Lúc Nguyên Duy đẩy cửa phòng ra, Minh Thành Kiệt đang uể oải ôm laptop, vô thức click chuột lung tung vào bài tập. Nghe thấy tiếng động, cậu ấy ngẩng đầu
lên, nhìn thấy anh mình vẫn chưa thay bộ đồ ngủ mà hồi nãy cậu ấy đưa qua phòng bên cạnh, thầm nghĩ chắc là được lệnh sang ‘dạy dỗ’ cậu ấy đây mà.
Cậu ấy đã chuẩn bị tinh thần bị ăn mắng, gập laptop để sang một bên, gọi một tiếng “Anh”.
Nguyên Duy đóng cửa phòng rồi đi tới, dáng người cao lớn toát ra vẻ áp bức, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Minh Thành Kiệt định nhường “ngai vàng” của mình cho anh trai, vừa định đứng dậy thì nghe anh nói: “Bình thường em lén chuồn ra ngoài chơi kiểu gì vậy?”
Minh Thành Kiệt nhăn mặt, lí nhí cãi: “Anh, dạo này em đâu có đi chơi bời đâu, bố mẹ em trông em nghiêm lắm, em có mọc cánh cũng chả bay đi được đâu, em ngoan thật rồi mà.”
“Ý anh hỏi là em trốn ra ngoài chơi kiểu gì?”
Nghe giọng điệu hết kiên nhẫn của Nguyên Duy thì có vẻ định bắt cậu ấy khai thật đây mà. Minh Thành Kiệt âm thầm run rẩy, đứng thẳng người dậy, ấp úng đáp: “Em trèo cửa sổ… nhưng đó là chuyện của tuần trước rồi. Anh, sau này em không dám nữa…”
“Dẫn đường.”
“Cái gì? Dẫn đường?”
Minh Thành Kiệt trợn tròn mắt kinh ngạc, sau đó khóe miệng dần dần cong lên, không giấu nổi sự phấn khích: “Anh! Anh muốn em dẫn anh đi chơi hả? Được chứ! Tất nhiên là được rồi! Gì chứ chuyện này em giỏi lắm!”
Nhìn Minh Thành Kiệt phấn khích đến mức sắp vẫy đuôi, Nguyên Duy nhíu mày: “Nhỏ tiếng thôi.”
Minh Thành Kiệt giật mình, hốt hoảng: “O —— Dưới lầu đang có khách!”
Nếu không phải vì thế, bây giờ Nguyên Duy cũng không xuất hiện trong phòng Minh Thành Kiệt. Phó Nhuận Nghi gọi điện cho anh, hỏi anh khi nào về, giọng nói của cô hình như có chút khác lạ.
Dù mới xa nhau vài tiếng, nhưng Phó Nhuận Nghi có vẻ rất nhớ anh. Minh Thành Kiệt tự tin vỗ ngực: “Yên tâm, cứ giao cho em!”
Minh Thành Kiệt không hiểu vì sao anh trai lại bảo cậu ấy mang theo laptop, nhưng anh trai đã dặn thì cậu ấy cứ thế mà làm, anh trai đương nhiên có lý do của anh trai.
Hai người thuận lợi ra khỏi nhà họ Minh, Minh Thành Kiệt còn chu đáo nhắc nhở Nguyên Duy: “Anh, xe của anh có định vị, lái xe của em đi.”
Vậy là một chiếc xe thể thao từ cửa chính biệt thự nhà họ Minh phóng ra ngoài.
Minh Thành Kiệt bật nhạc trên xe, ngồi lắc lư trên ghế phụ, reo lên “Đây mới là cảm giác tự do”, rồi cậu ấy hỏi Nguyên Duy: “Anh, chúng ta đi đâu vậy?”
Nguyên Duy nhấn ga, xe lao nhanh như bay. Chiếc siêu xe này của Minh Thành Kiệt gầm rú chói tai, Nguyên Duy tắt nhạc, nghiêng đầu dặn dò: “Bây giờ em nhắn tin cho mẹ em đi, nói em đang có rất nhiều bài tập, anh đưa em ra ngoài tìm tài liệu, thấy nhà có khách đến nên không tiện chào hỏi, chúng ta đi cửa sau.”
Minh Thành Kiệt bái phục: “Quá đỉnh! Ý tưởng hay! Nếu em nói đi học chắc chắn mẹ em sẽ không tin, anh mà dẫn em đi thì mẹ em tuyệt đối sẽ không nghi ngờ!”
Hai mươi phút sau, chiếc Ferrari màu đỏ dừng trước cửa một thư viện 24/24 khá lớn, thu hút ánh nhìn của người qua đường.
Minh Thành Kiệt xách túi đựng laptop màu đen, đứng bên cạnh cửa xe, cất giọng run run.
“Anh, anh nói thật đấy à?”
“Anh có việc phải làm, sáng mai anh sẽ đến đón em.” Nguyên Duy nhấp vài cái vào điện thoại, đeo lại kính râm, dưới vẻ mặt lạnh lùng vẫn còn chút ấm ấp, “Anh gửi WeChat của trợ lý cho em rồi đấy, trước đây anh ấy từng làm giảng viên cho học viện Thương mại, ứng phó với mấy khoá học của em chắc không vấn đề gì. Nhớ học hành cho tốt vào, đọc nhiều sách đối với em chỉ có lợi chứ không có hại đâu.”
Nói xong anh lại nhấn ga, chiếc xe thể thao lao vun vút.
Xe của Minh Thành Kiệt quá ồn, lúc dừng trước cửa hàng tiện lợi, nhân viên trực ca đang dọn hàng cũng phải thò đầu ra nhìn, biểu cảm khá bất ngờ khi thấy chiếc Ferrari màu đỏ. Nhưng khi nhìn thấy Nguyên Duy bước xuống xe thì lại không còn ngạc nhiên nữa, nhân viên cửa hàng mím môi, lộ ra vẻ mặt “thì ra là anh”.
Lần trước Nguyên Duy cũng chạm mặt nhân viên này vài lần, bị nhìn chằm chằm đến mức lộ liễu, nhưng anh rất ít khi thấy không thoải mái trước ánh mắt của người khác. Anh khẽ cười, gật đầu với đối phương như một lời chào.
Nhân viên cửa hàng cũng gật đầu chào, cười nói: “À, bạn gái của anh vừa mới mua đồ về đấy!”
Nguyên Duy đáp: “Vậy à, cảm ơn.”
Nguyên Duy đi đến trước tòa nhà, ngẩng đầu lên thì thấy Phó Nhuận Nghi đang ôm mèo con trên ban công. Anh lại ngước mắt nhìn lên tầng trên, tầng ba không bật đèn. Đợi đến khi anh đi vào hành lang có đèn cảm ứng không được nhạy lắm, thì cùng lúc đèn sáng lên, cửa căn hộ bên phải tầng hai cũng vang lên một tiếng ‘ken két’ rồi mở ra.
“Sao anh tới nhanh vậy.”
Phó Nhuận Nghi hơi tròn mắt, từ trong khung cửa thò đầu ra, chú mèo con trong lòng cô cũng thò đầu ra nhìn Nguyên Duy.
Nguyên Duy thầm nghĩ, nếu không phải đưa Minh Thành Kiệt đến thư viện thì có thể còn sớm hơn nửa tiếng đồng hồ.
“Anh đổi xe rồi à?”
Nguyên Duy vào nhà rồi đóng cửa lại, hỏi: “Đẹp không?”
Phó Nhuận Nghi ngẫm nghĩ một lúc: “Hơi… không được đẹp cho lắm.”
Thay dép lê xong, Nguyên Duy ném ra mấy chữ: “Của Minh Thành Kiệt đấy.” Phó Nhuận Nghi lại càng thẳng thắn hơn: “Xe ồn ào quá.”
Nguyên Duy phụ họa: “Ừ, ban nãy anh lái đến đây mà cứ có cảm giác mình đang làm phiền người khác.”
Phó Nhuận Nghi đặt mèo con sang một bên cho nó chơi. Nghĩ đến chuyện Nguyên Duy nói với cô trong điện thoại cách đây không lâu, có hơi lo lắng hỏi: “Sao mợ anh không cho anh đến vậy? Có phải tại em không đến ăn cơm, bọn họ thấy em bất lịch sự, cho nên mới ——”
Nguyên Duy ngắt lời, hai tay áp vào hai bên tai Phó Nhuận Nghi, khó hiểu hỏi: “Cái đầu bé tí teo mà sao cứ thích suy nghĩ phức tạp thế nhỉ? Anh đã bảo em đừng suy nghĩ lung tung nữa mà. Không phải mợ không cho anh đến, mà là mẹ anh không cho đến. Bà ấy dặn anh phải tôn trọng em, cho em không gian riêng tư để suy nghĩ.”
Phó Nhuận Nghi rõ ràng rất phiền não, cô ngẩng đầu nhìn Nguyên Duy: “Nhưng mà em không cần không gian riêng tư, trước đây em đã ở một mình đủ lâu rồi, Nguyên Duy, em muốn ở bên anh.”
Nguyên Duy cúi đầu nhìn khuôn mặt Phó Nhuận Nghi, khóe môi lúc mím lúc mở như đang tiêu hóa điều gì đó, im lặng vài giây rồi bất đắc dĩ nói: “Anh biết rồi.”
“Phó Nhuận Nghi, sao em thích bám người như mèo của em vậy nhỉ.” Mèo con bám người sao? Hình như bây giờ có hơi bám người thật.
Có thể là trước đây khi đi lang thang đã từng bị con người bắt nạt, lúc Phó Nhuận Nghi mới mang mèo con về nhà nó rất sợ con người, lúc nào cũng co rúm trong góc giấu mình đi, dù chỉ muốn đến gần để chăm sóc cũng khiến mèo con hoảng sợ đề phòng.
Bây giờ nó thậm chí còn chủ động tìm Phó Nhuận Nghi để chơi đùa nữa. Phó Nhuận Nghi nói: “Nhưng mà mèo con bám em, em rất thích.” Nguyên Duy khẽ gật đầu, nói: “Ý anh là như vậy.”
Đợi đến khi Nguyên Duy đi vào bếp mở tủ lạnh ra, Phó Nhuận Nghi mới kịp phản ứng lại, trong câu trả lời vừa rồi của Nguyên Duy hình như cũng có ý là thích cô bám anh.
Ánh sáng lạnh từ tủ lạnh hắt ra, soi rõ mọi thứ xung quanh, Phó Nhuận Nghi nhìn thấy Nguyên Duy mở chai nước suối cô mới mua cách đây không lâu, hơi ngửa đầu uống vài ngụm, theo chất lỏng trong suốt chảy xuống, yết hầu Nguyên Duy cũng di chuyển lên xuống, sườn cổ thon dài, một góc xương cứng tựa như một mảnh băng vuông vức chuyển động, toát ra sức quyến rũ.
Phó Nhuận Nghi nghĩ đến một số khoảnh khắc, vì hoạt động mạnh nên trên cổ Nguyên Duy rịn ra một lớp mồ hôi, trong ánh mắt lên xuống cùng nhau, nơi trầm luân đâu chỉ có một chỗ. Cô không chịu nổi ánh mắt nhìn gần trong gang tấc của Nguyên Duy, bèn dời mắt đi.
Từ gương mặt anh nhìn xuống, ánh mắt Phó Nhuận Nghi dõi theo từng đợt run rẩy trên cơ thể anh. Đầu óc cô choáng váng, nhìn những giọt mồ hôi vặn vẹo theo làn da chảy dọc xuống yết hầu của anh. Mỗi lần anh hít thở hoặc nuốt nước bọt, yết hầu lại mang dòng mồ hôi đó chuyển động lên xuống.
Lúc ấy trong cô nhen nhóm một khát khao phản kháng hiếm hoi, Nguyên Duy cứ hay bảo là cô quá ướt, nhưng Phó Nhuận Nghi thầm nghĩ, thực ra anh cũng vậy thôi.
Thoáng chốc thất thần, mặt cô nóng bừng lên.
Nguyên Duy đóng tủ lạnh, hỏi: “Mới nãy em xuống lầu mua nước à?” Phó Nhuận Nghi đáp lại một tiếng.
Trước đó cô cứ nghĩ anh sẽ không đến nữa, nên chỉ mua loại trà ô long mình thích, lúc sau nhớ ra bèn chạy xuống mua thêm mấy chai nước uống bổ sung năng lượng, hương vị hơi giống nước khoáng vị trái cây, hình như anh khá thích.
Nguyên Duy bước đến gần, quan sát cô: “Sao tai em đỏ vậy?”
“Hả?” Phó Nhuận Nghi ngơ ngác hé miệng, đưa tay lên sờ tai mình, hỏi: “Đỏ lắm sao?”
Vấn đề này phải mười mấy phút sau Nguyên Duy mới trả lời cô.
Cơ thể anh sau khi tắm còn nóng hơn cả Phó Nhuận Nghi, lại thoang thoảng hương sữa tắm giống hệt cô.
Một bên dây váy ngủ của cô tuột xuống, hệt như một trang sách bị mắc kẹt trên cánh tay gầy guộc, nhưng cũng không để lộ da thịt quá nhiều, bởi lẽ bàn tay của Nguyên Duy rất rộng, những ngón tay thon dài với các khớp xương rõ ràng khép hờ lại, mạnh mẽ bao phủ lấy cô.
Phó Nhuận Nghi nghiêng đầu sang một bên, đặt cằm lên vai mình, trao cho người sau lưng một nụ hôn nồng thắm. Dường như cả hai đều rất vội vàng, môi
lưỡi quấn quýt, khao khát dâng trào.
Nguyên Duy bảo cô nhìn vào tấm gương phía trên bệ rửa mặt.
Hai vành tai cô đã đỏ ửng như sắp rỉ máu, lúc sờ thử còn thấy nóng hổi.
Nhưng chẳng mấy chốc Phó Nhuận Nghi đã không còn nhìn thấy chiếc gương nữa.
Nguyên Duy bế cô lên, đặt cô ngồi trên bệ rửa mặt. Phó Nhuận Nghi có hơi lo lắng cho sức chịu dựng của nó, bởi vì cô chưa bao giờ dang rộng hai đầu gối ra ngồi như vậy.
Nhưng so với bệ rửa mặt thì cô còn lo cho bản thân mình hơn.
Bệ rửa mặt chỉ rộng hơn nửa mét, váy ngủ cô bị vén lên cao, hai tay chống ra sau lưng, cơ thể gần như nằm chênh vênh trên mép bệ, cho dù chưa xảy ra chuyện gì thì tư thế hiện tại của cô cũng đủ khiến người ta xấu hổ muốn chết rồi.
Nhưng Nguyên Duy đang đứng giữa hai chân cô, thế nên hai đầu gối chỉ có thể dạng rộng như vậy, không tài nào khép lại được.
Cô nghe thấy tiếng mở ngăn kéo phía trên.
Lúc Nguyên Duy lấy chú chim nhỏ màu hồng ra, cơ thể Phó Nhuận Nghi càng thêm căng cứng. Anh cầm nó trên tay, món đồ chơi càng trở nên nhỏ nhắn đáng yêu.
Trên mặt Nguyên Duy không hề có chút gợn sóng, anh cụp mắt xuống, khẽ hỏi: “Còn pin không nhỉ?” Sau đó tay anh bấm chính xác vào nút khởi động.
Âm thanh rung nhẹ cùng tiếng “bíp” vang lên.
Phó Nhuận Nghi không nhịn được khẽ rùng mình một cái.
Nguyên Duy nhìn cô, tiếng rung ấy vẫn đang vang vọng trong lòng bàn tay anh, vậy mà anh vẫn có thể ung dung hỏi Phó Nhuận Nghi: “Cái đêm anh đến nhà em lần đầu, hình như em đang chơi cái này đúng không?”
Phó Nhuận Nghi chợt hiểu ra, thảo nào vừa rồi anh không cần nghiên cứu mà vẫn khởi động chính xác được, có khả năng là đêm đó anh đã nghiên cứu qua rồi.
Phó Nhuận Nghi hít sâu một hơi.
Nguyên Duy tiến lại gần, mổ nhẹ lên môi cô hai cái, giọng nói trầm thấp khàn khàn đầy mê hoặc: “Đặt ở đâu nhỉ?”
Phó Nhuận Nghi miệng lưỡi khô khốc, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn: “Nguyên Duy…”
“Anh massage từ từ nhé?”
Giờ phút này Nguyên Duy có nói gì thì Phó Nhuận Nghi cũng sẽ đồng ý.
Tiếng vo ve với tần suất cao vang lên không ngừng nghỉ trong phòng tắm kín mít, rõ ràng đến mức không thể lờ đi được. Nó áp vào da thịt trên chân Phó Nhuận Nghi, gõ đều lên từng đốt dây thần kinh, men theo bắp đùi cô đi lên phía trên, đến trêu chọc nơi nhạy cảm nhất.
Cô không nhìn thấy gì cả, cảm giác điểm mù càng thêm rõ rệt, trong tầm mắt chỉ có gương mặt của Nguyên Duy đang lúc gần lúc xa, chốc chốc lại hôn lên môi cô.
Anh cùng món đồ chơi nhỏ ấy hoàn thành màn dạo đầu.
Nhưng dường như vẫn chưa có ý định dừng lại, Phó Nhuận Nghi nằm nhoài trên vai anh nói ngồi như thế này không thoải mái, Nguyên Duy bèn dùng một tay đỡ lấy đùi cô, ôm cô về phòng, đổi sang một nơi dễ chịu hơn.
Món đồ chơi nhỏ đầy pin và cô cùng bị ném lên chiếc giường nhỏ mềm mại, cô nằm sấp, đưa tay ra định tắt nó đi nhưng không được.
Chiếc áo choàng tắm của Nguyên Duy mở rộng, anh đứng bên giường, không tốn chút sức nào kéo cô lùi về phía sau, mối nguy hiểm ập đến từ sau lưng.
Cảm giác dính chặt không chừa một khe hở.
Phó Nhuận Nghi không dám nhúc nhích, bởi vì thời khắc này, chỉ cần một cử động nhỏ thôi cũng mang ý tứ khao khát mãnh liệt, cho dù lúc này cô có khao khát thật thì cũng không muốn thể hiện ra.
Nhưng Nguyên Duy thì dám động đậy, anh chỉ cần hơi cúi người xuống là có thể ghì chặt lấy tấm lưng mảnh mai của Phó Nhuận Nghi, bắt được tay cô, cả món đồ chơi nhỏ bé đang siêng năng cần mẫn trong tay cô nữa.
Thời gian chỉ trong một nhịp thở.
Nhưng lại căng tràn, tê dại, Nguyên Duy đang rút ngắn khoảng cách.
Phó Nhuận Nghi vẫn duy trì tư thế đưa tay muốn cầm món đồ chơi, lúc này nếu muốn gập người dậy thì sẽ đụng trúng ngực Nguyên Duy.
Cô có thể cảm giác được Nguyên Duy đang cho cô thời gian thích nghi. Song Nguyên Duy cũng không phải lúc nào cũng dịu dàng như thế.
Anh nắm lấy tay cô hướng xuống dưới, Phó Nhuận Nghi có chút căng thẳng, cô chưa từng thử cùng một lúc như thế này, nhưng đến cả chút run rẩy nơi cổ tay cũng bị Nguyên Duy áp chế.
Món đồ chơi phía trước, Nguyên Duy phía sau.
Chỉ cách nhau trong gang tấc nên anh đương nhiên cũng cảm nhận được tần suất rung của nó. Phó Nhuận Nghi nằm đó, ngửa cổ nhìn ngọn đèn đầu giường, ánh sáng như ảo ảnh, ngón tay cô bất lực đưa ra nắm lấy cổ tay Nguyên Duy,
đầu lắc nguầy nguậy, gần như không còn tỉnh táo nữa, nức nở nói không muốn, không muốn nữa.
Nguyên Duy không thuận theo ý cô.
Chờ đến khi cô cong người lên, khẽ run rẩy, hoàn toàn kết thúc lần này, anh mới chịu bỏ món đồ đó ra.
Nhưng bản thân anh thì vẫn còn chìm đắm trong đó.
Nguyên Duy kéo Phó Nhuận Nghi đang mềm nhũn người lên, cô quá ướt, ngay cả chỗ Nguyên Duy vừa chạm vào cũng ướt át không chịu nổi. Cô vẫn chưa bình tĩnh lại sau lần vừa rồi, vẻ mặt thất thần như vừa đứt hơi rồi lại sống lại lần nữa.
Mặc dù mệt mỏi nhưng cơ thể cô vẫn ghi nhớ, mỗi lần Nguyên Duy kéo cô lên như vậy, cô đều sẽ nằm nhoài lên vai Nguyên Duy, tìm kiếm vị trí thoải mái nhất rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nguyên Duy vuốt ve lưng cô, cẩn thận cảm nhận, có thể nhận thấy cô vẫn còn đang run rẩy.
“Không muốn nữa.” Cô vùi đầu vào hõm vai Nguyên Duy, nức nở không thôi. “Không muốn anh hay không muốn món đồ chơi nhỏ kia?”
Phó Nhuận Nghi vòng hai tay quanh cổ Nguyên Duy, giọng nghèn nghẹn: “Không muốn món đồ chơi kia nữa, chỉ muốn anh thôi.”
Tê dại đến mức dường như đã mất cảm giác, bình thường cô tự làm thì đến một lúc nào đó sẽ dừng lại, tuy rằng kích thích nhưng rất ngắn ngủi, bởi vì quả thật thể lực không đủ.
Nhưng mà lúc nãy Nguyên Duy hoàn toàn không để ý đến việc cô giơ cờ trắng đầu hàng giữa chừng, cứ thế đặt ở nơi đó, càng lúc càng mãnh liệt, cuối cùng cô trực tiếp bật khóc.
Anh với món đồ chơi nhỏ kia không thể làm cùng một lúc được, cô không chịu đựng nổi.
Phó Nhuận Nghi nhịn không được nói: “… Ở đó, tê dại đến mức không còn cảm giác nữa rồi.”
“Ở chỗ nào cơ?”
Phó Nhuận Nghi bỗng nhiên có chút tủi thân, nhưng giọng nói vẫn không thể hung dữ nổi: “… Là chỗ anh vừa làm.”
Nguyên Duy chợt hiểu ra, không biết là cố ý hay không. “Ừm, vậy anh biết rồi.”
Phó Nhuận Nghi hối hận không thôi, cô phát hiện ra Nguyên Duy luôn có thể không tốn chút sức lực nào mà đổi đủ kiểu để trêu chọc cô.
Môi lưỡi của anh nóng bỏng như vậy, sao cô có thể không cảm nhận được. Anh vừa liếm vừa mút, còn cố tình hỏi: “Không còn cảm giác gì nữa sao?”
Phó Nhuận Nghi run rẩy như cái sàng, nhưng hai chân bị Nguyên Duy đè chặt không thể động đậy, cô muốn trốn muốn né muốn cầu xin anh.
Nguyên Duy cố tình hiểu sai ý cô: “Em cứ đưa ra phía trước như vậy là muốn anh ngậm hết vào miệng sao?”
Da đầu Phó Nhuận Nghi tê dại, bên dưới cũng vậy.
Cái lưỡi ướt át nóng bỏng kia nếu đâm vào bên trong thì thật sự rất đáng sợ. “Nguyên Duy, được rồi, được rồi!”
Nguyên Duy không để ý đến giọng nói gần như đã lạc mất điệu của cô, đợi đến khi cơ thể cô phản ứng thành thật nói “được rồi”, dòng nước ồ ạt tràn ra, anh mới thật sự dừng lại.
Cảm giác kích thích này tuy không quá mãnh liệt nhưng lại mang đến sự xấu hổ gấp bội, hai chân Phó Nhuận Nghi bủn rủn, Nguyên Duy hỏi cô còn chỗ nào mất cảm giác nữa không, cô lắc đầu, vùi mặt vào trong chăn, không dám nói lung tung nữa.
Nguyên Duy quấn áo choàng tắm, mở cửa phòng đi đến tủ lạnh lấy nước. Cánh cửa phòng mở he hé.
Âm thanh bên ngoài càng trở nên rõ ràng hơn.
Con mèo nhỏ của cô đang kêu, không biết là đói bụng hay là đang làm nũng, giọng the thé mềm mại, Nguyên Duy hình như mở vòi nước, có tiếng nước chảy róc rách, tiếp theo là tiếng cửa tủ lạnh bị mở ra. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hai tiếng “bịch” trầm đục vang lên, là âm thanh của việc đóng mở cửa tủ lạnh, sau đó là tiếng thức ăn cho mèo đổ vào bát loảng xoảng.
Phó Nhuận Nghi mặc chiếc váy ngủ hai dây màu trắng rộng thùng thình, lười biếng nằm nhoài bên mép chiếc giường nhỏ, gối đầu lên tay, cả người thư giãn, thính giác lại vô cùng tập trung.
Cảm thấy âm thanh được cấu tạo bởi những đoạn nhạc này rất quen thuộc. Cô nhớ ra rồi.
Lần đầu tiên Nguyên Duy đến nhà cô, cái đêm kỳ lạ ấy hình như cũng kết thúc bằng những âm thanh này.
Điểm khác biệt duy nhất là —— sau khi những âm thanh này kết thúc, lần đó Nguyên Duy đã nhanh chóng rời đi.
Còn tối nay, cùng lúc phòng khách yên tĩnh trở lại, Nguyên Duy đẩy cửa phòng hé mở ra, bé mèo cũng đi theo chân anh. Trên tay anh cầm hai chai nước, mở nắp một chai trà ô long rồi đi đến bên giường đưa cho cô.
Bản thân anh thì uống chai còn lại.
Phó Nhuận Nghi nhớ rõ, tối hôm đó sau khi Nguyên Duy đi, cô đã chìm vào một giấc mộng đẹp dến chân thực. Trong giấc mơ ấy cô quay về thời thiếu nữ, lần đầu tiên Nguyên Duy chủ động bắt chuyện với cô, chàng trai trong màn mưa màu xanh nhạt khẽ ngoảnh đầu lại hỏi cô —— Cậu tên gì?
“Phó Nhuận Nghi.”
Phó Nhuận Nghi khẽ giật mình, nghe tiếng gọi bèn hoàn hồn, nhận ra Nguyên Duy đang ở rất gần, vừa gọi tên cô. Cô đang nắm chặt chai trà Ô Long, khẽ ừm một tiếng bằng giọng mũi, quay sang nhìn Nguyên Duy.
Anh đặt tay lên đầu cô, xoa nhẹ rồi hỏi: “Tối nay lúc em gọi điện thoại giọng em nghe không được ổn lắm, sao thế?”
Phó Nhuận Nghi vùi mặt vào cánh tay mình, mím môi không nói gì. “Em không muốn nói à?”
Phó Nhuận Nghi khẽ lắc đầu: “Không phải, mà là không biết nói như thế nào.” Cô thuật lại ngắn gọn cuộc gọi với Phó Văn Ninh.
Nhưng chuyện đó không phải là trọng tâm, cô không phải vì những lời của Phó Văn Ninh nói mà cảm thấy bản thân như được lột xác, hoặc có được sự nhẹ nhõm sảng khoái như được tái sinh.
Nguyên Duy hỏi: “Vậy cảm giác của em như thế nào?”
Phó Nhuận Nghi nắm lấy ngón tay của Nguyên Duy, vừa nghĩ vừa hình dung: “Thì là.. cảm thấy trong lòng chua xót, không biết nên làm thế nào.”
Nguyên Duy cúi đầu nhìn bàn tay đang nằm gọn trong lòng bàn tay mình. So với tay anh thì tay cô rất nhỏ, trắng trẻo, dường như không chút sức lực nào, ngay cả đường chỉ tay của cô cũng rất nhạt, nhạt nhòa như thể mối liên hệ với thế giới này chỉ le lói như đom đóm đêm.
Người như Phó Nhuận Nghi, cho dù một ngày nào đó cần đến cọng rơm cứu mạng, có thể cô cũng sẽ không dốc hết sức để nắm lấy.
Có lẽ đây chính là trạng thái lơ lửng mà cô tự nói.
Nguyên Duy nguyện làm điểm tựa ấy, nắm chặt lấy Phó Nhuận Nghi, anh không muốn nhìn thấy cô lẻ loi trôi nổi va đập nữa.
Nguyên Duy nắm tay cô, nói: “Em muốn làm gì cũng được.”
Phó Nhuận Nghi suy nghĩ giây lát rồi nở nụ cười nhàn nhạt với Nguyên Duy: “Em muốn nói ‘cảm ơn’.”
Nhưng lúc đang nói chuyện điện thoại tâm trạng hỗn loạn, ngập ngừng mãi không nói nên lời.
Nguyên Duy nhìn cô, có hơi khó hiểu: “Hửm?”
Phó Nhuận Nghi nói tiếp: “Em muốn nói ‘cảm ơn’ với Văn Ninh, mà không chỉ riêng gì cô ấy đâu, còn có rất nhiều người nữa, em đều muốn nói lời cảm ơn với họ.”
Quả cân của định mệnh đã tự tiện giáng xuống cuộc đời cô mà chưa từng xin phép, sau khi chân tướng sáng tỏ lại khiến cô chìm trong trạng thái mất cân bằng trong suốt một thời gian rất dài. Phó Nhuận Nghi luôn có cảm giác mình phải trả lại một điều gì đó, vì vậy đã vắt kiệt sức lực của bản thân, không ngừng cho đi, may mắn là những người yêu thương cô cũng lặp đi lặp lại hành động đó, khiến cô được lấp đầy.
“Nguyên Duy, em cũng muốn nói lời cảm ơn với anh, cảm ơn anh đã thích em.”
Nguyên Duy nâng mu bàn tay cô lên, đưa đến gần môi rồi đặt xuống một nụ hôn, học theo cách nói chuyện của Phó Nhuận Nghi nói: “Đừng khách sáo.”
Phó Nhuận Nghi đặt chai nước lên đầu giường, bò dậy chui vào lòng Nguyên Duy.
Nguyên Duy ôm cô vào lòng, cảm nhận sự đụng chạm thân mật giữa da thịt với nhau.
Phó Nhuận Nghi hỏi bên tai anh: “Nguyên Duy, anh có thể ở lại bên cạnh em không?”
Phó Nhuận Nghi đã từng hỏi câu này trước đây, vào cái lần ở khách sạn, khi ấy cô hy vọng Nguyên Duy có thể ở lại với cô để vượt qua những giờ phút sau cơn ác mộng.
Nguyên Duy vuốt ve lưng cô: “Anh không đi đâu cả.” Phó Nhuận Nghi thì thầm: “Ý em là ở bên em mãi mãi.” Nguyên Duy đáp: “Anh cũng có ý đó.”
Dưới ánh sáng vàng nhạt của chiếc đèn ngủ đầu giường, cạnh chiếc đồng hồ của Nguyên Duy là một chiếc hộp giấy màu sắc sặc sỡ đã tháo mở, những gói còn nguyên bên trong được bọc bằng lớp vỏ nhôm, những cái ở bên ngoài thì được bọc sơ sài bằng khăn giấy, bên cạnh là vỏ gói đã qua sử dụng. Bàn đầu giường không rộng, khoảng trống còn lại cũng không nhiều, hai chai nước uống còn một nửa được đặt sát bên nhau.
Hai người vừa uống chúng xong cũng đang nép vào cạnh nhau.