[ĐAM MỸ] THẦM MẾN

Hôm nay thụ đến quán bar như thường lệ nhưng lại không thấy nam thần. Anh trai bartender thấy cậu cứ đi lòng vòng tìm người bèn tốt bụng nhắc nhở: “Hôm nay cậu ta chưa có tới đâu, nếu không thì nhóc chờ một chút.”

Hôm nay có tiệc sinh nhật của một cậu ấm, bao rượu toàn quán bar. Anh trai bartender cũng rất bận, tự lo cho mình còn chưa xong chứ đừng nói là trông chừng thụ. Anh ta lén nhắn tin cho nam thần, nói hôm nay mình không rảnh mà trông coi bé đáng yêu đâu.

Chính mình chọc nợ tình thì tự đi mà xử lý.

Cứ gạt người sang một bên còn không bằng nói cho rõ ràng, hoặc là thẳng thắn để bé đáng yêu hết hy vọng, đừng suốt ngày ở trong cái nơi chướng khí mù mịt này.

Chờ đến khi anh trai bartender bận rộn xong thì đã không nhìn thấy thụ từ lâu. Anh ta hỏi mấy phục vụ, người ta đều nói không thấy.

Chính lúc đang sốt ruột thì đã thấy nam thần đẩy đám người ra tiến đến. Hắn nhìn đoàn người rõ ràng đông nghịt hơn bình thường, hỏi: “Người đâu?”

Anh trai kia đau đầu ấn ấn huyệt thái dương: “Vừa nãy còn ở đây, chớp mắt cái đã chẳng thấy người đâu.”

Sắc mặt nam thần trầm xuống, hai người họ phân công nhau đi tìm, nhưng mà dĩ nhiên là không tìm được.

Mắt thấy sắc mặt nam thần càng lúc càng kém, lòng bartender cũng bồn chồn: “Chú đừng sốt ruột, nói không chừng không có chuyện gì đâu.”

Nam thần lạnh lùng lườm một cái, chẳng hề giống với cái vẻ xuân phong tế vũ như bình thường, khiến anh trai kia cứng cả người, cuối cùng chỉ có thể lén lút phun tào nam thần đúng là đứa hai mặt, tính tình nóng nảy, chỉ biết bắt nạt người trong nhà.

Cũng may thụ đến đây cũng đã được một thời gian, mấy khách quen trong quán bar cũng đã quen mặt cậu.

Hỏi thăm chưa được bao lâu thì hai người họ đã biết hình như thụ đến nhà vệ sinh, nhưng được một lúc rồi mà vẫn chưa ra. Nam thần và anh trai bartender nhanh chóng đuổi tới, cuối cùng nghe thấy tiếng xô đẩy tranh chấp ở một gian.

Giọng của thụ gấp gáp: “Anh đừng chạm vào tôi.”

Lòng bartender căng thẳng liếc nhìn nam thần, thấy chân hắn đã giơ lên chuẩn bị đá văng cửa nhà vệ sinh.

Nhưng vào lúc này hai người lại nghe thấy trong cửa vang lên một tiếng thật lớn, có người ngã xuống. Anh trai kia cuống quýt “Hứa Hạ, em không sao chứ?”

Cửa nhà vệ sinh mở ra, thụ đang an ổn đứng trong đó kéo kéo vạt áo bị xé của mình. Cậu nhìn thấy nam thần đứng ngoài cửa liền mặt đỏ rần, cả người co rúm lại.

Anh trai bartender nhìn phía sau thụ, một gã đàn ông người đầy mùi rượu bị đánh đến mức mũi phun đầy máu, đang bất tỉnh nhân sự nằm sóng soài trên bồn cầu.

Anh trai lại nhìn thụ nho nhã yếu ớt, hít một ngụm khí lạnh: “Tiểu Hạ Hạ, không nhìn ra nha, hóa ra trị số vũ lực của nhóc lại cao đến vậy.”

Nam thần đang ở bên cạnh không nói một lời bước ra ngoài. Thụ hốt hoảng nhìn gã đàn ông đang ngã trên đất một cái rồi nói với anh trai kia: “Em em không cố ý, hắn, hắn….”

Anh trai kia khoát khoát tay: “Không sao đâu, nhóc nhanh nhanh đi tìm Cố Lam Sinh đi, cái tên đó thật sự lo lắng cho em đấy.”

Nam thần lo lắng cho cậu ư? Thụ không thể tin được, nhưng vẫn đuổi theo.

Nam thần đi rất nhanh, trên đường có người chào hỏi hắn hắn cũng không để ý. Thụ chạy theo từ quán bar đến hẻm nhỏ bên ngoài, cuối cùng cũng nắm được góc áo nam thần.

Nam thần xoay người lại đánh giá thụ một hồi: “Xem ra cậu có thể bảo vệ mình tốt đấy.” Cũng có nghĩa là những sự chăm sóc kia của hắn rất dư thừa.

Thụ cúi đầu như đã làm sai điều gì, cuối cùng mới lắp bắp nói: “Rốt cuộc… Anh cũng chịu để ý đến tôi rồi.”

Nam thần: “Cậu đừng đi theo tôi nữa.”

Hắn nhìn sắc mặt thụ tái nhợt đi trong nháy mắt: “Tôi chẳng có gì tốt cả, cậu không đáng như vậy đâu.”

Thụ đột nhiên ngước mắt lên. Lúc này những nét lầm lỳ nhu nhược của cậu mất sạch, chỉ còn đôi mắt sáng rực rỡ kia, lại như đốm pháo hoa cuối cùng, hoàn toàn không để ý rằng sau vài giây bùng nổ rực rỡ qua đi thì sẽ bốc cháy đến gần như không còn.

Cậu nói: “Đáng, anh rất tốt, rất đáng để tôi làm như thế.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi