[ĐAM MỸ] QUỶ THÊ



Tháng 12 âm lịch, vùng đất đen phía đông bắc phủ dày tuyết, Tề lão gia đã đợi cả tuần ở cửa hàng nhỏ đầu làng, cuối cùng ông cũng đợi được cuộc gọi của con trai và con dâu.

Họ nói chính xác với ông ngày họ sẽ về quê ăn tết Nguyên Đán.

Biết con trai và con dâu sắp về, vợ chồng ông lão họ Tề đã dọn dẹp trong ngoài của ba ngôi nhà tranh dột nát.

Ông cũng sửa sang lại hệ thống sưởi ấm chạy dưới sàn trong căn phòng nơi con trai và con dâu ông ở, chỉ chờ hai vợ chồng họ trở về đón một năm ấm áp và thoải mái.
Trong mấy năm gần đây, phần lớn thanh niên trong làng đã đi làm ăn ở nơi khác, còn có những người bỏ quê đi nơi khác kiếm tiền.

Người con trai duy nhất của ông lão Tề cũng giống những người thanh niên khác trong làng.
Vào ngày con trai và con dâu về, ông đã đi xe ba bánh đến ga tàu trước khi trời sáng.

Tháng 12 âm lịch ở đông bắc, tuyết rơi gió lạnh, mặc dù đã khoác lên mình chiếc áo khoác dày cộp của quân đội, nhưng lão Tề vẫn lạnh cóng chân tay.

Nhưng nghĩ đến con trai và con dâu sắp trở về, ông lại cảm thấy ấm lòng.
Trước khi ông đi, vợ ông cũng đã dậy sớm chuẩn bị bột mì và làm bánh bao mà con trai yêu thích nhất.

Đến trưa, Tề lão gia đến ga xe lửa ở quận lỵ, ở trong đám người kiễng chân nhìn xung quanh, hy vọng có thể tìm thấy hình bóng con trai mình.
Vào những năm 1990, các chuyến tàu thường đến muộn.

Hơn nữa ở phía Bắc tuyết rơi dày, nên tàu bị chậm là điều bình thường.

Tề lão gia nhìn những chuyến tàu đến ga, nhưng không tìm thấy một bóng hình nào của con trai và con dâu.
Ngày đông thường ngắn, thấy mặt trời sắp lặn, ông lão chưa đợi được con về, trong lòng có chút thấp thỏm sót ruột, lo lắng không thôi.

Không biết chúng có gặp bất trắc gì không.

Đang lúc bất an, thì nghe thấy ai đó gọi một tiếng "cha" từ phía sau.

Tề lão gia quay đầu lại theo phản xạ, nhìn về hướng phát ra giọng nói, nhìn thấy cảnh cha con nhà người ta đoàn tụ, đôi mắt ông trở nên nhức nhối.


Nếu không vì mưu sinh thì ai muốn con cháu mình phải đi làm xa.
Một lúc sau thêm một đoàn tàu nữa vào ga, Tề lão gia vội vàng đứng dậy tìm con trai và con dâu trong đoàn người vừa xuống tàu.

Lần này, cuối cùng ông cũng như ý tìm được con trai và con dâu mình.

Người con trai của ông, Tề Chí Cương, dáng người gầy gò, da đen nhẻm đang cẩn thận đỡ cô con dâu Lưu Hiểu Hoa đang ôm bụng bầu.

Nhìn thấy cái bụng lớn của con dâu, Tề lão gia thoạt đầu sửng sốt, sau đó mừng rỡ, rồi trách móc con trai của mình: "Con dâu của tôi mang thai, mà anh không báo cho tôi với mẹ anh biết".
Đôi vợ chồng trẻ cười lớn, người con dâu đáp "Tụi con chỉ muốn cho ba mẹ một điều bất ngờ".

Lưu Hiểu Hoa và Tề Chí Cương ở cùng làng, là thanh mai trúc mã của nhau, Tề lão gia cũng là nhìn Lưu Tiểu Hoa lớn lên, cũng rất yêu quý người con dâu này.

Nghe vậy, Tề lão gia tỏ vẻ bất lực, nhưng khi nhìn thấy con trai, con dâu, và đứa trẻ sắp chào đời, tất cả chỉ còn lại niềm vui.
Tề lão gia nói: "Đi thôi, về nhà, mẹ anh chắc đang sót ruột lắm".

Cả 3 người ra khỏi ga xe lửa, xếp hành lý lên xe ba bánh, rồi cậu con trai Tề Chí Cương đạp xe, cùng cha và vợ trở về nhà.

Sau khi trời tối, thời tiết còn lạnh hơn, nhìn cha và vợ lạnh, Tề Chí Cương liền tăng tốc đạp xe để có thể mau chóng trở về nhà.

Trời mùa đông, tuyết rơi nhiều, đường trơn trượt, Tề Chí Cương không cẩn thận, chiếc xe đã rẽ vào con kênh bên cạnh.

Có tuyết phủ, người bình thường ngã thì không sao, nhưng cô con dâu đang mang thai thì không chịu được, trên người bắt đầu chảy nhiều máu.
Hai cha con thấy thế thì vô cùng sợ hãi.

Cuối cùng, vẫn Tề lão gia là người có phản ứng đầu tiên, ông nhìn quanh thấy có nhà dân gần đó có bật đèn liền bảo con trai bế con dâu chạy vào.

Sau khi nhìn thấy Lưu Tiểu Hoa được Lưu Chí Cương ôm trong tay, Ngưu bà bà đang chuẩn bị đi ngủ liền kêu lên, vội vàng cho người vào nhà, xong vội xem tình huống của Lưu Tiểu Hoa.

Trong nhà, Lưu Tiểu Hoa đang đau đớn rên rỉ, toàn thân đầy máu.

Ngưu bà bà thấy vậy cũng bị dọa sợ, nói với hai cha con họ: "Ngã mạnh quá, tôi cũng không dám xử lí, tốt hơn vẫn là nhanh chóng đưa đi bệnh viện thôi".


Một quãng đường dài, bọn họ chỉ có xe ba bánh chạy không nhanh lắm, với tình huống hiện tại của Lưu Tiểu Hoa, e rằng bọn họ nhất định sẽ không thể đến bệnh viện kịp.

Lúc này, đột nhiên có một tiếng gõ cửa.
Cốc! Cốc! Cốc!
Ba lần, không gấp gáp, không hoảng sợ, nhịp điệu đều đặn và có chút kì quái.

Bà bà sửng sốt một chút, liền mở cửa ra, nhưng bên ngoài cửa không có gì, chỉ có dấu chân của hai cha con trong tuyết.

Sau đó, con gà trống do Ngưu bà bà nuôi bắt đầu kêu lên, tiếp đó những con khác bắt đầu kêu theo, như thể chúng đang nghênh đón một thứ gì đó.
"Phụ nữ nửa đêm sinh con, gà trống gáy, ma gõ cửa! Đại hung!".

Bà bà tự nhủ rồi quay lại nhìn hai cha con, nghiêm mặt nói: "Lai lịch của đứa trẻ này không đơn giản".
"Bà bà, giờ người nói chuyện này có ích lợi gì?" Tề Chí Cương, một người đàn ông to lớn cũng sắp khóc khi gặp phải chuyện như vậy, "Tôi vừa rồi nên cẩn thận một chút!".
Lão Tề vẻ mặt buồn bực nhìn về phía Ngưu bà bà ở bên cạnh "Tiểu muội này, cho dù có thành công hay không, xin hãy giúp chúng tôi, cứu được người mẹ cũng được".
Ngưu bà bà lộ vẻ khó xử, do dự một chút, cuối cùng nói: "Thôi được, gặp được chính là duyên phận, có là phúc hay họa cũng không tránh được.

Hy vọng là điềm tốt".

Nói xong bà liền vào nhà một lần nữa, đỡ đẻ cho Lưu Tiểu Hoa.
Trong nhà, Lưu Tiểu Hoa đang la hét vì đau đớn, hai cha con ở bên ngoài nghe thế cũng không khỏi cảm thấy lo lắng.

Sau cùng, vẫn là Tề lão gia giữ được bình tĩnh, đối với đứa con trai đang bất an cạnh nói: "Không sao đâu, lúc mẹ anh sinh anh ra còn kêu to hơn thế này".
Nhưng lúc đó vợ ông cũng không bị ngã cũng chẳng chảy nhiều máu.

Hai cha con ngừng nói, ngồi xổm bên ngoài chờ đợi.

Trong gió lạnh gào thét, Tề Chí Cương mơ hồ nghe thấy có tiếng thì thào: Hắn đến rồi...
Hắn đến rồi...
Tề Chí Cương nhìn xung quanh nhưng không thấy ai ngoại trừ cha anh, Tề lão gia.

Gà của Ngưu bà bà càng kêu lớn hơn, như thể phát điên, Tề Chí Cương nhìn vào chuồng gà rồi giật mình.


Trong đêm tối, nhìn thấy một bóng đen dài ngoằn ngoèo đứng bên cạnh chuồng gà với khuôn mặt tái nhợt và một nụ cười ghê rợn.

Tề Chí Cương chỉ vào con ma lưỡi dài kêu lên: "Cha, ở kia có ma!".
Anh quay đầu lại, liền thấy vài con tiểu quỷ mông trần đang nằm trên cơ thể cha mình.Tề Chí Cường hét lên rồi chạy vào nhà "Có ma, có ma!"
Trong nhà, Ngưu bà bà không thấy đâu, chỉ thấy một con ma chân tay gầy guộc, miệng rách ra tận sau tai, miệng đầy răng nanh đang ngồi xổm bên cạnh vợ mình, mắt đỏ hoe thèm thuồng nhìn bụng của người phụ nữ.

Thấy vậy, ban đầu Tề Chí Cương cũng rất sợ hãi, sau đó là lo lắng cho vợ và đứa con trong bụng, anh liền nổi lên can đảm, cầm cây chổi bên cạnh và đánh vào con quỷ mồm đầy răng nanh nhọn kia.

Con ma thấy vậy không những không trốn mà còn nắm ngược lại cây chổi giật mạnh lấy.
Tề lão gia cũng đi vào với một tiểu quỷ mông trần trên lưng, "Con trai, con bị sao vậy?"Tề Chí Cương nhìn tiểu quỷ trên người cha mình, sợ hãi, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể hướng ông kêu cứu, "có ma".

Tề lão gia cũng nhìn thấy con ma gầy gò có hàm răng sắc nhọn, sống ngần này năm cũng là lần đầu tiên ông nhìn thấy ma, ông cũng giật mình sau đó liền nhặt ghế đẩu bên cạnh lên hỗ trợ con trai mình.

Hai cha con cùng nhau xua đuổi con ma gầy guộc ra khỏi Lưu Tiểu Hoa.
Tề lão gia tử nói: "Ta nghĩ sao mà đột nhiên lại có một ngôi nhà ở một nơi hẻo lánh như vậy!" Đây là điều mà mãi sau ông mới nghĩ đến.
Tề Chí Cương ôm vợ mình lên, lo lắng gọi tên mãi.

Nhưng người vợ không hề đáp lại.

Thấy vậy con quỷ răng nhọn cười khúc khích, liếm vết máu của đứa trẻ trên tay mình, "Cô ta chết rồi.

Các ngươi để cô ta và đứa trẻ cho ta, ta sẽ thả các người ra".
Tề lão gia tử tức giật mắng "Ngươi đừng có mơ!"
Đúng lúc này, lại thêm một tiếng gõ cửa, vẫn như cũ, tiết tấu đều đặn và chậm rãi.

Tiếng cửa đột nhiên truyền đến, phía trước phía sau đều không có thôn xóm, vậy ai có thể gõ cửa.
Những năm 1980, người dân nông thôn vẫn tin có ma quỷ, hơn nữa trước mặt còn có một con.

Cha con lão Tề liền nghĩ ngay đến người xưa từng nói, ma quỷ không thể vào nhà nếu không được những người trong nhà mời.

Lại có tiếng gõ cửa, nếu là người bình thường gõ cửa thường gọi người.

Hai cha con nhìn nhau, và cả hai đều đoán rằng thứ gõ cửa là một thứ bẩn thủi.

Lúc này họ lâm vào tình thế khó xử.
Con quỷ mồm đầy răng nanh cười đắc thắng tiếp tục tiến lại gần hai người bọn họ, ánh mắt thèm thuồng nhìn bụng Lưu Tiểu Hoa.


Tề lão gia tử trong miệng niệm A Di Đà Phật, cầu chư thần, chư Phật, mười tám đời tổ tông, chỉ cần cứu được gia đình ông, ông có thể đồng ý mọi điều kiện.

Trong lòng Tề lão gia đang nghĩ vậy, thì bên ngoài đột nhiên có một cơn gió lớn đập vào cửa một cách dữ dội, tự như có thứ gì đó sắp xông vào.
Dù có là con ma mồm đầy răng nhọn thấy vậy, cũng không khỏi lo lắng nhìn về phía cửa sổ.

Mấy con gà trống đang gáy bên ngoài không biết đã dừng lại từ lúc nào.

Có tiếng bước chân yếu ớt xen trong tiếng gió rít, như thể một cuộc hành quân quy mô lớn đang tiến đến ở cách đó không xa.

Tiếng bước chân càng lúc càng lớn, mặt đất rung lên.
Bên ngoài dường như có thứ gì đó cường đại hơn, tiểu quỷ vốn đang treo trên người Tề lão gia tử sau khi nghe thấy động tĩnh thì nhanh chóng thoát ra khỏi người Tề lão gia, liền phóng đi tứ phía.

Quỷ răng nanh nhìn bụng Lưu Tiểu Hoa, do dự một lúc, không cam lòng chạy trốn qua cửa sổ.

Cửa sổ bật mở, gió lạnh thổi vào phòng khiến cha con nhà họ Tề rùng mình.

Gió có vẻ lạnh hơn mọi khi, trong chốc lát, hàng lông mày của hai cha con họ Tề trở nên lạnh băng.
Trước một người cha già và vợ con cần được che trở, Tề Chí Cương lấy can đảm đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Có rất nhiều hồn ma binh lính mặc áo giáp ở bên ngoài, tất cả đều vạm vỡ, tay cầm những lưỡi kiếm sắc bén, toát ra một luồng sát khí đáng sợ.Con ma lưỡi dài lúc nãy ở bên chuồng gà cùng với con ma răng nanh lúc nãy trốn thoát đã bị đoàn ma binh lính chém ném xuống nền tuyết.

Đoàn ma binh lính nhìn thấy nhà họ Tề, nhưng bọn họ không tấn công, chỉ đứng thẳng chỗ cũ, như đang chờ đợi điều gì khác.
"Ôi!" Tề lão gia kêu lên, "Đứa nhỏ sinh rồi!"Tề Chí Cương nghe thấy tiếng khóc, vội vàng quay đầu lại thấy cha mình ôm đứa bé bê bết máu mà hai tay run rẩy.

Tuy nhiên, mẹ của đứa trẻ vẫn nhắm mắt không một tiếng động.
Sau tiếng khóc đầu tiên của đứa trẻ, những tên ma binh đứng bên ngoài lần lượt giơ vũ khí lên, như để chào mừng sự ra đời của đứa trẻ.

Sau khi những tên ma binh dừng lại, một người đàn ông tóc dài bước ra khỏi đám ma binh.

Người đàn ông trông đẹp trai, nhưng sắc mặt tái nhợt, mặc một chiếc áo choàng đen đã lỗi thời, quấn chặt lấy cơ thể.

Có thể đứng giữa một đám ma binh hiển nhiên không tầm thường.

Hai cha con họ Tề có chút thất thần nhìn người đàn ông, lúc này có một con mèo đen nhảy lên cửa sổ, liếm móng ngạo nghễ phát ra tiếng người: "Còn không mau mời quỷ chủ của chúng ta vào nhà!"..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi