[ĐAM MỸ] THẦM MẾN

Kỳ thật thụ không đi xa, cậu vốn muốn bỏ đi, thế nhưng lại nghĩ đến ánh mắt của nam thần khi ở thang máy. Cậu cảm thấy mình không có cốt khí, đến lúc này rồi mà vẫn còn nhẹ dạ. Thật ra thì cậu nên hỏi rõ ràng mới đúng, chứ hôm nay cậu đi rồi, vậy ngày mai ngày mốt thì sao? Vĩnh viễn không gặp nam thần nữa? Nếu như cậu không muốn chia tay, vậy thì không ngừng trốn tránh có ích chi.

Đang lúc do dự, thụ nghe thấy tiếng bước chân truyền đến liền tránh đi.

Quả nhiên là nam thần đã đuổi theo.

Thụ nhìn bước chân vội vàng của nam thần, đôi mắt cay xè, trong lòng cũng chua xót. Vì sao? Vì người ấy để ý đến mình, hay vì nỗi lo lắng trên mặt người ta.

Tìm khắp nơi, từ vội vàng đến thất vọng.

Thụ triệt để mềm lòng, đang muốn tiến lên thì lại nhìn thấy một chiếc xe dừng lại trước mặt nam thần.

Chiếc xe kia cậu đã thấy qua, làm sao có thể dễ dàng quên được. Cả người cậu lạnh lẽo. Vốn tưởng rằng nam thần đuổi theo mình, hóa ra không phải. Là hội trưởng đến rồi, thế nên nam thần mới vội vàng lao ra ư, gấp đến độ áo khoác cũng quên mặc?

Lúc nãy lòng mềm bao nhiêu thì giờ lại lạnh bấy nhiêu. Thụ hít sâu một hơi, quyết định tiến lại gần chút xem hai người này rốt cuộc đang nói cái gì. Cậu cảm thấy mình thế này có mấy phần buồn cười, nhưng dù gì chết cũng được rõ ràng chứ không thất bại đến thảm hại.

Lúc đến gần thụ mới nghe rõ hai người, hóa ra hôm nay là sinh nhật của nam thần ư.

Thái độ của nam thần không như cậu nghĩ, ít nhất cũng không phải tình cũ lại cháy, thậm chí còn không giống bạn bè bình thường.

Hội trưởng nói đến đối tác làm ăn, đây là lý do gặp mặt của họ sao.

Lúc thụ căng thẳng sẽ muốn nắm thứ gì đó, mấy cành hoa bên cạnh bị cậu chà đạp rất thê thảm.

Lúc nam thần gọi điện cho thụ, tay chân cậu quíu hết cả lên, nhưng nếu đã bị phát hiện thì có ẩn nấp nữa cũng vô dụng. Hơn nữa những câu nói kia của hội trưởng khiến cậu rất muốn phản bác.

Thụ muốn nói rằng nam thần không chật vật chút nào hết, anh ấy không bị vứt bỏ, sinh nhật của anh ấy thụ sẽ tổ chức, không cần người ngoài như hội trưởng bận tâm.

Những lời hung ác thụ đã nghĩ ra được một đống, cậu cầm điện thoại đi ra ngoài, nhưng chưa kịp nói thì lại nghe thấy câu nói kia của hội trưởng.

Tất nhiên là thụ rất giận, cậu muốn nói hai người chúng ta không hề giống nhau, chẳng ai giống ai cả. Mà nam thần xưa nay cũng chưa từng nghĩ như vậy, cậu biết.

Nhưng cậu chưa từng nghĩ đến việc nam thần lại đánh hội trưởng. Thụ sợ ngây người, mãi đến khi người ấy ôm lấy mình, mãi đến khi cậu cảm thấy bàn tay nam thần đang khẽ run, bảo em hãy ở lại đi.

Thụ choáng váng, nhưng cảm giác choáng váng này không hề giống với cảm giác khi nam thần nói sẽ ở cạnh mình lúc ở trên núi.

Đó là thứ gì đó chân thực, giống như người đi lâu trong ngày đông được một tấm thảm dày bao chặt lấy.

Trái tim cậu, trái tim đã từng nâng lên vì người ấy, chỉ chờ mong người ấy liếc nhìn một cái, giờ đã được người ấy tiếp nhận.

Còn chiếm được đáp lễ.

Nam thần cũng giao tim mình cho cậu, giao vào lúc cậu không biết.

Giờ cậu đã biết rồi, giờ phút này, chưa bao giờ cậu cảm nhận được rõ ràng đến như thế, rằng cậu thật sự đã có được người này, Cố Lam Sinh.

Rốt cuộc thụ cũng nói được, cậu chạm vào thái dương nam thần, ngón tay quấn quýt lấy những lọn tóc mềm mại. Cậu nhẹ giọng nói: “Em biết rồi, em sẽ không đi đâu.”

Xưa nay núi vẫn đứng đó, mặc người bão táp mưa sa, mặc cho mưa gió dập vùi, ngàn vạn năm núi vẫn chờ ở chốn đó.

Cố chấp, trầm mặc, không thay đổi.

Vì thế, cậu mới chính là núi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi