[ĐAM MỸ] NGƯỜI THỨ BA

Sau khi Lục Bắc Nghiêu về đến nhà, Thích Tích đã nấu cơm xong, đang ngồi dựa trên ghế sô pha chơi điện thoại.

Thịt hến xào trứng, bắp cải xào lại thêm một nồi súp gà hầm khoai mỡ.

Thích Tích dường như rất hiểu dạ dày của Lục Bắc Nghiêu, mỗi lần anh nấu ăn mặc kệ biến hóa ra sao thì cũng rất hợp miệng hắn, mùi thơm xông vào mũi, Lục Bắc Nghiêu buộc mình dời tầm mắt đi, hắn hắng giọng hỏi Thích Tích: “Bao giờ cậu mới chuyển ra?”

“Không vội.” Thích Tích không ngẩng đầu mà trả lời.

Lục Bắc Nghiêu cởi áo khoác ngoài, hết cách mà ngồi vào ghế sô pha bên kia, “Tiểu Kha sắp về đây rồi, nếu em ấy thấy tôi và cậu ở cùng một chỗ, tôi phải giải thích thế nào?”

“Ăn cơm trước đi!” Thích Tích để điện thoại xuống mà vẫn không thấy Lục Bắc Nghiêu đáp lời, bèn đi vào phòng bếp.

Lục Bắc Nghiêu nhanh chân đuổi theo giữ chặt cánh tay của Thích Tích, “Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Tại sao cứ nương nhờ chỗ tôi, tôi và cậu quen biết đến mức đó sao?” Dừng một chút, hắn nói thêm, “Như vậy đi, hai ngày tới tôi giúp cậu tìm phòng, cuối tuần này cậu chuyển đi đi.”

Thích Tích bỏ tay Lục Bắc Nghiêu ra, ngẩng đầu yên lặng nhìn Lục Bắc Nghiêu.

Thích Tích lớn lên có dáng mạo hơi giống nữ sinh, là vẻ ngoài khiến người ta vừa liếc đã thấy thanh tú xinh đẹp, đôi mắt tròn, khóe mắt hơi sụp, cằm đầy, da trắng, thoạt nhìn trông rất mỏng manh.

Lục Bắc Nghiêu không dám đối mặt với anh, hắn phát hiện chỉ cần Thích Tích trừng hắn, hắn bèn phản xạ có điều kiện mà muốn ôm anh vào ngực dỗ dành, hắn vì sự không tỉnh táo của mình mà hổ thẹn, vì thế đành chuyển mắt qua chỗ khác.

Thích Tích cũng không nhìn chằm chằm lâu lắm, anh thở dài trong vô thức, ỉu xìu nói: “Dựa vào cái gì mà muốn em đi, phòng này em cũng bỏ tiền mua.”

“Cậu nói là, phòng này là tôi và cậu bỏ tiền mua?”

“Ừm.”

Lục Bắc Nghiêu mở tròn hai mắt, “Không thể nào, tôi rõ ràng…”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, hắn lại đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vội hỏi: “Cậu không phải gay sao?”

Thích Tích nghẹn cơm trong họng, vội vã nhấp một hớp nước canh, cố gắng nuốt cơm xuống rồi mới đỏ mặt bảo: “Em phải.”

“Tôi và cậu đều là gay, lại bỏ tiền mua phòng với nhau, còn ở chung nữa.” Chính xác là ở chung, khắp nơi trong phòng đều là dấu vết cư trú của hắn và Thích Tích, bởi từ chén trà cho tới chăn đệm hầu như đều là vật dùng của người yêu.

“Không có chuyện đó được, tôi rõ ràng có bạn trai rồi.” Lục Bắc Nghiêu còn chưa cởi áo khoác âu phục, hắn mặc một thân tây trang màu đen thẳng thớm, nhưng trên mặt lại là biểu cảm hoang mang như đứa trẻ con, khá là buồn cười.

“Bạn trai tôi tên Thích Kha, em ấy xuất ngoại bồi dưỡng rồi, tháng sau, à không, mười bảy ngày nữa em ấy sẽ về”, Lục Bắc Nghiêu tự nhủ một mình: “Không lẽ mình bắt cá hai tay?”

Thích Tích dở khóc dở cười, anh đứng lên cởi áo khoác của Lục Bắc Nghiêu ra treo lên giá móc trong phòng ngủ, sau đó kéo hắn tới bàn ăn, múc súp gà và lấy đũa sạch cho hắn.

“Anh không bắt cá hai tay, em cũng không phải người thứ ba, đừng đoán mò nữa, đồ ăn sắp nguội rồi.”

Chờ Lục Bắc Nghiêu khôi phục tinh thần, hắn đã ăn quá nửa bát cơm.

Thích Tích im lặng ngồi dối diện hắn, lượng cơm của anh rất nhỏ, cũng rất kén ăn, Lục Bắc Nghiêu không rõ vì sao Thích Tích biết hắn thích ăn gì, không thích ăn gì.

Hắn nghĩ mãi vẫn không ra, ví như hắn không hiểu sao khá quen thuộc với Thích Tích, ví như bạn trai hắn tên Thích Kha, hắn có toàn bộ trí nhớ về em ấy, nhưng nghĩ như nào cũng không nhớ nổi mặt của người nọ, ví dụ như đến hôm nay mới biết, hắn và người trước mặt cùng mua một phòng nhỏ, còn bày trí ấm áp như phòng cưới.

Từ khi tỉnh lại sau tai nạn xe, hết thảy mọi thứ như bị trải lên một tấm màn mỏng, nhìn không rõ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi