ĐÁM MÂY NHỎ NGOAN NGOÃN


Không khí dường như bị đông cứng.
Chỉ vài phút trôi qua, Vân Xuyên và Lạc Hằng đều nói không ra lời, Vân Xuyên thậm chí còn đứng không vững, cậu lùi hai bước dựa vào bàn nhỏ mới miễn cưỡng chống đỡ được.
Cậu nhìn Lạc Hằng, hai mắt lộ rõ sự kinh ngạc và hoảng sợ.
Cảnh tượng đáng sợ chỉ có trong tưởng tượng bỗng dưng biến thành thật, Lạc Hằng cũng bị làm cho trở tay không kịp.

Anh an ủi Vân Xuyên, bảo cậu đừng hoảng, vừa mở miệng lại chợt nhớ Tần Tranh đang ở ngoài— Vân Xuyên bị điếc, nhưng Tần Tranh thì không, không ai biết quan điểm của Tần Tranh đối với quan hệ của hai người bọn họ.

Mình lên tiếng an ủi, rất khó nói hành động này có trở thành một lưỡi dao kích thích Tần Tranh hay không.
Chú ấy tin tưởng mình mới đồng ý để mình dẫn Vân Xuyên khiếm thính bẩm sinh chưa từng rời xa nhà đi du lịch, kết quả trở về lại phát hiện…
Lạc Hằng đặt mình vào vị trí của Tần Tranh, nếu anh là Tần Tranh, anh thật sự rất muốn tẩn tên kia nhừ đòn.

Đam Mỹ H Văn
Lạc Hằng nhéo mũi, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.
Anh đè bả vai Vân Xuyên, dùng khẩu hình nói với cậu: “Em cứ ở đây chờ anh, để anh nói với ba em mấy câu.”
Tuy rằng Vân Xuyên vừa lo lắng vừa sợ hãi, không biết nên đối mặt với tình cảnh trước mắt như thế nào, nhưng nghe được lời này vẫn không đồng ý.

Cậu vội vàng lắc đầu, sốt ruột đến mức không gõ chữ nữa, bắt đầu dùng ngôn ngữ ký hiệu.
Lạc Hằng không có quá nhiều thời gian đọc hiểu xem cậu muốn biểu đạt cái gì— vì Tần Tranh ở ngoài cửa đã nhẹ tay gõ hai tiếng.
Lạc Hằng quay đầu lại, thở dài đi qua mở cửa.
*
Hình như Tần Tranh vừa đỗ xe xong, trán phủ một lớp mồ hôi mỏng, bên chân có mấy chậu hoa nhỏ, trong đó có một cái đã vỡ, bùn đất văng tứ tung.
Lạc Hằng không tìm ra được bao nhiêu cảm xúc trên mặt Tần Tranh, vẻ mặt của ông rất bình tĩnh, không hề có phẫn nộ hay thất vọng mà anh tưởng tượng.

Tầm mắt ông bình thản lướt qua Lạc Hằng, ngừng tại gương mặt con trai.
Lạc Hằng căng thẳng, cũng quay đầu theo nhìn Vân Xuyên đang tránh phía sau mình.
Vân Xuyên rất sốt ruột, cậu đi đến bên cạnh Lạc Hằng, vội vàng làm mấy cử chỉ.

Nhưng Lạc Hằng chưa kịp xem hiểu đã bị Tần Tranh cắt ngang.
“Tiểu Xuyên, ba muốn nói chuyện riêng với Tiểu Lạc một chút,” Ngữ khí Tần Tranh nghe cũng vững vàng, hoàn toàn không giống trạng thái tức giận, “Con tránh mặt trước đi.”
Vân Xuyên quay đầu nhìn Lạc Hằng, trong đôi mắt to tròn toàn là khủng hoảng và nôn nóng.

Cậu duỗi tay bắt lấy tay áo Lạc Hằng, khẽ lắc đầu với ba mình.
Làm hai người đều ngoài ý muốn chính là Tần Tranh bỗng cất tiếng cười.
“Bảo con tránh đi vì ba không muốn con nghe được chuyện ba sắp nói, ba không muốn cho con biết, thế nên ba cần trò chuyện một mình với Lạc Hằng.” Tần Tranh không chỉ cười, ngữ nói chuyện cũng rất dịu dàng, “Ba thắc mắc sao con cứ bám dính Lạc Hằng như sam, hoá ra là thế này.”
Vân Xuyên cắn môi nhìn ông, biểu cảm đáng thương chết đi được.
“Dù sao con cũng phải cho ba tâm sự với cậu ta chứ, Tiểu Xuyên.” Tần Tranh lại nói, “Ba sẽ không đánh hay mắng cậu ta— ba đã từng tuổi này rồi, đánh không lại mấy người trẻ tuổi các con.”

Dứt lời, ông nghiêng đầu về phía cửa, “Nghe lời nào, chờ ba một lát, xong rồi chúng ta cùng về nhà ăn cơm.”
Vân Xuyên không cãi lại được, chỉ có thể chậm chạp đi ra cửa.

Cậu đi hai bước lại phải quay đầu nhìn hai người, biểu tình vô cùng rối rắm.
Cậu rời khỏi phòng nhỏ, nhìn Tần Tranh đóng cánh cửa trước mặt lại.
Cậu tựa trán lên cửa, tay thì cào cửa cứ như mèo con vậy.
Vân Xuyên không nghe được vẫn không ý thức được bản thân đã dùng bao nhiêu sức để cào.
Tần Tranh nghe tiếng động kia, trên mặt lộ ra biểu cảm không dám tin.

Ông nhìn một hồi rồi hoang mang hỏi Lạc Hằng: “Thằng nhóc đó đang cào cửa à?”
Lạc Hằng: “…”
Đoạn nhạc đệm này làm không khí trong phòng thoáng hơn được chút xíu.
Tần Tranh chỉ chỉ cạnh bàn ý bảo Lạc Hằng ngồi xuống.

Ông nhìn chằm chằm Lạc Hằng nhìn chốc lát mới như suy tư gì đó mà nói: “Chú cứ cảm thấy hai đứa là lạ… Hoá ra là vì như thế.”
Lạc Hằng nói: “Chú Tần, cháu—”
Vừa mới thốt ra mấy chữ đã bị Tần Tranh ngắt lời: “Chờ một chút, nghe chú nói hết đã, chú đoán thứ cháu muốn nói đều là cái gì mà chúng cháu thật lòng yêu nhau, xin chú đừng ngăn cấm chứ gì.”
Lạc Hằng không rõ ý ông, chỉ có thể ngậm miệng.
Tần Tranh tự hỏi một lúc, có vẻ đang do dự nên bắt đầu từ chỗ nào.

Cuối cùng ông cười khổ lắc đầu, mở miệng: “Thật ra, ban đầu chú chỉ cảm thấy mấy đứa hơi thân thiết quá, hoàn toàn không nghĩ tới loại quan hệ này nên khá bất ngờ.

Chẳng qua… nếu cháu hỏi chú đồng ý hay là phản đối, thì chú chẳng có ý kiến gì cả.”
Ông giải thích nghi hoặc của Lạc Hằng: “Với chú mà nói, Vân Xuyên yêu đương với ai, chú đều không có quyền đồng ý hay phản đối.

Mấy thứ này đều không quan trọng, quan trọng chỉ có chú với nó và mẹ của nó, gia đình bọn chú có thể yên ổn sinh sống bên nhau, chỉ có điều đó là quan trọng thôi.

Lạc Hằng, chú không biết Tiểu Xuyên kể cho cháu bao nhiêu rồi, nhưng chú đoán, chắc cháu biết hoàn cảnh nhà chú rồi nhỉ?”
Lạc Hằng chần chừ gật đầu.
“Vân Xuyên tương đối… đặc biệt, hơn nữa, trong quá trình nó trưởng thành, chú biến mất một khoảng thời gian.” Tần Tranh bình tĩnh nói, “Chú biến mất suốt 6 năm.”
“… Cháu biết, cháu nghe Vân Xuyên kể rồi, cháu cảm thấy…”
“Cháu cũng không phải biết tất cả, có nhiều chuyện cháu không rõ lắm.” Tần Tranh ngắt lời anh, “6 năm này không phải chú không muốn về, mà là không có cách nào trở về… Lúc ấy chú bị lừa vào một tổ chức kinh doanh đa cấp, vừa được cứu ra mấy tháng trước.”
Ông dùng vẻ mặt và giọng điệu thường ngày tự vạch trần 6 năm đen tối mình đã trải qua.
“Khi đó quá nóng vội, sốt ruột, cần tiền, khi chú nhận ra thì đã chậm, không chạy thoát được nữa.” Tần Tranh nhìn vào khoảng không, biểu tình vẫn bình đạm như cũ, cứ như đang kể một câu chuyện không hề liên quan đến mình, “Hình thức quản lý của tổ chức kinh doanh đa cấp đấy rất truyền thống, chính là cắt đứt tất cả sự kết nối với thế giới bên ngoài, không nghe lời thì đánh, nhốt trong phòng tối không cho ăn cơm.

Những thủ đoạn bạo lực đơn giản nhất có khi lại mang đến hiệu quả tốt nhất.”
Lạc Hằng nghe mà khiếp sợ, bất tri bất giác ngồi thẳng lưng.


Giọng điệu Tần Tranh lơ đãng như bình thường, nhưng dường như Lạc Hằng có thể thấy được mấy năm từ bất lực đến tuyệt vọng thông qua những lời bộc lộ đơn giản ấy.
“Đó chỉ là thủ đoạn khống chế cấp thấp thôi, chờ người ở bên trong được nửa năm, một năm, họ sẽ trở nên chết lặng, lúc này bọn họ sẽ không dùng hình thức bạo lực nữa, mà là đổi một loại phương thức khác.” Tầm mắt Tranh rơi xuống mặt Lạc Hằng, hỏi, “Cháu biết là cái gì không?”
“…” Lạc Hằng nghẹn lại, “Là cái gì?”
Tần Tranh đáp: “Bọn họ sẽ mời người đó gia nhập đoàn quản lý của tổ chức, trở thành "ông chủ" ở đó.

"Ông chủ" chỉ cần phát triển offline, mỗi tuần, mỗi tháng đúng hạn hoàn thành "chỉ tiêu công việc" là được, sẽ không bị đánh, không chịu đói, còn được chia chút tiền hoa hồng.”
Bàn tay Lạc Hằng vô thức siết chặt ống quần.
Anh biết.

Bị tra tấn vô nhân đạo liên tục trong mấy tháng, tâm trí rất nhiều người sẽ dần dần bị phá hủy, bọn họ trở nên chết lặng, trở nên ngu ngốc.
Lúc này, một chút mê hoặc nho nhỏ cũng sẽ khiến cho bọn họ dao động.
Chỉ cần gia nhập là có thể thoát khỏi cuộc sống đau khổ không thấy ánh mặt trời như bây giờ; chỉ cần gia nhập, lập tức không còn là người ở tầng chót nữa; chỉ cần gia nhập…
“Lúc ấy, chú ở trong căn phòng kia, tổng cộng có tám người.

Có người bỗng nhiên biến mất giữa chừng, có người… Còn có người lựa chọn gia nhập với bọn họ.” Tần Tranh tiếp tục nói, “Chú nhớ rõ có một người, tuổi không hơn kém chú bao nhiêu, tính tình thẳng thắn gây chuyện không ít, rất nhiều lần sống dở chết dở.

Sau đó có một ngày hắn tự dưng nói với chú, hay là gia nhập đi, về sau sẽ không bị đánh nữa.”
“…” Lạc Hằng đột nhiên căng thẳng hơn, hai tay anh chống lên bàn, kích động đứng dậy, động tác mạnh đến mức làm ngã cả ghế, “Chú, chú—”
Tần Tranh ngẩng đầu nhìn anh một cái, điềm tĩnh dùng ký hiệu bảo anh ngồi xuống, “Trong chiến dịch truy bắt mấy tháng trước, hắn bị bắt, khoảng thời gian đó chú với Vân Vân thường xuyên bị kêu đi thẩm vấn, nghe nói hắn bị phán ba năm.”
Lạc Hằng nuốt nước miếng, anh thở phào một hơi dài rồi ngồi xuống.
“Sau đó thì sao ạ?” Anh hỏi.
“Ngày tháng ở nơi đó trôi qua rất nhanh— bởi vì không phân biệt được đang là ban ngày hay đêm tối.

6 năm nghe thì dài nhưng chú không hề cảm nhận được gì cả, cứ như nó trôi qua chỉ trong nháy mắt.

Người kia gia nhập với bọn họ, sau đó rời khỏi căn phòng chú ở, chú chưa từng gặp lại hắn ta.” Tần Tranh chậm rãi nói, “Đến sau này vẫn có rất nhiều chuyện chú nhớ không được, thậm chí được cứu ra rồi vẫn bị ảnh hưởng đến tinh thần, ký ức thì mơ hồ.

Chú không nhớ cả Vân Vân, chú ở lại bệnh viện một tháng mới cảm thấy mình có thể trở về tìm hai mẹ con.

Chú đã từng nghĩ nếu lúc trước chú giống với người kia, gia nhập vào đấy thì bây giờ sẽ ra sao? Lúc cực khổ nhất cũng có ý đó, thậm chí còn nghĩ ít nhất mình sẽ được sống sót ra ngoài gặp họ, ít nhất còn có thể nói cho họ rằng chú không hề vứt bỏ hai người.”
Tần Tranh dường như không nói nên lời.

Ông ấn ấn khóe mắt, qua hồi lâu mới tiếp tục: “Nhưng mỗi lần ý muốn này xuất hiện, dù trong đầu hỗn loạn, không tỉnh táo bao nhiêu, chú đều lập tức nghĩ tới hai mẹ con bọn họ như là phải xạ có điều kiện.


Chú tin là hai người chắc chắn đang tìm chú, đợi chú.

Tìm lâu như vậy, đợi lâu như thế, cuối cùng lại phát hiện chú đã trở thành một tên tội phạm kinh doanh đa cấp, tổn thương biết nhường nào.

Nghĩ đến đây chú tức khắc cảm thấy, có lẽ mình còn có thể nhịn thêm chút nữa, có lẽ mình vẫn có thể kiên trì.”
*
Lạc Hằng nhớ tới buổi tối Vân Xuyên lặng lẽ rơi lệ, nhớ tới Vân Xuyên thích nhất là vẽ một nhà ba đám mây, nhớ tới trước khi Tần Tranh trở về, mỗi lần Vân Xuyên nhắc đến ba mình đều lộ ra vẻ mặt sầu lo.
Dù đã có chút suy đoán về những việc xảy ra mấy năm ấy nhưng lúc nghe được Tần Tranh thuật lại, Lạc Hằng vẫn cảm thấy khiếp sợ.

Những năm tháng bị người ngoài xem là vứt bỏ, gánh vác biết bao nhiêu sự oán giận và hoài nghi, nhưng phần lớn thời gian Vân Xuyên vẫn tin tưởng ông.
Trong nháy mắt, Lạc Hằng bỗng muốn khóc.

Gia đình họ có thể đoàn tụ, thật sự quá tốt…
“Nói với cháu chuyện này là muốn cho cháu…” Tần Tranh tiếp tục mở miệng.
Chỉ là lời này nói một nửa lại dừng, ông do dự mãi, rối rắm dùng tay xoa mặt rồi tiếp tục nói: “Khi bắt đầu chú đã nói, đối với chuyện của hai đứa, chú đồng ý hay phản đối cũng không sao cả— Trải qua sự cố kia, chú thật sự chỉ mong hai mẹ con nó khoẻ mạnh, hạnh phúc.

Ngoài ra, yêu đương hay kết hôn đều không quan trọng.

Nhưng—”
“Mặc kệ do nguyên nhân nào, chú không có cách nào đền bù 6 năm đó, thậm chí chú không biết 6 năm đó nó đã trải qua những gì.

Làm người lớn, làm cha của Vân Xuyên, dù xuất phát từ thân phận nào, những lời này đều không nên để chú nói, không thích hợp.”
Ngữ khí của Tần Tranh cuối cùng cũng có gợn sóng.
Tình thân và tình yêu có thể chữa khỏi tất cả nỗi đau, người đàn ông có thể lần nữa về với vợ con, điềm tĩnh nói ra những bi thảm mình từng chịu, lại không thể dùng sự điềm tĩnh ấy nói về tình yêu có khả năng vấp phải đủ loại khó khăn trong tương lai của con trai.
“Nó từng mất cha, một lần đả kích như vậy là đủ rồi, chú cảm thấy nó không thể chịu được người thân khác biến mất nữa, không thể nào có lần thứ hai.” Vẻ mặt Tần Tranh khó nén đau đớn, “Cháu lớn tuổi hơn nó, trưởng thành hơn nó, từng đặt chân đến nhiều nơi hơn nó.

Hai đứa ở bên nhau, tương lai sẽ gặp phải chuyện gì, chú nghĩ cháu đều đã từng suy xét rồi.

Hơn nữa Vân Xuyên nó… nó bị điếc, dù bù đắp thế nào cũng rất khó sinh hoạt như người thường, nó không có nhiều bạn bè, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài bao nhiêu.

Nó hiểu biết quá ít.”
Nói xong lời cuối cùng, tiếng nói của Tần Tranh nhỏ đến mức khó mà nghe rõ.
Ông nhìn Lạc Hằng, trong mắt chỉ còn lo lắng, “Những thứ đó, cháu thật sự đã suy xét rồi sao?”
“Tất nhiên là cháu—”
Tần Tranh ngắt lời anh không biết là lần thứ mấy rồi, “Cháu không cần sốt ruột trả lời chú.

Dùng thân phận trưởng bối, nói với cháu như thế thật sự đã hạ thấp cháu, cháu cảm thấy chú uy hiếp cháu thì chú cũng nhận.

Lạc Hằng, cháu có thể suy nghĩ thật kỹ, dù cháu suy xét kỹ hay không, chú đều sẽ không nói gì.

Nhưng nếu hôm nay, hoặc là một ngày nào đó trong tương lai, cháu nói cho chú rằng cháu suy nghĩ kỹ rồi, cháu sẵn sàng gánh chịu những rủi ro và khó khăn có thể xảy ra trong tương lai, vậy cháu không thể rời khỏi Vân Xuyên được nữa.”
Trên mặt Tần Tranh xuất hiện sự sắc bén Lạc Hằng chưa bao giờ gặp qua, “Bây giờ ngoại trừ hai người họ thì chú coi như trắng tay, thế nên nếu có người động tới bọn họ, chú nhất định sẽ liều mạng.”

Nói xong, Tần Tranh như trút được gánh nặng, ông thở ra một hơi thật mạnh, không biết nghĩ tới gì, ông lắc đầu cười cười.
“Nếu cháu và Vân Xuyên cảm thấy có thể khống chế, giấu diếm được Vân Vân, vậy thì tới nhà chú ăn tối đi, chúng ta làm như không có việc này.

Mặc kệ nói như thế nào, cháu đã giúp đỡ chăm sóc Tiểu Xuyên, chú vẫn luôn biết ơn cháu.

Cháu suy nghĩ xong thì báo cho chú, phía Vân Vân cứ để chú lo, hai đứa không cần lo lắng về bà…”
Cuộc trò chuyện này, Lạc Hằng bị Tần Tranh cắt ngang qua nhiều lần, anh hơi bực bội.

Vất vả lắm mới tóm được một cơ hội, anh như trả thù mà ngắt lời ông, anh nói: “Không cần, cháu đã sớm suy nghĩ rồi.

Chú Tần, chú nói không sai, cháu lớn hơn em ấy, biết nhiều hơn em ấy, cho nên nếu cháu chưa suy nghĩ kỹ, cháu sẽ không trêu chọc em ấy.”
Lạc Hằng cười, nói giỡn: “Nói cách khác, cháu cũng quá cầm thú.”
Anh nhanh chóng thu lại nụ cười, dùng giọng điệu nghiêm túc nhất nói với Tần Tranh: “Về sau sẽ có khó khăn gì chứ, có thể có chuyện gì lớn không thể giải quyết chứ? Còn có thể khó khăn hơn chú khi ấy ư?”
Tần Tranh kinh ngạc nhìn anh.
“Nói lời này với trưởng bối là không đúng, nhưng chú Tần à, chú có thể làm được thì cháu cũng thế.” Lạc Hằng tiếp tục nói, “Tháng ngày khổ sở, chú có thể dựa vào ý niệm về vợ con mà chịu đựng, chẳng lẽ cháu với Vân Xuyên ở bên nhau sẽ đụng tới tình huống khốn khó hơn chú ư? Chú có thể làm được thì cháu cũng có thể làm được, chú đừng coi thường người khác.”
*
Vân Xuyên dựa vào cánh cửa, chốc thì cào tường chốc lại xoa tay, khi hai người ở bên trong nói chuyện, cậu ở bên ngoài cũng chưa từng nhàn rỗi giây nào.
Bạn nhỏ ngốc không thể nghe nên không biết người bên trong nói xong hết rồi.

Khi cửa đột nhiên mở ra, cậu lảo đảo, suýt nữa ngã vào người Lạc Hằng.
Lạc Hằng vội vàng đỡ cậu, buồn cười hỏi: “Em làm gì vậy? Cứ nghe em quậy ở ngoài cửa mãi thôi.”
Vân Xuyên lo lắng nhìn Lạc Hằng, rồi nhìn qua ba, thấy sắc mặt hai người đều bình thường mới yên tâm.
Nhưng mà, cậu bỗng thấy khó hiểu.
[Hai người nói gì thế? Sao lại lâu vậy? Có gì mà con không thể nghe chứ?]
Hai tay cậu di chuyển rất nhanh, đến mức tạo ra cả tàn ảnh, Lạc Hằng không hiểu hết được, Tần Tranh lại dứt khoát giả bộ không nhìn thấy, ai cũng không chịu trả lời cậu.
Tần Tranh chỉ bảo: “Được rồi, đâu ra nhiều chuyện như vậy, về nhà ăn cơm đi.”
Dứt lời, ông bước đến bên cạnh Vân Xuyên, đẩy Lạc Hằng ra để anh đi phía sau.
Dù thế nào, vẫn hơi xấu hổ…
Đi ra vài bước, Lạc Hằng bỗng nhiên nói một câu.
“Chú Tần, lời chú nói, cháu có một chỗ không đồng tình.” Anh nói, “Có lẽ Vân Xuyên ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng thứ em ấy hiểu được cũng không thiếu.

Tâm tư em ấy đơn thuần nhưng lại kiên cường.

Mấy năm chú không ở đây, chắc chắn rất gian nan, nhưng không gì đánh gục em được.

Cháu sẽ không rời khỏi em ấy, không phải bởi vì em ấy yếu ớt, cũng không phải bởi vì em ấy không thể rời xa cháu.

Chú hiểu ý cháu chưa?”
Tần Tranh ngừng bước.

Ông quay đầu lại nhìn Lạc Hằng lẻ loi một mình phía sau, nhẹ nhàng gật đầu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi