DÂM MA



Nguyễn Tinh Trúc nghe mà nước mắt không ngừng chảy ra , hé miệng lại không nói được gì nàng không nghĩ tới , A Tử hồi nhỏ như vậy khổ cực.


A Tử lại mở miệng nói tiếp "" Sau đó A Tử gặp được Đinh Xuân Thu , bị hắn dẫn về Tinh Túc hải địa phương tòa là độc vật đủ loại , với một đống thi thể thí nghiệm , đừng nói là người ngoài dù là đồng môn huynh đệ , củng sẽ tàn sát lấy , mà A Tử không biết gì cả mà toàn trong sự sợ hãi trải qua , nhờ A Tử thông minh cố gắn nịnh nọt lấy Đinh Xuân Thu , thì mới sống tốt được một chút , mà lão quỷ đó thấy đó dung mạo xinh đẹp củng tính nuôi dưỡng ta lớn thì củng ăn ta nha "
Nguyễn Tinh Trúc nghe mà lòng đau như cắt , nước măt chảy càng nhiều cố gắng hỏi tiếp "" Sau đó thì sao "
"" Sau đó A Tử học được nịnh nọt bổn sự , liền nịnh nọt để lão truyền thụ ta độc công , sau đó cướp đi báo vật của hắn mà trốn ra , thì gặp được lão công nha " Khi A Tử nói đến Dương Thần thì lé lên một tia hạnh phục , giọng nói nhu hòa hơn nhiều.



Nguyễn Tinh Trúc nghe trải qua cuộc đời A Tử , nàng kiềm chế không được ôm lấy A Tử khóc lớn.


"" Nữ nhi.....nữ....nhi......khổ...ngươi...mẫu...!thân...có...lỗi.....với.....ngươi.....ô....ô....ô.."
A Tử mở mắt thật to nhìn chằm chằm Nguyễn Tinh Trúc , mặt âm trầm vấn đạo "" Mẫu thân , A Tử bị làm con dâu nuôi từ bé thì người ở đâu , lúc ta gần bị làm nhục thì người ở đâu , lúc ta 7 tuổi không nơi nương tựa lang thang ngoài đường thì người ở đâu , còn trong Tinh Túc Hải từng đám độc vật thiếu chút chết , và củng xém bị lão già Đinh Xuân Thu làm nhục thì người chổ nào "
Nguyễn Tinh Trúc nghe được A Tử chắc vấn thì gương mặt trắng bệch không trả lời được , chỉ hai mắt vô thần nhìn A Tử.


A Tử lần nửa lên tiếng "" Nhưng không sau mỗi chuyện đều qua , nhờ gặp được lão công chỉ cần ta muốn thì đều cho ta , tuyệt thế võ công , không cần sợ hãi như trước , còn đi đến Tinh Túc hải giúp ta , để ta chính tay giết Đinh Xuân Thu , chỉ cần có lão công tại thì A Tử sống rất thoải mái , ghét ai thì giết ai không giết được thì nói với lão công một tiếng , hắn sẽ đi giết cho ta , như thế mẫu thân ngươi có thể làm gì cho ta "
"" A Tử ....mẫu....thân.....có...lỗi.....thật...xin...lỗi..

ngươi...về....sau....mẫu....thân....hảo....hảo đối...đãi....với....ngươi...đề..bù....tổn.....thất...!cho...ngươi...." Nguyễn Tinh Trúc không biết làm gì , chỉ khóc lóc xin lỗi A Tử.



A Tử như là không tim không phổi mà cười hì hì nói tiếp "" Mẫu thân ngươi giải thích cho ta là vì sao , Cảm Bảo Bảo có thể mang theo Chung Linh gả cho Chung Vạn Cừu , vì sao Tần Hồng Miên có thể mang theo Mộc Uyển Thanh sinh hoạt một mình , mà còn Lý Thanh La mang theo Vương Ngữ Yên sống ở Mạn Đà Sơn Trang , chỉ có ngươi là vứt bỏ A Tử và tỷ tỷ A Chu cho người khác nuôi "
"" Ta ......ta..."
Nguyễn Tinh Trúc không trả lời được , A Tử lại như lần nửa hóa thành ác ma nói tiếp "" Đó là bọn họ yêu thương nữ nhi của mình , nên họ tách ra Đoàn Chính Thuần và nuôi dưỡng con của họ , còn mẫu thân đâu là ngươi ích kỷ , vì được có thể cùng Đoàn Chính Thuần dễ dàng hẹn hò , không muốn vì vướng bận nên vứt đi hai chúng ta có phải hay không "
Mà A Tử không dừng lại còn nói tiếp "" Mẫu thân , ngươi nhất định là cùng Đoàn Chính Thuần ngày tháng cùng nhau trôi qua rất vui vẽ đi , bởi vì ngươi không có mang theo cho hắn cái gì áp lực đi , mà A Tử củng A Chủ tỷ củng không phải xong bào thai nha , cho nên nói người vứt bỏ con của mình không chỉ một lần mà là hai lần nha , hai lần đấy mẫu thân đại nhân "
"" Không , không phải ta không có , A Tử ngươi phải tin mẫu thân , ta thật sự không có như vây " Nguyễn Tinh Trúc tuyệt vọng mở miệng.


"" Mẫu thân ngươi nói không có , ngươi củng biết khi ngươi vứt bỏ chúng ta , có khả năng một đời củng không tìm lại được , nhưng ngươi vẫn vứt bỏ chúng ta nha , ngươi tự hỏi lòng mình có bao giờ hối hận bao giờ nha " A Tử từng câu từng chữ nói ra.


"" Ta có , thật sự có , ta mỗi ngày đều tưởng niệm các ngươi , A Tử , A Chủ tin tưởng mẫu thân " Nguyễn Tinh Trúc không ngừng khóc , khẩu cầu lấy hai nữ.


"" Ha ha tưởng niệm chúng ta , nếu ngươi thật sự nhớ thì đã đi tìm chúng ta rồi , dù biết cơ hội rất nhỏ nhưng ngươi không đi tìm , mà ngươi một mình ở Tiểu Kích Hồ , ở đó đợi Đoàn Chính Thuần đến , mà ngươi không đi tìm đến chúng ta mà khi ngươi nghe được , Đoàn Chính Thuần chết thì một thận một mình điều tra để trả thù , ha ha nói là nhớ hai ta , A Chủ tỷ ngươi tin không " A Tử nghe được nàng nói thì cười ha ha , quay đầu còn hỏi lấy A Chu.



Mà A Chủ thì hai mắt đã đậm lệ , nghe được từng câu từng chữ A Tử nói ra , A Chu liền lắc đầu nhìn lấy Nguyễn Tinh Trúc , đã không còn mẹ con gặp nhau mà kích động , còn lại là chỉ là thất vọng và căm hận , trong mắt lại tưởng nếu như mình không có mẫu thân này , mà mở miệng nói "" Ta không tin "
"" A Chu nghe ta nói , không phải như vây , không phải như thế , ta thật không có , ta rất yêu các ngươi " Nguyễn Tinh Trúc càng thêm tuyệt vọng mà khóc.


"" Yêu chúng ta , mà đem chúng ta vứt bỏ , vứt bỏ tỷ tỷ , vứt bỏ ta , giờ nói yêu chúng ta ha ha " A Tử giọng nói củng trở nên khinh thường lấy.


"" Không A Tử , đừng nói nửa van cầu ngươi đừng nói nửa " Nguyễn Tinh Trúc chịu không được lời của A Tử mà quỳ xuống cầu xin.





Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi