ĐẮM MÌNH TRONG MƯA XUÂN - GIẢO CHI LỤC

Tối hôm qua sau khi ăn bữa tối ở nhà bố mẹ xong, Nguyên Duy cũng chẳng được nghỉ ngơi như ý muốn.

Dạo gần đây bác cả rất quan tâm đến chuyện hôn nhân của anh, còn quan tâm hơn cả bố mẹ anh, nhưng chung quy cũng cách một tầng thân phận, có vài lời không tiện nói thẳng. Với lại sau khi ông cụ mất vẫn còn một số chuyện cần bàn bạc thêm với ông Nguyên, thế nên mấy hôm nay bác cả rất hay ghé qua nhà.

Tối nay bác ấy ghé qua sau bữa tối là vì có việc gấp cần trao đổi với ông Nguyên, trùng hợp là Nguyên Duy cũng ở nhà.

Tin tức của bác cả rất nhanh nhạy, vừa nhìn thấy Nguyên Duy đã tươi cười nói: “Nghe trợ lý của cháu nói ngày mai cháu bay đến Tân Loan, là bận chuyện của công ty khoa học công nghệ kia à? Chuyện đại sự cả đời vẫn quan trọng hơn, công việc cứ gác qua một bên cũng không sao.”

Ông Nguyên nghiêng đầu qua, tranh thủ trao đổi ánh mắt với Nguyên Duy rồi thản nhiên trêu chọc con trai, cũng là để đáp lại bác cả: “Đúng là đi Tân Loan để giải quyết chuyện đại sự cả đời, nhưng chưa chắc đã giải quyết được.”

Thế là cuộc trò chuyện của hai bố con lại có thêm một người, anh một câu tôi một câu, hiển nhiên không còn không khí ôn hòa như ở phòng trà lúc chiều nữa.

Tinh thần Nguyên Duy đã mệt mỏi, nhưng nét mặt không để lộ ra, vừa đối đáp lưu loát vừa không khỏi cảm thán. Cũng may là anh đã giải quyết xong mấy chuyện này trước, bằng không nếu lôi Phó Nhuận Nghi vào cuộc đối mặt với hai người bọn họ, tuy cô lễ phép lại giỏi nhẫn nại, nhưng sau khi đặt tách trà xuống đứng dậy, chắc hẳn sẽ cúi đầu lẩm bẩm nói không muốn làm người nữa.

Uống quá nhiều trà nên đêm khuya về phòng Nguyên Duy cũng chẳng tài nào ngủ được.

Phó Nhuận Nghi vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh, nghĩ lại cũng đã muộn rồi, Nguyên Duy thôi không gọi điện nữa.

Giấc ngủ này cũng chẳng ngon lành tí nào.

Sáng sớm hôm sau lại có khách bất ngờ ghé thăm, anh xách vali xuống lầu, đặt ở phòng khách, người giúp việc đang dọn dẹp chạy ra mở cửa, đón khách vào nhà.

Nguyên Duy ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Nghê Sanh Nguyệt đứng cách đó vài bước chân, tuy ăn mặc sang trọng nhưng nét mặt lại có phần tiều tụy.

Sau bữa tiệc của nhà họ Mạnh hôm đó, màn náo nhiệt ở vườn hoa nhỏ của khách sạn đã bị rất nhiều người nhìn thấy, lời đồn đại cũng từ đó sinh sôi, Nguyên Duy không hề giải thích, dường như cũng đang mặc kệ cho những lời đồn này tồn tại dai dẳng.

Đứng trước mặt Nguyên Duy, Nghê Sanh Nguyệt bỗng dưng có cảm giác như bị người ta nhìn thấu nhưng không vạch trần, có chút chột dạ. Đối phương đã tính toán đâu ra đấy, cô ta nào dám nhắc lại.

Trước đây Nghê Sanh Nguyệt cũng từng nghe qua tin đồn về hai vị thiên kim thật giả nhà họ Phó, khi biết được ngọn nguồn, cô ta chỉ thản nhiên cảm thán sao lại có sự trùng hợp như vậy, chứ không hề đồng cảm với bất kỳ ai trong hai vị thiên kim thật giả này.

Giới này vốn phân chia đẳng cấp rõ ràng, nhà họ Phó ngày trước hay bây giờ đều tầm thường như nhau, cô ta dùng ánh mắt khinh thường để đánh giá hai người họ, chỉ cảm thấy hai người họ giống như những món đồ bị lỗi trưng bày trong tủ kính, chẳng qua là thời gian bị hỏng khác nhau mà thôi.

Dù sao cũng không hoàn hảo, cũng không có cơ hội để hoàn hảo nữa.

Hai năm nay Nghê Sanh Nguyệt vẫn còn nghe ngóng được tin tức về Phó Văn Ninh, kiểu phụ nữ quá cố chấp thường mang trong mình sát khí nặng nề, cứ cố chen chân vào cái chốn toàn đàn ông cũng là một loại ngu xuẩn không biết điều.

Còn về Phó Nhuận Nghi, khi nghe đến cái tên này, Nghê Sanh Nguyệt cũng phải mất một lúc mới phản ứng lại được.

Nếu có thể, Nghê Sanh Nguyệt rất muốn được đích thân gặp mặt vị “thiên kim giả” không hề có chút giá trị đã sớm biến mất khỏi tầm mắt mọi người này.

Nhưng đáng tiếc là trong những thông tin mà cô ta dò la được đều nói rằng sau khi lễ trưởng thành của con gái nhà họ Mạnh kết thúc, Phó Nhuận Nghi đã rời khỏi Sùng Bắc, trở về Tân Loan.

Lúc nghe thấy hai chữ “Tân Loan”, trong lòng Nghê Sanh Nguyệt bỗng dưng có một linh cảm chẳng lành.

Linh cảm của cô ta luôn chính xác, nhưng đứng trong phòng khách nhà Nguyên Duy, cô ta vẫn phải hỏi.

“Lần trước anh ở Tân Loan lâu như vậy là vì cô ta sao? Nếu không em thật sự không thể tưởng tượng ra được hai người có dịp gặp gỡ nào nữa. Anh có biết khi nghe thấy cái tên Phó Nhuận Nghi này, trong đầu em đã nhất thời trống rỗng, phải mất một lúc rõ lâu mới nhớ ra được có một người như vậy. Hình như nhìn cũng không tệ, nhưng có vẻ nhút nhát, không thích nói chuyện cho lắm.”

Nguyên Duy chỉ nói bốn chữ: “Khá là hiếm có.”

Nghê Sanh Nguyệt khẽ nhếch môi cười, giọng nói lại càng cao hơn, vô hình chung lộ ra vẻ khinh thường khó nhận biết: “Anh đang nói cô ta sao?”

“Tôi đang nói em đấy.” Nguyên Duy nhìn cô ta, “Em luôn đoan trang hào phóng, hiếm khi nào thấy em ăn nói cay nghiệt như vậy.”

Cô ta khẽ thở dài rồi cười khổ: “Anh nói như vậy, em lại nghi ngờ ‘đoan trang hào phóng’ là từ ngữ mang nghĩa xấu đấy.”

“Em nghĩ nhiều rồi.” Nguyên Duy hờ hững nói, thành thật đến mức gần như bất lịch sự, “Có điều, quả thật là tôi không thích từ này cho lắm.”

Đến lúc này, trên gương mặt rõ ràng là vội vàng đến thăm dò nhưng tuyệt đối không để lộ ra vẻ luống cuống của cô ta mới xuất hiện một vết nứt cứng ngắc đầu tiên, nhưng sau đó đã nhanh chóng bị nụ cười thay thế.

“Vậy, cô ta là người như thế nào? Anh thích cô ta ở điểm gì?”

Câu hỏi này ẩn chứa ý nghĩa: Cô ta không xứng, mời anh chứng minh.

Nguyên Duy nhìn thẳng vào cô ta, sau đó từ từ nhếch khóe miệng, nụ cười mang theo chút trêu chọc: “Tôi khá lấy làm lạ đấy, chẳng lẽ trong mắt em tôi là con vịt đã đến tay rồi lại bay mất à?”

Nghê Sanh Nguyệt nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng, cô ta cố gắng bình tĩnh lại rồi nói: “Anh và cô ta mới quen nhau được bao lâu chứ? Nguyên Duy, anh không phải là người kích động như vậy.”

“Em nói vậy cũng có cái đúng. Theo như tiêu chuẩn của em thì tôi nên tìm một người mà em công nhận rằng đối phương hơn em, vậy thì em mới không tùy tiện nghi ngờ hành vi lựa chọn của người khác là do kích động đúng không?”

Nghê Sanh Nguyệt bỗng cảm thấy có chút khó chịu.

Dường như Nguyên Duy chưa bao giờ công nhận cô ta, cho dù trong mắt người khác cô ta có tốt đẹp đến đâu thì anh cũng chưa từng liếc mắt nhìn thêm, huống hồ là khen ngợi. Anh quá mức sắc bén, đến nỗi những điều hoàn hảo trong mắt người thường khi đến chỗ anh vẫn xuất hiện sai sót, mọi lớp trang điểm đều trở nên trong suốt.

Kiểu người như vậy rất lạnh lùng, nhưng lại biết cách cư xử.

Tinh tế đến mức khi con gái buồn bã rơi lệ cần lau nước mắt, anh sẽ tránh đi để giữ lại chút tự trọng cho cô gái đó, lát sau mới bưng một cốc nước ấm quay lại.

Nguyên Duy đưa cốc nước cho cô ta, nói: “Chúng ta cũng quen biết nhau nhiều năm rồi, tôi không có gì hiểu lầm em, cũng chưa từng rung động với em. Tôi chưa bao giờ lựa chọn em, cũng chưa từng cho em bất kỳ ám hiệu nào. Em nên hiểu rằng, tôi không thích em, sau này cũng sẽ không vì em như thế nào mà thích em.”

Những lời nói này đều là sự thật, nhưng lại quá phũ phàng.

Thực ra trước đây Nghê Sanh Nguyệt có thể chấp nhận một Nguyên Duy xa cách vô tình, thậm chí còn nghĩ rằng dáng vẻ hoàn hảo ấy vốn được hình thành

từ sự lạnh nhạt cực đoan, điều này rất hợp lý. Thái độ dửng dưng thờ ơ trên người anh toát ra một sức hút thoát tục. Anh quá mức xa cách, luôn đẩy người khác ra rất xa, tiêu chuẩn chưa bao giờ hé lộ kia dường như cao ngất không ai với tới được, những người muốn thử sức đều chuốc lấy thất bại thảm hại.

Vậy mà giờ đây, tiêu chuẩn anh luôn giấu kín lại hiện ra cụ thể qua một con người chân thực, giống như đang vả vào mặt những người đã từng cố gắng đoán ý anh, rằng thực ra anh không có tiêu chuẩn gì cả, càng không phải là người mà không ai với tới nổi.

Nghê Sanh Nguyệt không thể chấp nhận được việc có một người là ngoại lệ đối với Nguyên Duy, điều này đã phá vỡ định nghĩa của cô ta về Nguyên Duy.

Giọng điệu của cô ta như xen lẫn sự châm chọc và tự giễu: “Thật khó mà tưởng tượng nổi, có một ngày kia anh cũng sẽ để thốt ra chữ “thích”, chẳng giống anh chút nào.”

Thái độ của Nguyên Duy rất lạnh nhạt: “Tôi không có nghĩa vụ thỏa mãn trí tưởng tượng của em.”

Dường như vẫn còn một chút không cam tâm cuối cùng, như đám mây lên xuống không ngừng, thúc giục Nghê Sanh Nguyệt lên tiếng.

Cốc thủy tinh cách nhiệt nằm gọn trong lòng bàn tay cô ta, nhưng cô ta lại chẳng cảm nhận được chút hơi ấm nào.

Những ngón tay vô vọng mơn trớn mặt thủy tinh trơn láng, phát ra âm thanh nhỏ nhặt nhưng lại chói tai, thế nhưng cô ta vẫn không thể nào chạm vào dòng nước ấm áp bên trong.

Vali của Nguyên Duy được đặt trên ghế sofa, cô ta liếc mắt nhìn vào bên trong, có một cuốn “Bách Khoa Yết Hậu Ngữ” bìa đã ngả màu vàng, bên cạnh là một quả đào bằng len màu hồng nhạt, bên ngoài tơ mịn đáng yêu như một món đồ chơi dỗ em bé, không ngờ lại xuất hiện trong vali của Nguyên Duy.

Cô ta đột nhiên cảm thấy giữa mình với Nguyên Duy như cách nhau một tầng trong suốt, mãi mãi không thể chạm tới được.

Nghê Sanh Nguyệt rất hoang mang: “Nguyên Duy, em cứ tưởng anh cũng hiểu, thật ra tình yêu không quan trọng đến thế đâu.”

Nguyên Duy nhíu mày, không phải vì bị câu nói này làm khó, mà là anh không hiểu chính bản thân câu nói. Nhưng hình như anh cũng không bận tâm lắm, giọng nói điềm tĩnh nhẹ nhàng: “Nếu không quan trọng đến thế, vậy thì với em, ở tôi có điều gì là quan trọng nhất? Còn đối với tôi mà nói, em có điều gì hơn người? Hay chỉ là bề ngoài xinh đẹp hơn người khác?”

Cô ta hoàn toàn bị hỏi vặn ngược lại.

“Ngay cả câu trả lời còn không dám nói, em chắc chắn mình còn muốn tranh giành nữa không?”

Thực ra Nguyên Duy cũng phần nào hiểu cho cô ta.

Đứng ở vị trí cao nên nhìn thấy được nhiều thứ hơn, thứ muốn có được đương nhiên cũng sẽ khác biệt hơn. Muôn vàn tình cảm tốt nhất nên hóa thành những thứ cân đo đong đếm được, đặt lên cán cân cuộc đời, có yêu hay không yêu cũng chẳng sao, quan trọng là thắng thua.

Im lặng một lát, Nghê Sanh Nguyệt chợt hỏi: “Vậy cô ta trả lời rồi sao? Cô ta nói yêu anh à?”

Nguyên Duy đáp: “Cái này không quan trọng.”

Nói chuyện với người thông minh có thể không mệt, nhưng lời người thông minh thường sắc bén đến mức khiến người ta đau lòng.

Nghê Sanh Nguyệt muốn cười nhưng lại không cười nổi.

Nguyên Duy tuyệt đối không phải là người coi trọng sự yêu thích của người khác, thậm chí nói thẳng ra, có lẽ anh căn bản chẳng coi trọng thứ tình cảm phù du như sương sớm đó.

Chỉ có thảo nguyên hạn hán lâu ngày bỗng gặp mưa lớn mới khiến vạn vật sinh sôi, cảm kích sự ban tặng của thiên nhiên. Chứ còn anh, anh như một khu rừng mưa nhiệt đới quanh năm có hơi nước bao phủ, hiếm khi nào không có mưa.

Con người với con người là những hệ sinh thái khác nhau.

Cô ta của hiện tại cảm thấy rất tò mò, Phó Nhuận Nghi rốt cuộc là một cơn mưa như thế nào.

Cô rơi vào cuộc đời Nguyên Duy chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng lại nhận được sự khẳng định chắc nịch từ anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi