[ĐAM MỸ] DƯ HƯƠNG



Nhưng anh không nghĩ sẽ thổ lộ, con hạc sẽ không bao giờ vì một bông hoa mà dừng lại.

Hơn nữa, anh không biết Lục Cảnh Niên có thích mình hay không, anh nghĩ, Lục Cảnh Niên có thể coi anh là bạn như vậy cũng xem như tốt lắm rồi.

Sau khác định được tâm ý mình, anh mơ màng thiếp đi, lúc tỉnh lại mặt trời đã xuyên qua rèm cửa truyền nhiệt độ vào trong phòng, Dư Tri Ý rầu rĩ đi ra khỏi phòng ngủ, rèm cửa phòng khách đã được kéo ra ánh ban mai lướt qua ban công chiếu vào trong phòng khách, gió thổi làm lay động chuông gió vỏ sò, phát ra những thanh âm dễ nghe, ban công có bóng một người đang khom lưng tưới hoa.

Trong nháy mắt, Dư Tri Ý có chút ảo tưởng, dường như thời gian đang dừng lại ở khoảnh khắc này.

Giây tiếp theo Dư Tri Ý lấy lại tỉnh táo, cười chào hỏi: "Chào buổi sáng!"
Lục Cảnh Niên xách thùng tưới quay đầu lại, "Chào buổi sáng, đồ ăn ở trên bàn."
"Anh nấu sao." Dư Tri Ý chạy tới phòng bếp, trên bếp có một nồi cháo trứng bắc thảo, trên bàn là một đĩa bánh khoai tây viên.

Lục Cảnh Niên đi theo vào, "Thấy tủ lạnh có gì thì làm, cũng không biết có hợp khẩu vị cậu không."
"Hợp, chắc chắn hợp."
"Vậy mau đi rửa mặt đi."

Hương vị thật sự không tồi, Dư Tri Ý trước giờ không thích ăn khoai tây, lần này Lục Cảnh Niên tới, nghĩ lúc nấu thịt kho tàu thì cho mấy miếng vào nên mới mua vài củ, bây giờ nếm thử lại có cảm giác khác.

Lục Cảnh Niên ăn rất nhanh, nhìn Dư Tri Ý vùi đầu ăn, cười cười, rút một tờ khăn giấy đưa qua, "Ăn từ từ."
Dư Tri Ý nuốt miếng bánh trong miệng, nhìn về phía ban công, nói: "Tôi tưởng chuông gió đó là anh mang về Quảng Châu."
"Không phải, mua tặng cậu."
Dư Tri Ý không kịp chuẩn bị, khuôn mặt đỏ bừng, "Anh cướp lời của tôi, tôi còn đang định nói, con ốc biển kia tặng cho anh."
"Vậy tôi rút lại lời vừa rồi, cậu nói trước, nói xong lại đến lượt tôi."
Dư Tri Ý bị hắn chọc cười, "Cái này còn có rút lại, nói thì cứ nói đi, chờ tới lúc anh đi...!Tôi sẽ tặng cho anh, hôm nay anh có muốn đi chỗ nào không?"
Lục Cảnh Niên lắc đầu, "Không, cậu muốn đi đâu, chừa chút thời gian tôi làm xong cái hệ thống là được."
Lục Cảnh Niên dự định trước khi đi thì làm xong hệ thống bán hàng.

"Anh có muốn đến ngọn hải đăng không? Hoặc là bãi bồi xương cá, những điểm tham quan gần đó tương đối đẹp, lúc thủy triều lên con đường phía trước ngọn hải đăng sẽ bị nước biển bao lấy, không thể đi qua được, phải chờ thủy triều rút mới đi, anh chọn một chỗ đi?"
"Cậu rất muốn đi sao?" Lục Cảnh Niên hỏi.

Dư Tri Ý sửng sốt, không hiểu ý của hắn.

Lục Cảnh Niên lại nói: "Cậu hôm nay nhìn rất mệt mỏi, vành mắt cũng đen, nếu chỉ vì tôi thì chúng ta có thể ở nhà, không cần dẫn tôi đi dạo ở đâu hết, chuyến đi tới đảo Đông Sơn này tôi đã kiếm lời được rất nhiều thứ rồi, gặp được cậu, đi cùng cậu khám phá nhiều thứ mới mẻ hay ho, tôi đã rất thỏa mãn rồi."
Trái tim Dư Tri Ý như bị ai đó mạnh mẽ nhét một miếng lớn kẹo bông gòn, vừa ngọt ngào lại mềm mại.

"Vậy thì hôm nay chúng ta ở nhà."
Dọn xong chén đũa, Lục Cảnh Niên đi vào trong phòng sách dùng máy tính, Dư Tri Ý tìm một cái đĩa của ca sĩ Đặng Lệ Quân, hộp đĩa nhạc của bà Bình toàn những ca khúc kinh điển.

Bài hát đầu tiên là Nhất kiến chung tình, trong tiếng ca ngân nga, hai người ngồi hai hướng an tĩnh làm chuyện của mình, Lục Cảnh Niên làm hệ thống, Dư Tri Ý trải giấy tuyên thành luyện chữ, không cẩn thận viết ra hai chữ Cảnh Niên, anh lặng lẽ giấu tờ giấy kia xuống dưới cùng, lại lấy tờ mới ra, nghĩ tới nghĩ lui không biết viết gì, cuối cùng đặt bút viết bốn chữ: Niên niên hữu dư.

Gần 10 giờ, Dư Tri Ý nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ.

Là Lương Côn, đôi chồng chồng hôm trước mời hai người tới nhà chơi, ban đầu còn tưởng là lời mời khách sáo, không ngờ ông lại gọi điện thoại tới, chân thành mời một lần nữa, nói hôm nay và ngày mai bọn họ đều ở nhà, hỏi Dư Tri Ý có tiện dẫn bạn tới chơi không.


Dư Tri Ý mở loa ngoài, dùng ánh mắt hỏi ý kiến Lục Cảnh Niên, Lục Cảnh Niên gật đầu đồng ý.

Thời gian hẹn là vào buổi trưa, thuận tiện tới ăn bữa cơm.

Dư Tri Ý treo một tấm bảng trên cửa, Ông chủ có việc vui, nếu cần có thể gọi điện thoại.

Lục Cảnh Niên cười hỏi: "Ông chủ có chuyện vui gì vậy?"
"Dẫn bạn bè đi ăn bữa cơm hẹn trước không được tính là chuyện vui sao?"
"Tính, vậy ông chủ, chúng ta đi thôi."
Hai người dựa theo địa chỉ Lương Côn đưa, gọi một chiếc xe, nửa tiếng sau đã tới nơi.

Từ xa đã thấy một ngôi nhà nông, con đường phía trước nở đầy hoa kéo dài đến tận cửa, Dư Tri Ý với Lục Cảnh Niên một trước một sau đi vào, hai người cẩn thận tránh những bông hoa chỉ sợ đạp lên chúng.

Vừa tới nơi, chủ nhà đã đứng trước cửa tươi cười tiếp đón: "Nghe thấy tiếng xe là biết có khách tới, mau vào đi."
Sân vườn nhìn rất độc đáo, trông rộng hơn rất nhiều so với bên ngoài, phía bên trái trồng đầy hoa hướng dương, bên phải là các loại rau quả, những quả cà chua đỏ vàng treo đầy cành, dưa chuột trên giàn rủ xuống, cạnh bờ tường là một cây xoài, quả sai trĩu cành, hương thơm ngào ngạt khắp sân.

Dư Tri Ý với Lục Cảnh Niên bị cảnh tượng này làm cho sững sờ, chỉ biết xuýt xoa cảm thán.


Lương Côn dẫn hai người ra sân sau, sân sau trồng đầy hoa, hoa tử đằng bò đầy trên giàn, giống như thác nước màu tím mộng ảo lung linh, phía trước đặt một cái bàn bát tiên, trên bàn để đầy trái cây, Hứa Thành Văn mặc tạp dề đi từ trong phòng bếp ra chào hỏi: "Các cậu tới rồi à, chuẩn bị ăn cơm thôi."
Dư Tri Ý bước nhanh tới, đưa một bó tulip với hai chai rượu vang ra, "Chú Lương, chú Hứa, phiền các chú quá."
Lục Cảnh Niên cũng nói: "Làm phiền hai chú."
"Sao lại phiền chứ, thêm người thêm vui, lại còn mang cả rượu nữa, tôi đã chuẩn bị đến 5 loại rượu rồi, rượu vải, rượu mơ, rượu dâu tằm, rượu lựu, còn cả rượu hoa lê nữa."
Bốn người nói chuyện một lát thì ngồi xuống bàn.

Hai chú có lẽ bưng hết những thứ của nhà trồng được lên, vịt quay, vịt om gừng, tôm nõn nấu tỏi, trứng vịt xào hẹ, rau cải xào, thịt ba chỉ hầm đậu que, một bàn đầy thức ăn.

"Ăn thôi, đừng làm khách, hai người không tới chúng tôi cũng ăn không hết, lát nữa lấy chút đồ về, muốn lấy cái gì thì lấy, hai cậu nhìn xung quanh mà xem, hồi trước còn có hàng xóm ăn giúp một phần, nhưng sau khi chuyển đi nhà ở đây đều để trống, hoa quả đồ ăn cũng bị lãng phí."
Dư Tri Ý nhìn xuyên qua bức tường chạm trổ, cấu tạo bên kia cũng tương tự như bên này, giàn nho và cây nhãn cạnh tường phát triển rất tốt.

"Sân bên kia để không vậy thật lãng phí, đấy có phải là cây nhãn không?
Lương Côn nói: "Đúng vậy, là cây nhãn, tôi có bón phân cho nó mấy lần, phát triển rất tốt, hàng xóm nói cây này cũng sẽ chặt đi, không cần phải chăm nhưng chúng tôi vẫn làm, ông ấy muốn bán ngôi nhà này, chúng tôi cũng chỉ giúp làm mấy việc vặt như nhổ cỏ."
Dư Tri Ý cảm thấy hứng thú, "Bán sao? Là bán cả nhà lẫn vườn luôn đúng không ạ?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi