[ĐAM MỸ] CẤM TÌNH

Đối lập với màu trắng tinh khiết trong trẻo của thiên đàng, địa ngục chỉ có một mảnh u linh rờn rợn, thi thoảng có nhưng thanh âm tru chéo khiến người ta rùng mình trộn lẫn với mùi ẩm mốc tanh hôi buồn nôn. Micheal và Lucifer dừng lại trước một tòa nhà lớn màu trắng, đứng chờ họ ngoài cổng là một nam nhân mặc âu phục cổ xưa, ngân phát để xõa tung nổi bật, hồng mâu khát máu nheo lại nhìn họ:

“Xin chào, ta là Howart, sau này sẽ là trợ lý của ngài Lucifer quản lí địa ngục” Hắn hướng Micheal hỏi “Hẳn ngài là Micheal?”

“Là ta” Micheal hơi gật, ánh mắt thầm sâu đánh giá người trước mắt.

Ngũ quan tinh xảo còn hơn cả nữ nhân, dáng người mảnh mai nhưng mềm yếu, rõ ràng bề ngoài tỏ ra kiêng nể y nhưng trong liền cao ngạo không thôi. Y chưa từng gặp qua người này.

“Đấng bề trên có nói, ngài sau khi áp giải Lucifer xuống địa ngục thì chưa cần trở về, phải ở lại giám sát ngài ấy, khi cần Đấng bề trên sẽ gọi ngài trở về. Giờ hai ngài đi theo ta”

Howart dứt lời liền xoay người đi trước, Lucifer một mực trầm mặc nối theo sau và Micheal là người đi sau cùng.

Micheal không hiểu, Đấng bề trên muốn Ngài ở lại làm cái gì. Phải biết rằng thiên sứ không thể ở địa ngục, bởi vì hơi thở họ sẽ bị địa ngục vấy bẩn, mất đi độ thanh khiết ban đầu, đến lúc đó sẽ không thể trở về thiên đàng.

Không biết là sơ ý hay cố tình, phòng của Lucifer và Micheal lại ở cạnh nhau. Howart nói là như vậy y sẽ dễ dàng giám sát hắn hơn.

Giám sát? Lucifer trào phúng cười. Cái lí do nực cười như vầy mà đấng bề trên cũng lôi ra sao? Có trêu đùa lý chí cũng không nên làm vậy. Được thôi, hắn cũng muốn thử một lần cùng Ngài đánh cược.

Hai căn phòng, màu trắng của Micheal, mà đen của Lucifer, đặt cạnh nhau, ở giữa chỉ là một vách tường mỏng nhưng rắn chắc. Phải rồi, bức tường được xây bằng xương người sao có thể không chắc đây?

Lucifer ngả người ra chiếc giường kingsize êm ái, mắt hơi liếc qua vách tường đối diện. Sau vách tường này chính là người khiến hắn yêu nhất và cũng là hận nhất.

Yêu này không phải là tình yêu giữa những người trong gia đình, mà là tình yêu đôi lứa. Phải, chính là tình yêu của hai người đàn ông mà nhân loại vẫn hay gọi là đồng tính ấy.

Hắn thật ra từ đầu cũng không phát hiện ra điều này, luôn chỉ tự nhận do mình quý anh trai quá mà thôi. Nhưng quý đến mức nào, cũng không thể phát sinh dục cầu với đối phương, càng không thể trong đầu luôn hiện hữu hình ảnh người dưới thân mình sẽ mê người đến mức nào.

Thiên thần không được có dục niệm, thế mà hắn lại có. Hắn cố tránh mặt, tránh tiếp xúc y càng nhiều càng tốt.

Nhưng càng cố cách xa y, hắn lại cảm thấy cỗ khao khát muốn y nhiều hơn, từng chút từng chút điều khiển lý chí của hắn.

Lần nay y phản bội hắn, có nên cho đó là may mắn không. Ít nhất hắn có lí do để từ bỏ trái cấm chết người này.

Micheal bên kia bức tường cũng chẳng khá hơn là bao, phiền muộn nhắm mắt lại.

Y cho dù ngốc thế nào cũng sẽ không tới nỗi không nhận ra thay đổi của Lucifer. Bảo y nhát gan cũng được, bảo y đáng khinh cũng được, nhưng bảo y dũng cảm đối diện với chuyện đó, y không thể. Tình yêu giữa các thiên thần đã không thể chấp nhận rồi, đằng này còn tình yêu đồng giới, đặc biệt hơn hết, hắn là em trai y.

Thiên thần không biết gì là yêu, không thể yêu và cũng không được yêu, đó là lời mà đấng bề trên vẫn nhắc đi nhắc lại với bọn họ, gần như đã khắc tận sâu trong lý trí rồi.

Micheal bởi những lời kia giày xéo hàng ngày, bên ngoài tỏ như không vấn đề gì nhưng bên trong không biết đã bị khoét sâu đến mức nào.

Y chạm vào vách tường kia, như tưởng tượng nó không tồn tại, như vậy y có thể nhìn thấy hắn, có thể biết hắn đang làm gì.

“Lucifer, anh nên làm gì đây?”

Thiên đàng

Nhìn những sự việc diễn ra trong hồ nước, Ngài nhướn mày cười. Quả nhiên rất thú vị.

Càng những thứ bị cấm đoán, sẽ càng có lực hấp dẫn gây ra tội lỗi. “Trái cấm” này Ngài đã phát hiện từ lâu nhưng chỉ nhắm một mắt mở một mắt đứng từ xa theo dõi.

“Onest, ngài vui như vậy sao?” Rose đi tới bên cạnh Ngài, dáng người thon thả quyến rũ khiến phàm nhân thèm muốn nhưng không thể động vào bởi cỗ khí lạnh đến thấu xương khẽ lay động ngồi vào trong lòng Ngài.

Onest vuốt nhẹ mái tóc đỏ mượt, cười cười:

“Đương nhiên là rất vui, ngươi thì sao?”

“Không có gì đặc biệt, thứ cảm xúc con người kia ta không muốn chạm vào”

Onest nghe vậy liền cười trừ. Có lẽ nữ nhân này là thiên thần duy nhất Ngài tạo ra mà không bị ảnh hưởng của cảm xúc con người. Chẳng có gì có thể lay động được cô. Rose luôn chỉ cho đó là thứ phức phải tránh thật xa.

Ngài rất tò mò, đến khi nào mới có người lay động được nữ nhân này. Nếu có một người như vậy, hẳn Ngài sẽ rất khâm phục a ~ (Thế mà sau này đúng là có thật, biết thêm chi tiết mời bạn đọc bộ “Thiên thần cũng biết yêu” của mình ^^)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi