Máy bay đã bắt đầu hạ cánh, Phó Nhuận Nghi xoay đầu nhìn mặt đất đang cách mình ngày càng gần qua ô cửa sổ. Đường xá ngang dọc và những tòa nhà cao tầng càng lúc càng rõ nét, thế nhưng thành phố này và cả sân bay này đều khiến cô cảm thấy xa lạ.
Cách biệt nhiều năm cô lại trở về Sùng Bắc.
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ như in, năm đó cô đã đáp một chuyến bay đêm vào lúc rạng sáng để rời khỏi nơi này, cảm giác mất trọng lượng khi máy bay cất cánh chân thật đến lạ, người như hóa thành một mảnh giấy vụn trôi nổi trong không trung.
Cô cảm thấy mình nên rời đi.
Sùng Bắc vốn dĩ không phải là nơi Phó Nhuận Nghi thuộc về.
Trong một thế giới mà mọi thứ đều có giá trị rõ ràng, với tư cách là một vật thay thế, cô chưa bao giờ biết giá trị của mình là bao nhiêu.
Thậm chí cô còn không biết sự tồn tại của mình có giá trị gì hay không.
Sau khi hạ cánh, Phó Nhuận Nghi đi lấy chiếc vali nhỏ không mấy nặng nề của mình trước. Có một người đàn ông đến sân bay đón cô, anh ta mặc âu phục giày da, mái tóc chải chuốt kiểu người thành đạt, vừa nói chuyện đã nhận ra đây là trợ lý Tôn từng gọi điện thoại cho cô trước đó.
Anh ta nhiệt tình chào hỏi Phó Nhuận Nghi, muốn giúp cô xách hành lý.
Cánh tay Phó Nhuận Nghi vô thức né sang một bên, không muốn người lạ chạm vào đồ đạc của mình: “Tôi tự làm được, đến bệnh viện luôn đi.”
Người đàn ông lái xe rất hay chuyện trò, liên tục nhìn cô gái ngồi ghế sau qua kính chiếu hậu. Đây là cô con gái nuôi của sếp anh ta, bằng tuổi với con gái ruột của sếp, thậm chí còn sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày.
Nhưng hai người họ lại khác biệt một trời một vực.
Phó Văn Ninh xinh đẹp, lanh lợi, ánh mắt kiên nghị, làm việc dứt khoát; Phó Nhuận Nghi nhìn có vẻ trẻ tuổi hơn, nói là đang học đại học cũng có người tin, làn da trắng nõn, vẻ mặt nhàn nhạt, khí chất toát ra vẻ cô độc của người sống tách biệt với xã hội.
Trên đường đi, Phó Nhuận Nghi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt cô lướt qua vô số đoạn đường và tòa nhà, nhưng lại ít gợn sóng, yên tĩnh như mặt hồ không gió.
Cho dù anh ta nói về tình hình thời tiết hôm nay hay bàn luận về sự thay đổi phát triển của Sùng Bắc trong những năm gần đây, Phó Nhuận Nghi ngoài việc lịch sự đáp lại “Vâng”, “Ồ” ra thì không nói thêm lời nào khác.
Như thể cô vô cảm với mọi thứ.
Việc Phó Nhuận Nghi hôm nay sẽ đáp xuống Sùng Bắc, Phó Văn Ninh đã biết được qua lời trợ lý Tôn. Thế nhưng khi đứng ở hành lang bệnh viện nhìn thấy Phó Nhuận Nghi theo chân trợ lý Tôn bước ra khỏi thang máy, Phó Văn Ninh vẫn lập tức nhíu mày, như thể Phó Nhuận Nghi không nên xuất hiện ở đây vậy.
“Cô đến đây làm gì?”
Phó Nhuận Nghi có thể cảm nhận được khuôn mặt mình thoáng cứng đờ, ngay cả việc cố gắng nở một nụ cười cũng rất khó khăn, cô chào hỏi Phó Văn Ninh trước: “Đã lâu không gặp, Văn Ninh.”
Giọng Phó Văn Ninh vẫn rất nặng nề.
“Đúng là đã lâu không gặp, nhưng chúng ta cũng không có tình cảm gì cần liên lạc, tôi đã bảo cô đừng quay lại Sùng Bắc rồi mà, cô quên rồi sao?”
Phó Nhuận Nghi im lặng vài giây, vẫn chọn giải thích: “Là ông Phó gọi điện cho tôi, nói ông ấy —”
Chưa kịp nói ra bốn chữ “sắp qua đời rồi” thì đã bị giọng nói của Phó Văn Ninh cắt ngang.
“Tất nhiên là tôi biết.” Phó Văn Ninh cười khẩy, “Ông ấy kêu cô tới là cô tới ngay, cô nghe lời vậy sao, Phó Nhuận Nghi?”
Cách một cánh cửa hé mở, từ bên trong vang lên giọng nói yếu ớt của Phó Học Lâm bảo Phó Nhuận Nghi đi vào. Y tá nhanh chóng bước tới mở cửa ra, chuyển lời của bệnh nhân: “Ông Phó bảo cô Phó vào trong một lát.”
Phó Văn Ninh nở nụ cười đầy ẩn ý, thắc mắc hỏi: “Nhưng mà ở đây có hai cô Phó lận, cô muốn nói ai?”
Phó Học Lâm trong phòng bệnh ho khan, khó nhọc nói: “Văn Ninh, em gái con hiếm khi về một lần, đừng làm khó nó nữa.”
Phó Văn Ninh nghe vậy càng muốn cười. Cô ta vốn dĩ đã cao hơn Phó Nhuận Nghi một chút, lúc này đôi chân dài miên man dưới chiếc quần tây suông thẳng còn đi thêm đôi giày cao gót nhọn, thế là chiều cao càng nổi bật hơn Phó Nhuận Nghi. Cô ta mỉm cười cúi người xuống, sát lại gần Phó Nhuận Nghi, hạ giọng nói: “Bảo vệ cô kìa, Phó Nhuận Nghi, trông có buồn cười không?”
Phó Nhuận Nghi chẳng buồn đáp lại, cũng không vì cái gọi là “bảo vệ” mà dao động suy nghĩ.
Phó Học Lâm ở bên trong lại cất tiếng gọi.
Phó Văn Ninh khoanh tay, lạnh lùng nhắc nhở: “Đừng nán lại lâu, chào hỏi xong thì ra đây liền, tôi chờ ngoài cửa.”
Phó Nhuận Nghi đáp: “Được.”
Mãi một lúc sau mới thấy Phó Nhuận Nghi bước ra, thời gian đã vượt quá cái gọi là chào hỏi, Phó Văn Ninh đứng ngoài đợi đến phát cáu.
“Chẳng phải đã bảo cô mau ra ngoài à? Nói chuyện gì mà lâu thế?”
“Ông ấy nói mấy năm nay sức khỏe của ông ấy không tốt, nhưng không ngờ lại mắc bệnh nặng như vậy.” Phó Nhuận Nghi thành thật đáp. Thật ra cô cũng không nhớ rõ lắm, bởi cô cũng không muốn nghe Phó Học Lâm nói chuyện, người tuy ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh nhưng kỳ thực chỉ có nửa tai đang lắng nghe.
Phó Văn Ninh khinh miệt cười khẩy: “Nếu không cũng đâu có kêu cô về đây, là đang mong cô hiến thận cho ông ấy đấy. Cô có đồng ý không?”
Phó Nhuận Nghi hiển nhiên rất kinh hãi, hai mắt trợn tròn.
Thấy cô phản ứng như vậy, Phó Văn Ninh thở phào nhẹ nhõm, sải bước xuống bậc thang, giọng điệu cũng dịu xuống: “Đi ăn cơm đi, cô muốn ăn gì?”
Phó Nhuận Nghi đáp: “Tùy chị, ăn gì cũng được.”
“Cô không ăn được cay, vậy thì ăn món Quảng Đông đi, hoặc là món Tây, gần đây mới mở có một nhà hàng Pháp cũng ngon, cô tự chọn một cái đi.”
“Vậy thì ăn món Quảng Đông.”
Phó Nhuận Nghi không nói rằng bây giờ cô đã có thể ăn được một chút cay.
Một chiếc xe thương vụ màu bạc lướt đến rồi dừng lại bên đường, người đàn ông cao lớn mặc quần tây áo sơ mi trắng bước xuống từ ghế lái, dáng vẻ nghiêm nghị cứng rắn, tuy làm tài xế nhưng khí chất nhìn giống vệ sĩ hơn, tiến lại mở cửa xe phía sau cho họ.
Phó Văn Ninh báo cho anh ta tên của một nhà hàng món Quảng Đông, nói là lát nữa sẽ đến, sau đó quay sang nói với Phó Nhuận Nghi: “Ăn xong bữa này thì cô về Tân Loan luôn đi, tôi sẽ sai người đặt vé máy bay cho cô. Sau này dù là ai gọi điện thoại thì cô cũng không được xuất hiện ở Sùng Bắc nữa, biết chưa?”
“Tôi chưa thể đi được.” Phó Nhuận Nghi thấp giọng nói.
Phó Văn Ninh vừa định lên xe nghe vậy liền dừng lại, chân mày nhíu chặt, vẻ mặt vừa khó chịu vừa ngạc nhiên nói: “Chưa thể đi được? Cô còn muốn ở lại đây làm gì nữa?”
Giọng của Phó Nhuận Nghi vẫn nhỏ nhẹ: “Tôi còn có việc riêng….Tôi sẽ không làm phiền chị đâu.”
Phó Văn Ninh nở một nụ cười gượng gạo nhưng vẫn sắc sảo, cô ta nhìn Phó Nhuận Nghi, hỏi lại: “Phó Nhuận Nghi, sự xuất hiện của cô vốn đã gây phiền phức cho tôi rồi, biết không hả?”
Tháng Sáu ở Sùng Bắc, cái nắng giữa trưa đã có phần gay gắt, ánh sáng chói chang như muốn hút cạn nước trong cơ thể người ta.
Phó Nhuận Nghi đứng trên ven đường nóng như thiêu như đốt, ngây ngẩn cả người.
Trước đây cô cũng từng nghe Phó Văn Ninh nói câu tương tự.
Phó Văn Ninh ghét bị so sánh với cô, ghét sự xuất hiện của cô, ước muốn mỗi năm là không bao giờ gặp lại Phó Nhuận Nghi nữa. Cho dù Phó Văn Ninh bây giờ đã tự lập, xinh đẹp lại có năng lực, nhưng vẫn ghét Phó Nhuận Nghi – một kẻ đã từng hưởng thụ cuộc sống đáng ra phải là của cô ta, khiến cô ta phải chịu bao phen khốn đốn, điều này cũng chẳng có gì khó hiểu cả.
Phó Nhuận Nghi biết mình không nên xuất hiện trước mặt Phó Văn Ninh nữa. Cô thử nói: “Tôi sẽ rời đi nhanh thôi.”
Phó Văn Ninh dường như không hài lòng với câu trả lời này, toan muốn nói gì đó thì người tài xế vốn vẫn giữ im lặng như người vô hình bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: “Hay là hai người đi ăn cơm trước đã?”
Phó Văn Ninh nghiêng đầu nhìn người đàn ông vừa lên tiếng, cảm xúc bị cắt ngang. Sau khi khựng lại một lúc thì tâm trạng cũng hơi dịu xuống, cô ta bước lên xe trước, như ngầm đồng ý với lời đề nghị của tài xế.
Sau khi lên xe, Phó Văn Ninh dường như rất bận rộn, vừa xử lý email trong laptop, vừa thi thoảng nhận điện thoại sắp xếp công việc. Trong lúc đó còn tranh thủ liếc nhìn Phó Nhuận Nghi vài lần, sau đó ánh mắt lại trở về màn hình, nói cô gầy đi rồi.
Tính ra lần cuối họ gặp nhau cũng đã là hai năm trước, Phó Nhuận Nghi không hiểu sao Phó Văn Ninh lại nhìn ra cô gầy đi.
Thực ra cô không hề gầy đi, ngược lại còn tăng lên vài cân.
Bởi vì dạo trước ăn uống điều độ, có người dẫn cô đi ăn rất nhiều nhà hàng nổi tiếng, giúp cô phân biệt được khẩu vị của mình.
Có lẽ cũng có một phần nguyên nhân tâm lý.
Lúc đó cô cũng cảm thấy vui vẻ, cân nặng còn tăng hơn cả lúc trước khi đi làm, tuy rằng nhìn bằng mắt thường không nhận ra, nhưng chắc cũng sẽ không ai cảm thấy cô gầy đi.
Quả nhiên, nói cô gầy đi chỉ là cách bắt đầu câu chuyện.
Phó Văn Ninh xử lý xong công việc thì đóng máy tính lại, nhìn Phó Nhuận Nghi nói: “Chẳng phải đã nói với cô rồi sao, bảo cô đừng làm người mẫu gì đó nữa, nhịn ăn giảm cân lung tung dễ ảnh hưởng đến sức khỏe lắm. Thẻ đưa cho cô sao cô không dùng? Cô còn chuyển tiền vào đó là có ý gì?”
Phó Nhuận Nghi không muốn cãi nhau, hơn nữa Phó Văn Ninh mà lớn tiếng là tim cô sẽ bất giác đập rất nhanh, cho dù lúc này nội dung Phó Văn Ninh nói không có ác ý gì, nhưng loại sợ hãi và khó chịu trong tiềm thức đó cũng khiến cô không được thoải mái lắm.
Sắc mặt Phó Nhuận Nghi hơi trắng bệch, vẫn hạ giọng nói: “Tạm thời không làm nữa. Tôi có tiền của mình, nếu dư thì tôi sẽ gửi vào thẻ.”
“Cái thẻ đó là mẹ làm cho cô, tôi chuyển cho cô cũng là tiền của mẹ, bảo cô dùng thì cô cứ dùng đi! Cô muốn tiết kiệm cho ai chứ?”
“Tôi biết, tôi chỉ là… tạm thời không dùng đến thôi.”
Phó Văn Ninh nói: “Lần trước tôi đến đó chẳng phải đã nói rồi sao? Cái căn nhà đó vừa nhỏ vừa cũ, ngoài cổng cũng chẳng có bảo vệ, bảo cô đừng ở đó nữa, bán đi rồi đổi căn khác lớn hơn, cô đã đi xem nhà mới chưa?”
Chưa.
Nhưng Phó Nhuận Nghi không trả lời, chỉ nói: “Tôi ở quen rồi.” Sau đó lại như cầu xin mà thấp giọng bổ sung, “Đó là nhà của bà ngoại, tôi không muốn bán.”
Phó Văn Ninh nghe vậy lại cười khẩy một tiếng, giả vờ chợt hiểu ra: “Đúng rồi, cô có tình cảm cũng bình thường, là tôi suy nghĩ không chu toàn thôi. Ngại quá, tôi chưa gặp qua bà ngoại nào, tôi…”
“Sếp Phó.”
Tài xế vẫn luôn im lặng lái xe bỗng nhiên lại lên tiếng cắt ngang lời Phó Văn Ninh, liếc nhìn cô ta qua kính chiếu hậu: “Sắp đến rồi, gần đây không tiện đậu xe, lát nữa tôi sẽ thả hai người xuống ở cửa trước nhé.”
Phó Văn Ninh thở hắt ra một hơi, nói được.
Trước khi xuống xe, cô ta ném cho Phó Nhuận Nghi một câu: “Tùy cô, muốn làm gì thì làm.”
Phó Nhuận Nghi theo sát xuống xe, mím chặt môi không nói gì, mà cũng không biết nên nói gì.