Dương Nhược Hinh để lại cho Thẩm Lăng Dục, lại là duy nhất… Dù người mẹ này không đáng tin cậy, nhưng nhẫn lại có ý nghĩa quan trọng!

Đáng sợ là, cậu đem đồ quan trọng như vậy để lẫn lộn cùng nhẫn người khác, không phân biệt nổi!

Tìm đường chết a tìm đường chết!

Đột nhiên càng nghĩ, Ninh Vũ Phi càng cứng đờ, run sợ mà mở miệng: “Lăng Dục, anh không phải… muốn lấy lại chứ?” Tuyệt đối đừng! Tuy cậu không làm mất nó, nhưng… cũng không trả được!

Cậu hỏi câu này, Thẩm Lăng Dục lại giật mình.

Một lúc sau ánh mắt hắn không chớp nhìn cậu: “Em muốn giữ nó sao?”

Ninh Vũ Phi không để ý trả lời: “Vâng, đúng thế.”

Tiếp theo trong chớp mắt, Thẩm Lăng Dục ôm cậu vào lòng, dùng giọng nói tràn ngập vui sướng nói: “Tiểu Phi, anh rất vui, rất vui.”

Ninh Vũ Phi:… Xong xong, hỏng rồi!

Đúng như dự đoán, Thẩm Lăng Dục buông ra hắn, hơi cúi đầu, trong mắt tỏa ra ánh sáng lung linh, tâm tình tốt thế nào khỏi cần nhiều lời, mà lúm đồng tiền kia làm cho Ninh Vũ Phi HOLD không được, gía trị nhan sắc nghịch thiên còn chưa tính, cười trong sáng như vậy là muốn làm gì a! Cảm giác tội ác đang muốn tăng cao đó!

“Em thích thì cứ giữ, Tiểu Phi, tất cả của anh đều là của em.”

Ninh Vũ Phi:… Đang nói chia tay sao lại thành như vậy!

Thẩm Lăng Dục lại nói: “Anh biết em không dám mang nhẫn kia, anh sẽ mua cho em cái tốt hơn nhé? Mua một cái để dì không nhận ra…”

Ninh Vũ Phi nhanh chóng đánh gãy hắn: “Không… Không cần!”

“Hả?” Thẩm Lăng Dục khóe mắt khẽ nhếch.

Ninh Vũ Phi hắng giọng một cái, thành khẩn nói: “Nhẫn khác em cũng không thể đeo, đeo thì mẹ sẽ hỏi, vạn nhất để bà biết chuyện chúng ta thì…” Không cần nói tỉ mỉ, tất cả mọi người hiểu.

Vui sướng trong mắt Thẩm Lăng Dục biến mất, nhiễm thêm một phần thất lạc.

Ninh Vũ Phi cũng không có biện pháp, bây giờ mẹ cậu chính là đòn sát thủ, Thẩm Lăng Dục ai cũng không kiêng kỵ, nhưng lại kiêng kỵ Dương Nhược Vân.

Lời này, lúc trước ‘Ninh Vũ Phi’ nói không quá ít lần, nếu không phải thứ ‘anh em họ’ này ngăn cản, đoán không chừng thái tử điện hạ đã sớm không che giấu quan hệ!

Nói đến cũng thật may!

Bởi vì nghị trưởng sama là vạn nhân mê, Ninh Vũ Phi không muốn hấp thụ ánh sáng, Tạ Cảnh vì bảo vệ hắn, nên đành phải che giấu quan hệ hai người.

Bởi vì Thái tử điện hạ là anh họ đích thật của cậu, nên Thẩm Lăng Dục dưới các yếu tố chính trị mà cân nhắc, chỉ có thể giấu chuyện này sâu thêm một tầng.

Về phần nguyên soái sama… Ninh Vũ Phi nhớ lại một chút, chiến đội ngân hà tồn tại giống như một cái thùng sắt, việc tư Hoắc Bắc Thần, ai dám truyền ra ngoài chứ!

Cho nên.. đây chính là lý do đến tận bây giờ vẫn chưa bị lật thuyền sao? Ninh Vũ Phi cảm thấy mình đã chạm được vào chân tướng.

Nhưng chân tướng này không cách nào an ủi nổi người! Cân bằng quỷ dị này có thể duy trì đến khi nào, không thể nói trước!

Thần tình cậu treo ngược cành cây, chợt nghe Thẩm Lăng Dục nói nhỏ một tiếng: “Chờ anh ngồi trên vị trí kia, thiên hạ này sẽ không ai có thể ngăn cản chúng ta.”

Ninh Vũ Phi bị hắn lời này làm cho chấn động.

Đến khi thái tử điện hạ trở thành hoàng đế bệ hạ, sẽ không còn gì che lấp quan hệ của bọn họ.

Dương Nhược Vân sẽ không ngăn cản, người trong thiên hạ càng là không ai dám ngăn cản…

Ninh Vũ Phi bỗng nhiên bắt đầu hi vọng, vị hoàng đế hoa mắt ù tai kia có thể sống lâu hơn một chút, tốt xấu gì cũng phải đợi đến khi cậu nghĩ cách bỏ thuyền thoát thân!

Thẩm Lăng Dục tiễn Ninh Vũ Phi về phủ bá tước rồi mới rời đi.

Ninh Vũ Phi nhịn một đêm, vào lúc này cũng không tài nào ngủ được, cậu lén lút đi tìm ba chiếc nhẫn kia, để trên giường mà ngốc lăng nhìn chằm chằm.

Tạo hình ba chiếc nhẫn đều ưu mỹ khác biệt, chất liệu lại giống hệt nhau.

Đây cũng là bình thường, dù ở thế kỷ tinh tế hay thế kỷ XXI thì khoáng thạch yêu thích đã hình thành thì không đổi.

Chất liệu nhẫn trong tay cậu đều là ánh bạc kim, thứ này có đặc điểm rất lãng mạn, chính là nó tản ra ánh sáng nhu hòa của thiên nhiên, đeo vào ngón tay trông rất dễ nhìn.

Không cần nghĩ, ánh bạc này quý giá đến vượt tưởng tượng, có thể làm thành một chiếc nhẫn cũng đủ mua một đống cửa hàng lớn ở trung tâm thương mại, nói theo một ý nghĩa nào đó, Ninh Vũ Phi mà đem bán ba cái này, thì cả đời khỏi lo ăn uống!

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu dám bán…

Haiz, Ninh Vũ Phi thở dài, cậu vốn muốn lấy nhẫn ra xem, xem cái nào khá cũ thì chắc của thái tử điện ha, nhưng ánh bạc trời sinh không rỉ, đừng nói hai mươi mấy năm, mà dù mấy trăm năm sau cũng không thành đồ cổ được.

Không thể dựa vào cái này nhận biết, Ninh Vũ Phi chỉ có thể cẩn thận đem cất ba thứ này.

Ngửa mặt nằm dài trên giường, Ninh Vũ Phi đầu bắt ong ong ong mà lần mò chung quanh.

Thái tử bên kia cậu không cách nào nói chia tay, chuyện một chân đạp ba thuyền mà lộ, đoán không chừng thái tử sẽ nhận phải kích thích to lớn…

Nghĩ tới đây, Ninh Vũ Phi đau “bi” muốn chết, vẫn muốn nỗ lực bỏ thuyền!

Thuyền thái tử trước tiên tạm thời lưu, mà hai cái kia cậu phải nhanh chóng rời xa!

Nghĩ đến đây, máy truyền tin của cậu kêu lên một tiếng, thanh âm say lòng người của nghị trưởng sama kề sát bên lỗ tai: “Tiểu Vũ, có rảnh không?”

Ninh Vũ Phi ngồi dậy lẩm bẩm!

Chia tay chia tay chia tay!

Lần này cậu nhất định phải nói ra khỏi miệng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi